Chương 3

Dịch: Cam Miên

"Sau đó thì sao?”

“Đây là lý do cậu trốn học?”

Các bạn trong nhóm mồm năm miệng mười hỏi.

Tống Tri Tích đưa tay chống cằm, sớm mang bộ dạng cô gái nhỏ chìm đắm trong bể tình, trong mắt mang theo tình ý triền miên.

“Sau đó, cậu ấy dặn tớ phải nghe lời bác sĩ, chúc tớ sớm ngày bình phục, cậu ấy thật tốt nha.”

Trên thực tế, Tống Tri Tích chỉ đang phóng đại lên, thực chất, lúc ấy, Phó Hàn Lâm đã nói: “Không nghe theo lời của bác sĩ, sớm muộn gì cũng sẽ chết.”

Nhưng, chuyện này không quan trọng, quan trọng là, rốt cuộc, Tống Tri Tích cũng đã có người mình thích!

Quả thực, cô rất muốn khóc, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cô đã không thiếu bạn bè. Ngay sau khi lên trung học cô đã yêu đương mãnh liệt, trong lòng Tống Tri Tích không còn là con nai tơ, mà là con nai già như một ông già sắp ra đi, sống chết cũng không nhảy lọc cọc.

Khi đó, Tống Tri Tích mười ba mười bốn tuổi nghĩ, có khả năng cô phải sống cô độc tới già.

Sau này, khi đám bạn bè đã biến người yêu thành bạn giường, mà cô, chỉ có cô vẫn chưa từng nói qua về tình yêu.

Bạn bè cũng từng tìm bạn trai cho Tống Tri Tích, thậm chí còn dâng một nam minh tinh mới gia nhập giới giải trí tận tay cô, nhưng Tống Tri Tích không muốn.

Khi Tống Tri Tích còn rất nhỏ, mẹ của cô qua đời, người ta đều cho rằng, ba Tống Tri Tích sẽ cưới người khác. Nhưng, ba cô vẫn luôn đơn độc một mình, vì chịu ảnh hưởng từ ba, Tống Tri Tích cảm thấy, thà thiếu chứ không chọn bừa.

Vì thế, cô cứ một mình như vậy. Sau khi học đại học, hầu hết các bạn bè của cô đều ra nước ngoài, chỉ có cô ở Giang đại. Suy cho cùng, cô là người có thành tích tốt nhất trong đám, từ nhỏ đến lớn đều được gọi là ‘con nhà người ta’.

Cô dựa vào chính năng lực của bản thân để thi vào Giang đại.

Nhưng, bây giờ thì khác, cô đã có người mình thích! Cô không chàng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Nghĩ lại, thiếu chút nữa Tống Tri Tích bật khóc thành tiếng, quá khó khăn mà.

Lần đầu tiên nhìn thấy Phó Hàn Lâm, cô thấy tim mình kịch liệt nhảy lên, khóe miệng của cô không tự chủ được mà cong lên. Cái cảm giác này thật tốt, không có lời nào có thể diễn tả được, trong lòng lâng lâng, giống như khi ngâm mình trong nước đường vậy.

“Tống Tri Tích, tớ tìm được rồi! Hôm nay đang học ở lớp 4302 khoa máy tính chuyên sâu!” Trần San - bạn cùng phòng của cô đột nhiên giơ điện thoại, lớn tiếng nói.

Hai mắt của Tống Tri Tích bỗng nhiên mở to ra, cô nói: “Đưa tớ xem nào!”

“Cậu nói, anh chàng kia tên là Phó Hàn Lâm phải không?” Trần San hỏi.

Tống Tri Tích nhìn chằm chằm cô nàng: “Sao cậu biết?”

Trần San bật cười: “Hahaha, khi bọn tớ cùng thảo luận về Phó Hàn Lâm trong phòng ngủ, chẳng phải cậu nói, cậu không có hứng thú với trai đẹp sao?”

Tống Tri Tích lập tức phủ nhận: “Không phải tớ, cậu đừng có nói bậy!”

Nhưng quả thực, cô không nhớ, đám bạn cùng phòng đã thảo luận về Phó Hàn Lâm ở phòng ngủ khi nào, vì mấy cô ấy đã bàn tán về rất nhiều người, nhưng điều đấy cũng chứng minh rằng, ở Giang đại có rất nhiều trai đẹp.

“Phó Hàn Lâm, người đứng đầu khoa kế bên, phòng chúng ta đã nói qua rất nhiều lần.” Phan Thiến - một bạn cùng phòng khác cũng phụ họa nói.

Đôi mắt của Tống Tri Tích sáng bừng lên, dường như, trong đó rải đầy những đốm lửa nhỏ: “Còn có gì nữa, mau nói đi.”

“Người ngoại gọi cậu ấy là Linh độ tiểu hoàng tử(*)”

(*) Chàng hoàng tử được thần linh che chở.

Tống Tri Tích: “Đây chẳng phải là ngoại hiệu không chính thống sao?”

“Chính thống hay không không quan trọng, quan trọng là, bọn tớ thấy cậu không thể đuổi kịp cậu ấy.” Phan Thiến nói.

Trần San cũng nghiêm túc gật đầu.

Tống Tri Tích nhíu mày: “Tớ còn chưa ra tay, sao các cậu lại suy đoán như thế?”

“Đây là cái nhìn khách quan của bọn tớ. Cậu ấy mới học năm hai đã nhận không biết bao nhiêu thư tình. Tuy giờ vẫn còn độc thân, nhưng người ta là một bông hoa cao lãnh, chỉ có thể ngắm từ xa, những người có ý muốn ngắt hoa giống cậu, không ai thành công cả.”

Mặt Tống Tri Tích ngượng ngùng: “Thế thì càng tốt, bọn tớ có thể là tình đầu của nhau.”

Trần San: ...

“Ý bọn tớ không phải như thế. Nhất định cái cậu nhất bảng kia sẽ từ chối cậu không chút lưu tình, cậu vốn dĩ đã nổi tiếng ở trường học, giờ lại bị từ chối, cậu sẽ lại được biết đến nhiều hơn.” Lời nói của Phan Thiến rất thấm thía.

Ban đầu, các cô ấy cho rằng, Tống Tri Tích cũng có tính cách tiểu thư, nhưng, sau khi ở chung, họ mới biết rõ.

Tình cảm giữa các cô gái cứ như thế tích lũy dần, đặc biệt khi sinh hoạt chúng với nhau, họ càng hiểu rõ tính cách của mỗi người. Bây giờ, bọn họ đã ở chung rất tốt.

“Thôi.” Tống Tri Tích phất phất tay: “Chuyện đó không liên quan đến tớ, tớ không sợ bị từ chối.”

Khi đó, Tống Tri Tích hơi ngốc nghếch. Từ nhỏ đến lớn, cô hiếm khi bị từ chối, giống như muốn gió được gió, muốn mua được mưa, cô cảm thấy, sẽ không có ai từ chối cô đâu nhỉ?

Lùi một vạn bước sẽ bị cự tuyệt, nếu cô tỏ tình nhiều lần, từ góc độ của xác suất học mà nói, vẫn có thể thành công.

Lúc ấy, Tống Tri Tích còn tương đối ngây thơ, chưa trải qua sự chèn ép và vô tình của cuộc sống.

Có thể là do ông trời ban phước, ngày đó, Tống Tri Tích đi nhầm phòng học, vào tiết của giáo sư Lưu nhưng may mà ông ấy không điểm danh. Cô may mắn tránh được một kiếp nạn, Tống Tri Tích cảm thấy, nhất định là ông trời muốn báo hiệu cô và Phó Hàn Lâm sẽ gặp được nhau.

Tống Tri Tích xin được thời khóa biểu chuyên ngành của Phó Hàn Lâm, nhưng thật thảm hại, cô và Phó Hàn Lâm có rất nhiều tiết trùng nhau.

Nói trắng ra, khi Phó Hàn Lâm đi học, cô cũng phải đi học.

Tống Tri Tích muốn khóc, mà hai người bạn cùng phòng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Tống Tri Tích à, ngày cả ông trời cũng không muốn cho cậu theo đuổi Phó Hàn Lâm.”

“Nói bậy! Rõ ràng là nhân định thắng thiên!”

Tống Tri Tích trốn học, cô chọn một môn khá nhẹ nhàng, đại khái là giáo sư sẽ không điểm danh trong các tiết.

Khéo khi nói ra sẽ không có ai tin, tuy cô ngủ nướng, tuy cô lười biếng, nhưng cô vẫn là một học sinh tốt, từ trước tới nay, cô chưa hề bỏ tiết, ngay cả những tiết tự học vào sớm hay muộn, cô cũng kiên trì học.

Tống Tri Tích mở hộp trang điểm của mình ra, cô không hay trang điểm khi đi học, bởi vì cô lười. Nhưng bây giờ, cô theo đuổi con trai nên cần dùng đến những thứ này.

Lần đầu tiên gặp Phó Hàn Lâm không phải thời điểm tốt, tuy cô không đến muộn nhưng lại chưa chuẩn bị bản thân cho hoàn hảo, bây giờ nghĩ lại, khi đó, Phó Hàn Lâm lạnh nhạt với cô nhất định là vì sự xấu xí của cô khi ấy.

Nếu giờ là mùa hè thì tốt, cô có thể mặc váy đẹp, có thể để đôi chân và cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài.

Nhưng mà bây giờ là mùa đông...

Cân nhắc mãi về xinh đẹp và lạnh lẽo, cuối cùng, Tống Tri Tích mặc một chiếc váy liền, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác tối màu, mang theo túi xách, khuôn mặt diễm lệ động lòng người, trông giống đi hẹn hò hơn đi học.

Hiệu quả của việc này rất rõ ràng, cô kiêu ngạo ngẩng cao đầu trên đường trở về, thậm chí, cô còn từ chối cho một nam sinh số WeChat. Nhưng chỉ là, áo khoác không có lông vũ giữ ấm, Tống Tri Tích bị lạnh đến run bần bật.

Không thể cắn môi, nếu không, son môi sẽ bị lem ra. Hôm nay, cô chọn một màu son để thu hút nam sinh trong truyền thuyết, trên mạng từng quảng cáo, đây là màu son hấp dẫn nam sinh nhất.

Khoa máy tính có nhiều nam sinh, khi Tống Tri Tích bước vào phòng học đã oanh động không nhỏ, rốt cuộc, khoa này thiếu nữ sinh, mà nữ sinh xinh đẹp lại càng thiếu.

Dường như Tống Tri Tích không để ý, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phó Hàn Lâm.

Hai lớp học, hơn sáu mươi người ngồi chung một phòng, nhưng vẫn trống khá nhiều, trong mắt cô, Phó Hàn Lâm tỏa sáng lấp lánh, không nên quá thu hút.

Phó Hàn Lâm lại ngồi ở phía trước, Tống Tri Tích ngồi ở bên cạnh, dường như, vị trí này vốn dĩ là của cô.

Khóe miệng cô hơi giương lên, cô đã luyện tập vô số lần trước gương trong phòng ngủ để có một nữ cười đẹp nhất.

“Phó Hàn Lâm, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.” Giọng nói chuyển biến nhanh chóng, nghe thật êm tai.

Phó Hàn Lâm quay đầu, liếc cô một cái: “Cô là ai?”

Nụ cười của Tống Tri Tích cứng lại.

Tuy đây không phải câu trả lời như cô mong muốn nhưng cô vẫn phản ứng rất nhanh: “Hôm trước chúng ta mới gặp mặt, cậu quên rồi sao?”

“Tôi bị bệnh nan y nhưng cậu lại không chịu cho tôi WeChat.”

Phó Hàn Lâm nói: “Cô sống dai thật.”

Tống Tri Tích: ...

Chuông vào lớp vang lên đúng lúc, theo tiếng chuông, giáo sư bước vào.

“Xem ra hôm nay, tinh thần của mọi người đều rất tốt. Hôm nay không cần phải lo lắng học tập, trước tiên, cả lớp hãy mô phỏng một cuộc hội thoại, không giới hạn về địa điểm, nội dung, thời gian cùng với bạn cùng bàn, vẫn tính vào thành tích thường ngày.”

Trong tức khắc, những tiếng rên vang lên, giáo sư khẽ mỉm cười, bộ dạng rất hòa ái: “Mười phút sau bắt đầu kiểm tra nha.”

Mọi người không dám chậm trễ, bắt đầu cùng bạn cùng bàn thảo luận.

Đôi mắt của Tống Tri Tích bỗng nhiên sáng lên, tình huống đối thoại, với bạn cùng bàn.

Ha ha!

Cô nhìn Phó Hàn Lâm, chớp chớp mắt, bộ dạng vô cùng đơn thuần đáng yêu: “Phó Hàn Lâm này, hay là chúng ta dàn cảnh cầu hôn đi, tôi cầu hôn cậu, được chứ?” Ngón tay chỉ.

“Không thể.” Phó Hàn Lâm lạnh nhạt đánh vỡ ảo tưởng của cô.

Cuối cùng, họ chọn các vấn đề nóng hổi, tập trung vào tình huống đối thoại xung quanh vấn đề an toàn thực phẩm.

Tiếng Anh của Tống Tri Tích rất tốt, khẩu ngữ rất lợi hại, từ nhỏ, cô đã học ở trường quốc tế, lại thường hay xuất ngoại, cô đã luyện nói lưu loát các từ trong từ điển Oxford.

“Phó Hàn Lâm, tôi thấy ở đây, dùng câu này sẽ thích hợp hơn.”

Tiếng Anh của Phó Hàn Lâm cũng không tồi, thi được vào Giang đại mà không có môn học đặc biệt nhưng, anh gặp vấn gặp phải giống phần lớn học sinh dự thi.

Đa phần người học đều là người không hiểu âm câm trong Tiếng Anh, tuy Phó Hàn Lâm không có tật xấu này nhưng khẩu ngữ bị nhiễm văn viết, Tống Tri Tích đã đưa ra một số từ địa phương để gợi ý cho anh.

Nghe cô nói xong, Phó Hàn Lâm gật đầu: “Cảm ơn.”

Thái độ của anh rất lịch sự, không có gì không vui hay xấu hổ.

Trái tim của Tống Tri Tích khẽ hoảng hốt. Một người bạn nam đã từng nói với cô, đàn ông rất thích giả vờ, đặc biệt là trước mặt nữ sinh. Vậy nên, dù đối phương có sai cũng không nên thẳng thắn nói ra.

Tống Tri Tích hỏi, phải nói ở đâu mới tốt.

Người bạn kia cười vô cùng ái muội, trên giường nha, rất dễ nói chuyện với đàn ông sau khi làm chuyện đó.

Tống Tri Tích khinh bị hắn, không đem chuyện đó để ở trong lòng, nhưng không hiểu sao, bây giờ đột nhiên nhớ lại.

Trước mặt mọi người, nói ra, hai điều cấm kị này cô đều phạm phải a.

Cô cẩn thận nhìn Phó Hàn Lâm một cái, đối phương cũng nhìn cô, lông mày của anh rõ ràng và bắt mắt khiến cô không thể rời tầm mắt. Trên gương mặt cũng không thấy sự xấu hổ khi bị người khác chỉ lỗi, cùng với thái độ vừa rồi không khác biệt.

Phó Hàn Lâm đang chờ cô nói tiếp, bỗng nhiên, Tống Tri Tích mở miệng: “Oa! Cậu nói rất tốt!”

Phó Hàn Lâm: ?

“Oa! Cậu phát âm chuẩn quá! Dạy tôi đi!”

“Trời ạ! Câu này cậu nói hay quá, tôi sùng bái cậu!”

“Phó Hàn Lâm, cậu thật lợi hại!”

___

Cô khen anh nhiều như thế, chắc anh sẽ bỏ qua việc cô trắng trợn chỉ lỗi anh.

Tình huống đối thoại của họ được luyện tập rất thành công, có thể thấy được ý cười chân thật trên mặt giáo sư, sau khi Phó Hàn Lâm báo số, giáo sư nhìn về phía Tống Tri Tích: “Số của trò là bao nhiêu?”

Tống Tri Tích cười rạng rỡ: “Giáo sư, em không cần, thầy cộng điểm của em cho bạn học số 15 đi ạ.”

Số 15 là Phó Hàn Lâm.

Giáo sư nhìn cô với cái nhìn đầy thâm ý: “À, tới để nghe giảng sao?”

Tống Tri Tích nhanh chóng gật đầu, mang theo bộ dạng chân chó: “Giáo sư, em ngưỡng mộ cô đã lâu, hôm nay mới có cơ hội đến nghe cô giảng, quả nhiên danh bất hư truyền...”

“À.” Giáo sư cười cười: “Thế tôi họ gì?”

Tống Tri Tích: ...

Con mẹ nó, sao các giáo sư ở khoa kế bên đều không bình thường vậy!

Cuối cùng, đương nhiên vẫn chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí giáo sư còn khen ngợi tinh thần hiếu học của Tống Tri Tích.

Tống Tri Tích: Cảm ơn, cô thấy chột dạ.

Sau khi tan học, Tống Tri Tích cảm thấy lạnh, cô rất muốn dựa bên cạnh Phó Hàn Lâm nhưng lại sợ không được rụt rè. Nếu Phó Hàn Lâm là bạn trai cô, cô có thể ôm một cái thật quang minh chính đại.

Cho nên, vì thấy cứ xông vào sẽ không rụt rè, Tống Tri Tích hỏi Phó Hàn Lâm: “Cậu thấy con người tôi như thế nào?”

Phó Hàn Lâm nói: “Rất giỏi Tiếng Anh.”

“... Cảm ơn.” Tống Tri Tích lại hỏi: “Cậu nghĩ thế nào nếu tôi trở thành bạn gái của cậu?”

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hàn Lâm nghĩ, Tống Tri Tích khen anh nhiều như vậy, cuối cùng cũng làm tổn thương anh, tưởng anh không nhìn ra à?