Chương 49

Khi Sở Vân Chiêu thấy ánh mắt của anh thì giật mình, ánh mắt đó như thể chỉ ước có thể xông tới “ăn thịt” đứa trẻ bên cạnh Giản Ninh vậy.

Anh ta thật sự không thể tin được, Dung Thiếu Ngôn vẫn luôn ấm áp dịu dàng, ngay cả giả vờ cũng sẽ giả vờ một cách hoàn hảo, anh ta chưa từng thấy anh bộc lộ tâm trạng của mình ra ngoài như vậy.

Sở Vân Chiêu ngập ngừng nói: "Thiếu Ngôn, có phải cậu còn thích Ninh Ninh không?"

Khi họ lên đại học, Dung Thiếu Ngôn thích Giản Ninh là điều mà ai cũng biết và ai cũng có thể nhìn ra.

Mỗi khi đến cuối tuần cô gái này được nghỉ học, anh đều đón cô đi chơi cùng bọn họ, còn không cho ai khen cô xinh đẹp.

Bọn họ còn trêu anh có muốn đưa cô vợ nhỏ về nhà sớm hơn không, vì cô mới học cấp ba thôi.

Tuy nhiên hồi đó cô gái này rất được nuông chiều nên mỗi khi đến mấy chỗ không ổn sẽ thẳng thắn bắt bẻ và còn gây sự mất vui. Nhưng có thể thấy rằng tâm cô tốt, chỉ là miệng lưỡi của cô hơi xấc láo. Thật ra thì cũng là do được gia đình chiều quá mức.

Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, nhưng hai người lại có mâu thuẫn như thế này thì thật đáng tiếc.

Nghe vậy, Dung Thiếu Ngôn mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Anh cũng nghĩ đến quá khứ, mặc dù cô gái nhỏ được chiều chuộng nhưng cũng rất đáng yêu, ăn ngay nói thẳng, không giấu giếm gì.

Đôi khi cô cũng sẽ gây sự với anh, không chút nể nang gì mà thể hiện thái độ chán ghét ngay trước mặt anh. Đôi khi anh sẽ bị tổn thương bởi những lời nói của cô, nhưng lúc đó anh thích cô nên đã cố gắng chịu đựng.

Cô gái nhỏ nổi cơn tam bành cũng nhanh, hết cũng nhanh, chuyện qua rồi thì sẽ quên.

Nhưng cho dù có bất kể chuyện gì xảy ra thì vẫn lưu lại dấu vết trên trái tim đầy lỗ hổng của anh.

Dung Thiếu Ngôn dần dần nhận ra rằng lý do anh và Giản Ninh đi đến bước này không chỉ vì những gì cô nói khi đó.

Rất nhiều thứ tích tụ và bùng nổ, nhưng anh không muốn thừa nhận điều đó.

Cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra, bắt đầu từ sợi dây chuyền hồng ngọc thì sau đó toàn là đá quý.

Nhưng cũng chỉ là bạch ngọc hoặc phỉ thúy, Giản Ninh không hứng thú lắm. Cô thích những loại đá quý sang trọng và tinh tế, không thích mấy loại trang nhã mà nhạt nhẽo.

Tiếp theo là vật phẩm đấu giá cuối cùng, một sợi dây chuyền phỉ thúy màu tím cao cấp và một đôi hoa tai cùng bộ.

Người bán đấu giá cho mọi người xem sợi dây chuyền.

Sợi dây chuyền có một mặt dây chuyền gồm các hạt phỉ thúy tròn nhỏ ở cả hai mặt cùng với các đồ trang trí khác ở trên sợi dây và xung quanh các hạt phỉ thúy ở hai mặt.

Ngọc tím trong suốt như pha lê không có dấu vết của tạp chất. Cả bộ dây chuyền và mặt dây chuyền rất sang trọng nhưng không lỗi mốt, rất nổi bật.

Phỉ thúy màu tím là đắt nhất, ai cũng biết bộ này chắc chắn không hề rẻ.

Dung Thiếu Ngôn vừa nhìn thấy bộ này, anh đã nói một cách chắc chắn: "Mua bộ này đi, cô ấy chắc chắn sẽ thích nó."

Người phục vụ bên cạnh cung kính nói: "Vâng."

Sở Vân Chiêu trêu chọc: "Mấy cái khác thì không biết mà lại biết rõ sở thích của người ta thế à.”

Dung Thiếu Ngôn nhếch mép, khi còn học đại học, anh thường hỏi Giản Dịch xem cô thích gì để mua quà.

Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, khi bộ vòng cổ và hoa tai này xuất hiện, mắt Giản Ninh sáng lên, sau đó cô nở một nụ cười chắc thắng trên môi.

Trong số các loại ngọc, phỉ thúy màu tím coi như là loại duy nhất mà cô thích, có thể thấy nhưng chưa chắc có thể đòi hỏi sự xuất hiện của nó, không ngờ cô có thể thấy nó ở đây.

Cố Sênh Ca cũng ngẩn người, lập tức cười nói: "Chị, chị cảm thấy em nói đúng không?"

Giản Ninh buồn cười: "Em nói rất đúng."

Cô nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên màn hình, chờ đợi người bán đấu giá báo giá.

Sau khi người bán đấu giá cho mọi người xem xong thì cười híp mắt nhìn mọi người: “Vật phẩm cuối cùng có giả khởi đầu là…. 80 triệu.”

Cố Sênh Ca há hốc mồm, đắt như vậy sao?

Giản Ninh không phản ứng gì cả, loại phỉ thúy màu tím cao cấp này thực sự đáng giá.

Cô ấn nút và giơ tấm biển ghi "100 triệu."

Người điều khiển cuộc đấu giá sôi nổi nói: "Quý cô này ra giá một trăm triệu"

Dung Thiếu Ngôn mỉm cười, anh thực sự nghĩ đúng.

Anh nhẹ nhàng nói với người phục vụ: "Một trăm năm mươi triệu."

"Một trăm năm mươi triệu."

Hội trường bắt đầu xôn xao, vốn tưởng rằng Giản Ninh tăng thêm hai mươi triệu trong một lần đã là khá nhiều rồi, không ngờ người này còn tăng thêm hẳn năm mươi triệu.

Giản Ninh tức đến nghiến răng nghiến lợi, người này cố tình muốn cản trở cô đúng không?

Cô lại giơ cao tấm biển một lần nữa "160 triệu."

Dung Thiếu Ngôn nhìn người phục vụ: "Hai trăm triệu."

"Hai trăm triệu."

Nó đã vượt quá giá trị của sợi dây chuyền và không ai ở hiện trường muốn báo giá thêm nữa, vì vậy họ chỉ yên lặng nhìn hai ông lớn chiến đấu.

Giản Ninh thích những loại đá quý sang trọng này, phỉ thúy màu tím cũng rất khó gặp, cô sẵn sàng mua vượt quá giá trị, nhưng không thể bỏ ra nhiều hơn nữa, nếu bỏ ra nhiều hơn nữa thì sẽ vượt giá trị quá mức.

"Hai trăm hai mươi triệu."

Dung Thiếu Ngôn nói: "Ba trăm triệu."

Giản Ninh "…"

Chết tiệt! Cô từ bỏ! Chúc anh sớm lỗ vốn!