Chương 47

Người bán đấu giá kéo lụa đỏ trên khay ra, giới thiệu với mọi người: “Tiếp theo là một sợi dây chuyền hồng ngọc đỏ như máu chim bồ câu vô cùng lộng lẫy, do cô gái xinh đẹp số mười một đem ra đấu giá, cô ấy nói cô gái nào đeo nó sẽ chói lóa như mặt trời."

Nói xong, anh ta cầm sợi dây chuyền lên bằng bàn tay đeo găng, nói với giọng đùa giỡn: "Mọi người có thấy nó giống mặt trời không? Cô gái kia còn đặt tên cho nó là “Mặt trời đánh mất”."

Viên hồng ngọc được bao quanh bởi những cánh hoa bạc và kim cương, dưới ánh đèn, nó càng rực rỡ lạ thường, giống hệt như mặt trời.

Cả hội trường bỗng trở nên ồn ào vì sự xuất hiện của sợi dây chuyền này. Mọi người đều tự hỏi ai lại mang sợi dây chuyền quý giá như vậy ra đấu giá chứ.

Tô Liên vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên tay người đấu giá, đây là... sợi dây chuyền mà Dung Thiếu Ngôn đã tặng cho Giản Ninh! Thế mà Giản Ninh lại mang ra đấu giá.

Trên tầng hai có một màn hình nên họ có thể nhìn rõ tình hình bên dưới.

Giản Ninh vẫn hơi sững sờ khi nhìn lại sợi dây chuyền, nó được coi là vật đính ước của bọn họ.

Tình yêu bốn năm của cô khi đó giờ đã hoàn toàn bị vứt bỏ.

Đó là món quà mà anh tặng cô khi cô mười tám tuổi.

Khi đó bố của Dung Thiếu Ngôn vẫn chưa rời khỏi nhà họ Dung, vì muốn để Dung Thiếu Ngôn gánh vác trách nhiệm của nhà họ Dung, ông cụ Dung đã cố tình để anh đối đầu với bố mình.

Khi đó, anh không như bây giờ, không dễ dàng bỏ ra được hàng trăm triệu.

Để tặng cô sợi dây chuyền này, có lẽ anh đã tiêu tốn tất cả số tiền mà anh có thể dùng được.

Cô còn nhớ lúc đó anh nhìn thấy đôi mắt cô sáng ngời, dịu dàng âu yếm nói với cô: "Ninh Ninh, sợi dây chuyền này rất hợp với em, em giống như mặt trời chói lóa trong thế giới của anh vậy."

Thật ra trước đây, dù anh trai cô có nói với cô bao nhiêu lần rằng Dung Thiếu Ngôn thích cô thì cô cũng sẽ ngó lơ, anh chỉ là một tên bệnh tật triền miên, cô không thèm thích đâu.

Vì sợi dây chuyền này mà cô đã động lòng và nhanh chóng bị tình yêu làm cho mù quáng.

Nhưng anh đã thay đổi...

Cố Sênh Ca ở bên cạnh nhìn thấy sợi dây chuyền thì vô thức nghiêng đầu nhìn Giản Ninh, hỏi nhỏ: "Cái này là của chị à?"

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy sợi dây chuyền này rất hợp với chị mình, giống như nó được làm riêng cho cô vậy.

Giản Ninh lấy lại tinh thần, mấp máy môi cười nói: “Ừ, chị không cần nó nữa rồi.”

Cố Sênh Ca cụp mắt, có vẻ chị cậu không vui lắm. Cậu nghĩ chắc đây là một món quà mà người nào đó tặng cho chị.

Cậu đột nhiên cười rạng rỡ và nói: "Chị hợp với thứ gì đó chói lóa hơn, thậm chí còn chói lóa hơn cả mặt trời."

Mặt trời là mặt trời của dải ngân hà, còn trong vũ trụ rộng lớn như vậy, chị cậu chắc chắn là ngôi sao sáng nhất.

Giản Ninh được cậu khen như vậy thì mọi buồn phiền trong ánh mắt đều tan biến ngay lập tức, cô bật bcười nói: “Em biết ăn nói quá đấy, ở trường hay chọc ghẹo các bạn nữ lắm nhỉ.”

Cố Sênh Ca đỏ mặt, vội vàng phản bác: "Không hề..."

Giản Ninh không thể ngừng cười, đứa trẻ này rất dễ bị trêu.

Sợi dây chuyền này đã khiến tất cả những người nổi tiếng có mặt đều háo hức, ngay cả những ngôi sao mới nổi cũng vậy.

Tô Liên cũng muốn dốc hết sức có thể để đoạt lấy nó.

Người bán đấu giá rất hài lòng với bầu không khí trong hội trường, anh ta nở nụ cười thần bí, từ tốn nói: "Giá khởi điểm của “Mặt trời đánh mất” là... 66,66 triệu."

Hội trường vang lên những tiếng kêu gào, cái giá này không phải người bình thường có thể bỏ ra được. Những người trong hội trường bên dưới đều nhìn về phía tầng hai để xem ai có thể giành được nó.

Giá khởi điểm đã cao như vậy rồi, chẳng phải sau đó sẽ là giá trên trời sao?

Nhìn thấy sợi dây chuyền này, hai mắt anh lập tức mở to, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cô thực sự... không cần anh nữa.

Vật đính ước của bọn họ năm đó giờ đã được mang ra đấu giá công khai.

Nhưng đáng lẽ nó phải vô giá.

Người bán đấu giá vừa mới ra giá xong, trên tầng hai có giọng nữ báo giá: "Bảy mươi triệu."

Có lẽ là con gái của một gia đình danh giá nào đó.

Sở Vân Chiêu và Hình Vũ vô thức nhìn Dung Thiếu Ngôn và lập tức đồng thanh nói: "Thiếu Ngôn / Sếp."

Dung Thiếu Ngôn nhíu mày thật sâu, ôm lấy l*иg ngực, vừa nói vừa thở một cách khó khăn: "Báo giá hai trăm triệu."

Sở Vân Chiêu và Hình Vũ nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương.

Cần gì phải thế chứ?

Người phục vụ lại báo giá: "Hai trăm triệu."

Hội trường lập tức xôn xạo, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi vừa mới báo giá, nhưng đáng tiếc là không nhìn thấy người.

Triệu Thư đang đi cùng với con trai của một số đạo diễn và nhà sản xuất, anh ta nhìn về hướng đó với một nụ cười trên môi.

Ninh Ninh đã buông bỏ thật rồi.