Chương 23

Giản Ninh và Cố Sênh Ca đã đến phim trường, những người khác cũng đã đến khá đông đủ.

Triệu Thư vừa nhìn thấy cô thì huýt sáo và cười nịnh nọt: "Ninh Ninh đến rồi à."

Giản Ninh trợn tròn mắt, khó chịu nói: "Đừng gọi một cách buồn nôn như thế."

Cô liếc nhìn phim trường, lần này Triệu Thư mời một số ngôi sao nổi tiếng, dường như chỉ có Cố Sênh Ca được coi là người mới.

Triệu Thư cũng không tức giận, anh ta vẫn giữ nét mặt tươi cười, tự mình dẫn cô và Cố Sênh Ca đi vào.

Ban đầu các diễn viên khác ở phim trường không chú ý nhiều đến Cố Sênh Ca, nhưng bây giờ nhìn thấy một người kiêu ngạo như Triệu Thư lại niềm nở với người đại diện kia, thế nên ánh mắt họ dành cho Cố Sênh Ca cũng đột nhiên thay đổi.

Mặc dù Triệu Thư có vẻ ngoài công tử ăn chơi, nhưng hầu như tất cả các bộ phim của anh ta đều nổi tiếng, đồng thời anh ta cũng rất kiêu ngạo, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt anh ta.

Người đại diện đột nhiên xuất hiện trong giới này không chỉ lọt vào mắt xanh của anh ta mà còn khiến anh ta trở thành một con chó ngoan như vậy, người thông minh đều biết lai lịch của người đại diện này không hề đơn giản và cô cũng không phải là người mà họ có thể khıêυ khí©h.

Ở trong giới này, không phải bọn họ đều phải dựa vào người đại diện mình hay sao? Chọc giận một người đại diện có năng lực là một thảm họa đối với họ.

Nghĩ đến đây, bọn họ lập tức tiến lên chào hỏi Cố Sênh Ca. Nữ chính cười ngọt ngào nói: "Anh Cố, tôi tên là Tôn Dao."

Cố Sênh Ca sửng sốt một lúc, sau khi nhìn Giản Ninh một cái thì cậu lập tức chào hỏi từng người một cách lịch sự, không hề giống chàng trai nhút nhát trước mặt Giản Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, Giản Ninh hài lòng nhướng mày, cô sợ chàng trai này quá nhút nhát, nhưng xem ra cô không cần phải lo lắng nữa rồi.

Hôm nay các diễn viên sẽ nghỉ ngơi lấy sức, lễ khai máy sẽ chính thức được tổ chức vào sáng mai.

Triệu Thư gọi Giản Ninh lại, khoác một tay lên vai cô, cúi đầu sát vào cô, cười thật tươi nói: "Cậu đã bảo sẽ mời tôi ăn tối, vậy thì tối nay luôn đi."

“Được.” Giản Ninh liếc anh ta một cái, oán trách: “Sao tôi cảm thấy công tử Triệu như đang đòi nợ vậy?”

Cô không quan tâm đến hành vi của anh ta, nhóm họ chơi với nhau không khác gì anh em.

“Không hề.” Triệu Thư chớp mắt nhìn cô, đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười: “Ninh Ninh nợ tôi một món nợ đào hoa đấy.”

Giản Ninh nghẹn ngào, trợn tròn mắt, không nói nên lời: "Chuyện đã qua rất lâu rồi mà? Cậu còn nhớ cảm xúc lúc ấy à?"

Không phải là chuyện lúc cấp ba cô làm xấu mặt anh ta trước mặt bạn gái đấy chứ?

Thực ra cũng không tính là bạn gái, chuyện là lúc đó Triệu Thư đang tán tỉnh một cô gái khác, đúng lúc cô đang tức giận vì một chuyện khác nên chạy đến đánh anh ta một trận, sau đó cô gái kia không thích Triệu Thư nữa.

Dù sao thì anh ta cũng chẳng đánh lại được một cô gái.

“Đúng vậy.” Triệu Thư nhướng mày, vươn ngón tay ra trêu chọc một bên mặt của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Có phải Ninh Ninh nên bồi thường cho tôi không.”

“Bồi thường, bồi thường chứ.” Giản Ninh huých khuỷu tay vào anh ta, tức giận nói: “Đi, đi ăn cơm để bồi thường.”

“Được.” Triệu Thư khoác vai cô, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Không biết anh ta cảm nhận thấy gì mà quay đầu lại nhìn Cố Sênh Ca đang sửng sốt cách đó không xa rồi nháy mắt với cậu.

Anh ta canh giữ nhiều năm như vậy mà cũng không bắt được người, vậy thì sao có thể để một tên nhóc theo đuổi cô được chứ.

Cố Sênh Ca đứng tại chỗ, lông mi dài cụp xuống, ngón tay hơi co lại, cậu chợt cảm thấy tự ti. Sau đó cậu lại nhếch môi cười nhẹ nhõm, chị cậu tốt như vậy, xứng đáng được nhiều người yêu thương.

Chỉ cần chị cậu chưa có người mình thích, thì cậu vẫn có thể tranh giành, phải không?

Động tác này quá thân mật, Giản Ninh không thoải mái lắm, tức giận hất tay Triệu Thư ra.

Triệu Thư “chẹp” một tiếng, ra vẻ oán giận nói: "Tính Ninh Ninh vẫn xấu như vậy."

"Tính tôi xấu như vậy đấy! Thích thì ăn, không thì thôi!" Giản Ninh lườm anh ta một cái rồi sải bước nhanh hơn.

“Ăn, ăn, ăn chứ!” Triệu Thư vội vàng đuổi theo, nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi vui vẻ nhếch môi cười, anh ta cũng thích tính tình nóng nảy này của cô.

Sau khi ăn xong và trở lại khách sạn, Giản Ninh nhìn số phòng rồi lại nhìn Triệu Thư, nhướng mày nói: "Không cần phải đối xử đặc biệt với tôi, tôi chỉ là một người đại diện bình thường thôi."

Phòng của cô là phòng khép kín, ngay bên cạnh phòng của Triệu Thư.

Triệu Thư "chẹp" một tiếng, bất cẩn nói: "Vậy thì cậu vẫn là bạn của tôi mà."

Giản Ninh thấy ấm áp trong lòng, nhếch môi cười, mi mắt cong lên, sau đó cô mở cửa, quay đầu lại nhìn anh ta và nói: "Vậy tôi sẽ vui vẻ nhận nó."

Thấy cô cười, Triệu Thư cũng cười, sau đó anh ta tiến lên hai bước dựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng đầy khıêυ khí©h của người phụ nữ: "Cậu với anh ta thật sự mỗi người chơi một cách riêng à?"

Giản Ninh dừng lại, xoay người, nhướng mày cười: "Ừ."

Không can thiệp là những gì mà chính anh đã nói.

Thấy sự hờ hững trong mắt cô, Triệu Thư nhếch môi, anh ta nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa mê người, rồi nói với vẻ sâu xa: "Vậy, chơi tôi thử xem sao?"

Giản Ninh đột nhiên ho sặc sụa, thấy vẻ mặt không nghiêm túc của anh ta thì bật cười, cô nghĩ rằng anh ta đang nói đùa.

Cô đi tới trước mặt Triệu Thư, chọc tay vào người anh ta, giả vờ mềm mỏng nói: “Không ngờ công tử Triệu lại có hứng thú với việc làm kẻ thứ ba?”

“Đúng vậy.” Cổ họng Triệu Thư khẽ động, anh ta đột nhiên nắm lấy tay cô, ấn cô vào cửa, cúi đầu thở ra một hơi bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Vậy thì Ninh Ninh có bằng lòng cho tôi cơ hội này không? "

Lúc này Giản Ninh mới sửng sốt, buột miệng nói: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Triệu Thư cười khúc khích vài tiếng rồi nói: "Ninh Ninh có bằng lòng không?"

Vừa nói, anh ta vừa từ từ tiến lại gần đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ vừa quan sát biểu hiện của cô.

Một lúc sau, Giản Ninh giơ tay che mặt, nửa đùa nửa thật nói: “Chúng ta quá thân quen, tôi không làm được.”

Triệu Thư rút tay cô ra, nhìn mặt cô cười một cách thiếu đứng đắn: "Không ăn thử làm sao biết sống hay chín? Hả?"

Giản Ninh tái mặt, đẩy anh ta ra, hất cằm lên: “Đừng đùa nữa, cậu đang nhân cơ hội này trả thù tôi đấy à?”

Trả thù cô vì mất bạn gái.