Nghe những lời vô tình này, Giản Ninh ngạc nhiên đến ngây người, hóa ra dù tình yêu có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự hao mòn.
Cô hít sâu một hơi, hất tay anh ra, lùi lại hai bước nhướng mày: "Vậy thì không còn gì bằng, em chơi là việc của em, anh không cần quan tâm đến em làm gì."
Nét mặt Dung Thiếu Ngôn thay đổi, sau đó anh bình tĩnh nói: "Hôm qua anh về nhà tổ."
“Ồ.” Giản Ninh bừng tỉnh, thảo nào cô chuyển ra ngoài lâu như vậy mà anh không tới tới, hôm qua lại đột nhiên tới. Có lẽ bà Chu và ông cụ Dung đã biết được điều đó nên buộc anh phải đến.
Dung Thiếu Ngôn ngước mắt nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: “Em muốn sao thì mới về với anh?"
Anh không thể phủ nhận rằng chàng trai vừa rồi khiến anh hơi bất an.
Ánh mắt anh nhìn Giản Ninh chợt lóe lên tia sáng, không ai hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì hơn anh, bởi vì anh đã nhìn thấy ánh mắt như vậy trong suốt bốn năm. Anh không thể chấp nhận để mình yêu cô, nhưng anh cũng không thể chịu đựng được việc người khác tiếp cận cô.
“Em không về.” Giản Ninh nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Em sẽ giải thích với mẹ và ông nội sau, anh về một mình đi.”
Dung Thiếu Ngôn nhìn vào đôi mắt không có tình yêu mà chỉ có sự mất kiên nhẫn của người phụ nữ, cuối cùng anh cũng nhận ra điều gì đó.
Anh đến gần Giản Ninh, cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Em muốn cổ phần, hay muốn công ty, hay muốn Dung thị và Hằng Thế hợp tác bền chặt hơn?”
Cô đã cố gắng bốn năm rồi, đó chẳng phải là điều mà cô vẫn luôn mong muốn sao, anh có thể cho cô được.
Chỉ có tình yêu là anh sẽ không cho.
Tập đoàn Hằng Thế là doanh nghiệp thuộc sở hữu của nhà họ Giản, tập trung vào các thương hiệu cao cấp.
Dung thị hoạt động trên nhiều lĩnh vực, bao gồm rất nhiều công ty, trong đó có cả lĩnh vực truyền thông giải trí.
Trong những năm gần đây, phần mềm xã hội "One Letter" do Dung thị tung ra đã dần trở thành phần mềm xã hội phổ biến nhất trong và ngoài nước.
Trước đây Hằng Thế và Dung thị còn có thể sát cánh bên nhau, nhưng giờ đây dưới sự lãnh đạo của Dung Thiếu Ngôn, Dung thị đã phát triển nhanh chóng và có địa vị số một số hai ở cả trong nước và quốc tế.
Hằng Thế đã vẫn mãi đứng nguyên tại chỗ, cần gấp một bước đột phá, hợp tác với nhà họ Dung là một cơ hội tuyệt vời.
Nghe anh nói vậy, Giản Ninh chỉ cảm thấy bực bội, cô hất cằm lên nhìn thẳng vào anh, mỉa mai nói: “Điều gì khiến anh cho rằng Hằng Thế cần dựa vào em vắt óc tìm kế để nuôi nó lớn mạnh?”
Hai nhà hợp tác thông gia đúng là lựa chọn tốt nhất, lúc đầu bố cô cũng nghĩ như vậy. Hợp tác với nhà họ Dung sẽ đưa Hằng Thế lên một tầm cao mới và giành được vị trí then chốt trong ngành thời trang.
Đúng là trong giới của họ không có nhiều tình yêu đích thực, hầu hết các cuộc hôn nhân đều có liên quan mật thiết đến lợi ích, chẳng hạn như bố mẹ cô, hoặc là bố mẹ của Dung Thiếu Ngôn.
Chỉ là bố mẹ cô may mắn, trong lúc ở chung đã vô tình yêu nhau.
Nhưng cô tự tin rằng trong lòng bố cô còn quan trọng hơn Hằng Thế.
Nếu không thì cô đã không sống phóng túng như vậy từ nhỏ, cũng chưa từng được dạy cái gọi là doanh nhân cần phải làm những gì.
Cô kiêu ngạo hất cằm lên, ánh mắt sắc bén như gai, lạnh lùng nói: "Sau này không có chuyện gì thì xin anh đừng đến tìm em nữa."
Lời nói của cô khiến trái tim của Dung Thiếu Ngôn đột nhiên chùng xuống, anh nhìn người phụ nữ với vẻ mặt lạnh lùng và hoảng loạn trong giây lát.
Chẳng lẽ anh đã sai?
Nhưng anh sẽ không bao giờ quên sự kiêu ngạo, khinh thường và những lời nói tàn khốc đó của cô khi đó.
Anh không dám tin nữa, anh không dám tin hết lần này đến lần khác giống như mẹ anh đã từng tin, để rồi cuối cùng suýt nữa mất đi tính mạng của mình và con trai.
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn khiến tim anh đập nhanh hơn, Dung Thiếu Ngôn nhíu mày thật sâu, cố nén cơn đau đang lan tỏa, gân xanh trên trán hơi nổi lên, trông hơi đáng sợ.
Từ góc nhìn của Giản Ninh, bộ dạng của anh ta rất ảm đạm, giống như có người mắc nợ anh vậy, nên cô vẫn lạnh lùng nói: "Còn không đi đi."
Nghe giọng điệu lạnh lùng của cô, Dung Thiếu Ngôn cười giễu cợt một tiếng, cô không hề quan tâm đến anh đâu.
Anh nhìn Giản Ninh một cái rồi quay người rời đi.
Giản Ninh cau mày, cảm thấy hơi khó hiểu trước cái nhìn của anh. Bây giờ cô đã tức giận đến mức quên mất vấn đề sức khỏe của Dung Thiếu Ngôn. Nếu là cô gái năm xưa yêu anh sâu đậm, cô chắc chắn sẽ phát hiện ra hiện giờ anh hơi khác thường.
Dung Thiếu Ngôn mở cửa, đột nhiên dừng lại và nhìn thấy Cố Sênh Ca đang ngồi ở cửa.
Anh đóng cửa lại và bước đến chỗ chàng trai.
Cố Sênh Ca vẫn ngẩn người cúi đầu, một đôi giày da cao cấp đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của cậu, cậu ngẩng đầu nhìn Dung Thiếu Ngôn.
Dung Thiếu Ngôn nhìn cậu một cách trịch thượng, cười khẩy và chậm rãi nói: "Cậu thích cô ấy?"
Cố Sênh Ca hơi cau mày, mím môi, vẻ mặt hơi do dự.
Dung Thiếu Ngôn không thèm để ý mà chỉ nhếch môi cười: "Tôi biết cô ấy giúp cậu, nhưng cô ấy không nhớ ra cậu đúng không? Cô ấy sẽ không thích cậu đâu."
Sao một người kiêu hãnh như cô lại vừa ý một chàng trai không có cái gì được chứ.
Nói xong, anh quay người đi về phía thang máy bên cạnh.