Chương 9: Trời giáng tai họa bất ngờ

Boss đã gọi, Tiếu Gia Thụ có thể không qua sao?

Y vừa xoa xoa má vừa bước đến bàn, gật đầu chào nói, “Anh Quý, anh Khôn, ăn cơm sao?”

“Ngồi đi,” Quý Miện chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện mình, sau đó nói với phục vụ, “Thêm một phần bò bít tết tiêu đen, năm phần chín.”

“Dạ vâng Quý tiên sinh, còn cần gì khác không?” Phục vụ lễ phép dò hỏi.

Quý Miện liếc mắt nhìn Tiếu Gia Thụ, Tiếu Gia Thụ vội vàng xua tay, “Không cần, cảm ơn.” Lại là bò bít tết, còn cả tiêu đen nữa, có thể tốt hơn nữa không!

Y coi như đã nhìn thấu Quý ảnh đế, cái gì tính tình ôn hòa, thích làm việc thiện, khẳng khái hào phóng… Tất cả đều là giả, hắn chính là một kẻ độc tài, dùng thói quen của mình áp lên người khác, rất ít khi cho bọn họ quyền lựa chọn.

Kinh nghiệm từ hai lần dùng bữa, hắn đều sẽ tự gọi món, chưa bao giờ hỏi người khác thích ăn cái gì.

Tiếu Gia Thụ muốn cự tuyệt luôn, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép cậu làm như vậy.

“Nha, là ai chọc Tiếu thiếu gia của chúng ta vậy? Sao mặt lại đen như vậy.” Phương Khôn cố ý gợi chuyện, Phương Khôn cho rằng Tiếu Gia Thụ vẫn còn đang nghĩ về chuyện của Lý Giai Nhi.

Quý Miện lại không nói nhiều với đối phương, đi thẳng vào vấn đề, “Lý Giai Nhi đắc tội cậu chỗ nào, sao cậu lại muốn phong sát cô ta?”

“Sao các anh biết?” Tiếu Gia Thụ mặt lộ vẻ ngoài ý muốn.

Y vẫn không biết, ở trong giới giải trí này, căn bản không có cái gì gọi là “Bí mật”, quan trọng là người khác có muốn biết hay không mà thôi.

Tiểu tử này không được a, dám làm không dám nhận!

Phương Khôn khinh thường, nhưng trên mặt lại mỉm cười hòa ái, nói, “Các cậu là lần đầu tiên gặp mặt đúng không? Có hiểu lầm gì đó không? Nào nào nào, cậu nói cho chúng tôi nghe xem, có hiểu lầm gì thì mọi người cùng nhau giải quyết, đừng làm ầm lên như vậy. Có câu nói lưu lại một đường, gặp mặt ở tương lai. Giới giải trí rất nhỏ, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp nhau, đừng đẩy người ta vào chỗ chết như vậy.”

Nếu người đó vẫn vẫn còn, cậu ấy cũng sẽ không muốn nhắc đến Lý Giai Nhi, sẽ càng không giải thích với người khác.

Những ký ức xấu hổ, bẩn thỉu đó, cứ để nó hoàn toàn được chôn vùi đi, dù sao Lý Giai Nhi cũng đã rời đi rồi, mình cũng làm được một điều cuối cùng cho cậu ấy.

Nghĩ đến đây, Tiếu Gia Thụ xua tay nói, “Không có hiểu lầm gì cả, người tôi chỉnh chính là cô ta. Trước khi chỉnh tôi đã điều tra trước rồi, chắc chắn không nhầm.”

Phương Khôn, “…” Lời này thẳng thắn đến mức khiến người khác không biết trả lời ra sao!

Quý Miện buông dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào y, ngữ khí ôn hòa, thái độ lại rất cường ngạnh, “Vậy thì cứ nói đi. Cậu hận cô ta như vậy, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ.”

Thật bá đạo!

Tiếu Gia Thụ bĩu môi trong lòng, trên mặt liền lộ ra chút không kiên nhẫn.

Đúng vào lúc này, phục vụ đưa đến một phần bò bít tết tiêu đen, mùi hương xộc thẳng vào mũi, nhưng cố tình lại không thể ăn, khiến cho y càng thêm tức giận.

Mấy cái người này sao ai cũng như bị mù vậy?

Bị cái loại nữ nhân như Vương Thi Kỳ đùa giỡn, còn vội vàng giúp cô ta, thật khiến người khác khó chịu!

Càng tức giận chính là —— món bò bít tết của nhà hàng này siêu ngon, nhưng mình lại không ăn được, chỉ có thể ngồi nhìn!

Tiếu Gia Thụ cầm lấy dao nĩa, đem bò bít tết cắt thành những khối vuông nhỏ đều nhau, từ từ nói, “Như vậy đi, để tôi kể cho hai người một câu chuyện xưa.”

Tới tới, quả nhiên là có chuyện xưa.

Phương Khôn dựng lỗ tai, chuẩn bị nhiều chuyện một phen.

Quý Miện nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng lịch sự nói, “Xin chăm chú lắng nghe.”

“Ngày xưa có một anh nông dân, hắn có một người anh trai, một em gái, hắn đứng hàng thứ hai trong nhà, cho nên không thật sự được cha mẹ coi trọng. Thời điểm cha mẹ mất đi để lại cho người anh trai rất nhiều mảnh đất màu mỡ, để lại cho em gái rất nhiều của hồi môn, đến lượt hắn thì gia sản không còn bao nhiêu cả, chỉ còn một mảnh đất khô cằn nằm ở lưng chừng núi. Hắn không cảm thấy cha mẹ đối xử với mình không công bằng, chỉ nói đây là số mệnh, vì thế yên lặng mà chấp nhận. Nhưng hắn là một người rất thông minh, lợi dụng thời gian rảnh rỗi học nghề mộc, bắt đầu chế tạo gia cụ cho những người xung quanh, chậm rãi tích góp được một ít tiền. Anh trai, em gái hắn thấy cuộc sống của hắn ngày càng tốt, trong lòng thực ghen ghét, liền tìm tới một vị cô nương xinh đẹp…”

Chuyện xưa của Tiếu Gia Thụ rất dài, nghe xong mở đầu, Phương Khôn cùng Quý Miện âm thầm cho rằng ân oán của cậu cùng Lý Giai Nhi bắt đầu từ hào môn tranh sản, Lý Giai Nhi nói không chừng là người mà anh trai hoặc em gái của y tìm đến để dụ dỗ y, không ngờ lại bị y phát hiện ra.

Ừm, lý do này có lý, hơn nữa rất có tính chuyện xưa, hai người như bị cuốn vào đó.

Kết quả câu chuyện Tiếu Gia Thụ vừa chuyển, “Vị kia cô nương bị hành động của nông dân làm cho cảm động, đã thực lòng yêu hắn, vứt bỏ vị hôn phu trước kia…”

Ồ, có vẻ như không phải là hào môn tranh sản, có khả năng là ân oán đời trước.

Nghe đến đó, Quý Miện cùng Phương Khôn khẽ cau mày, thầm nghĩ chân tướng còn ở dưới chuyện xưa, không thể không cẩn thận lắng nghe.

Tiếu Gia Thụ dành hơn mười phút thời gian kể chuyện người nông dân kia quản lý công việc kinh doanh gia đình như thế nào, yêu thương vợ con làm sao, đối xử tốt với hàng xóm ra sao, lúc này mới nói, “Cho đến nay, đã trở thành một người nổi tiếng, khi đang qua một cánh đồng, thấy một con rắn độc sắp chết cóng bên bờ ruộng, trong lòng có chút thương cảm, liền nhặt con rắn lên ôm vào trong ngực sưởi ấm. Rắn độc thức tỉnh, chẳng những không biết cảm ơn, còn hung hăng cắn hắn một ngụm, hắn liền chết mất. Hai người xem, đây là kết cục của người tốt.”

“Loảng xoảng!” Đây là tiếng dao nĩa trong tay Phương Khôn rơi xuống trên mặt đất.

Quý Miện đang chuẩn bị uống nước thiếu chút nữa phun ra, may mà nhịn xuống kịp thời.

Khúc trước của chuyện xưa thật đặc sắc, người nông dân vả mặt anh trai, em gái, lấy lại gia sản thuộc về mình; người nông dân cùng mỹ nữ gián điệp đấu trí đấu dũng, tương ái tương sát (yêu nhau lắm cắn nhau đau), phu thê hai người từ bần nông và trung nông phấn đấu trở thành tiểu quý tộc, cao trào đợt này lại đến đợt khác, không quá xuất sắc, kết quả cậu nói với chúng tôi, câu chuyện này mẹ nó thực ra đây là phiên bản mở rộng của câu chuyện《 Người nông dân và con rắn 》?

Phương Khôn nhận ra mình bị chơi khăm, cảm giác tay có chút ngứa, muốn đánh người.

Phương Khôn nhặt dao nĩa lên, hung tợn trừng trừng mắt nhìn Tiếu Gia Thụ.

Quý Miện dùng khăn lau đi vệt nước bên khóe miệng, bình tĩnh nói, “Tiếu trợ lý, cậu làm trợ lý cho tôi thật sự có chút thiệt thòi rồi, thật ra cậu nên đi làm biên kịch mới đúng. Khả năng kể chuyện xưa của cậu thật sự rất tuyệt.”

“Thật vậy hả?” Tiếu Gia Thụ hoàn toàn không ý thức được đối phương đây là đang châm chọc mình, còn gật gật đầu nói, “Thì ra tôi có loại tiềm năng này. Con người quả nhiên cần phải rèn luyện, nếu không hoàn toàn không biết được mình giỏi cái gì, giới hạn ở đâu.”

Quý Miện, “…” Im lặng một lát, hắn tiếp tục nói, “Cậu là người nông dân, còn Lý Giai Nhi là rắn độc?”

Tiếu Gia Thụ buông dao nĩa, kiên định lắc đầu, “Tôi còn chưa ngu đến mức đấy.” Dứt lời, giơ giơ lên cằm mà ám chỉ, ý tứ là: Nếu tôi không phong sát cô ta, mấy người chính là tên nông dân bị rắn cắn chết kia.

Quý Miện sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho nên hắn cẩn thận điều tra qua Lý Giai Nhi, cũng đã gặp mẹ và bạn bè của cô ta, còn dùng vài tháng để xem xét nhân phẩm của cô ta như thế nào.

So với tên thiếu gia có bối cảnh xuất thân bí ẩn này, hắn đương nhiên sẽ thiên về phía Lý Giai Nhi hơn.

Nhưng xem tình hình hiện tại, vị thiếu gia này dường như không định giải thích nguyên nhân với mình.

Nói cũng đúng, loại người không lo ăn lo mặc như cậu, cậu ấm cao cao tại thượng, làm sao hiểu được tâm tình của những người nhỏ bé dưới đáy xã hội đang phấn đấu ngày đêm mà bò lên trên.

Cậu ta chỉ biết —— mình không thích ai liền có thể khiến cho người đó biến mất.

Nếu còn nói thêm gì nữa thì không phải đang cầu tình cho Lý Giai Nhi, mà là thay cô ta kéo thù hận.

Quý Miện dứt khoát lưu loát mà dừng cuộc nói chuyện lại, “Tôi ăn xong rồi, tiếu trợ lý cứ từ từ mà ăn.” Dứt lời buông dao nĩa, cởi khăn ăn, gật đầu rời đi.

Phương Khôn có lệ mà cười cười, cũng đứng dậy đi theo.

Cuối cùng không cần ăn món bò bít tết trước mặt sếp nữa, Tiếu Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm.

Y cũng không muốn kể một câu chuyện xưa dài như vậy, nhưng nếu không kể chuyện xưa thì sẽ phải ăn… Thôi thì y chọn kể chuyện xưa.

Y vẫy tay gọi phục vụ đến, thấp giọng nói, “Lấy cho tôi một phần súp kem bí đỏ.”

“Được, xin ngài đợi một chút.” Người phục vụ nghiêm túc viết xuống phiếu order.

——

Mười nữ ca sĩ của SUPER New Voice Generation lần lượt tìm được nơi dừng chân cho mình, mà quán quân Lý Giai Nhi lại chậm chạp không thấy tin vui, thậm chí còn không thể tham gia buổi hòa nhạc để cảm ơn fans, điều này khiến cho rất nhiều người chú ý.

Có người suy đoán cô ta chắc chắn đang làm chuyện quan trọng gì đó, nói không chừng chủ quản quá kiêu ngạo, phải tìm một ngày hoàng đạo để thông báo, thuận tiện tổ chức nghi thức ký kết hợp đồng, mời phương tiện truyền thông tham dự.

Chỉ với độ nổi tiếng của Lý Giai Nhi hiện tại, làm như vậy hoàn toàn không hề khoa trương chút nào.

Thấy đủ loại tin tức có liên quan đến mình, Lý Giai Nhi cảm thấy rất khó chịu.

Cô ta mỗi ngày đều cùng chủ tịch công ty giải trí Chu Nam gặp mặt, nói chuyện ký hợp đồng, cũng đi thử kính vai nữ số một của 《 Tiếu Vương Phi của Thái Tử lãnh khốc 》, cũng nhờ diễn xuất tinh tế của cô ta mà khiến cho đạo diễn đánh giá rất cao.

Trước khi đi đạo diễn còn nói với cô ta, “Cô có thể đến tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, đoàn phim của chúng tôi hầu như không thể mời diễn viên nổi tiếng nào, kinh phí cũng rất có hạn, toàn bộ bộ phim này đều dựa vào cô. Cô nhìn xem, ngay cả trang phục cũng mua không nổi, tất cả đều do bạn của giám độc may vá giúp, đồ trang điểm còn phải để các diễn viên mang đến, chúng tôi không có. Chuyên viên trang điểm cũng không đủ dùng, nếu kỹ năng trang điểm của cô không tồi, đến lúc đó còn có thể phụ một chút, giúp các diễn viên trang điểm một chút.”

Lý Giai Nhi nghiêm túc lắng nghe, sau đó nhất nhất đồng ý, bộ dáng ngoan ngoãn lại hiểu chuyện khiến người khác rất thích.

Ấn tượng mà đạo diễn dành cho cô ta rất tốt, sau buổi thử kính đã xác định cô ta là nữ chính số một, cũng gọi điện thoại cho Chu Nam, đặc biệt khen ngợi cô ta.

Chu Nam cũng thực vừa lòng, hợp đồng của Lý Giai Nhi cũng thoải mái hơn rất nhiều, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho bạn tốt, nói cho hắn chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Quý Miện lúc này mới yên lòng, hôm sau liền đi Vũ Di Sơn chụp một bộ ảnh cho phim cổ trang.

Hiện tại hắn đang chậm rãi rút lui về phía sau giới giải trí, rất ít khi diễn vai chính, lần này chỉ là khách mời mà thôi, chỉ có vài lời kịch, chỉ cần diễn vài cảnh là được.

Ở đoàn phim trong ba ngày, sau khi đã hoàn thành xong suất diễn của mình, đêm đó liền ngồi xe bảo mẫu trở về nội thành, sau đó lại ngồi máy bay bay về kinh đô, lại không ngờ trên đường lại gặp phải chuyện lạ.

“Anh Quý, anh xem, cái điểm sáng trên trời kia sao lại giống đĩa bay vậy?” Trợ lý sinh hoạt vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe.

“Ở đâu?” Quý Miện nghiêng người qua xem, quả nhiên phát hiện trên bầu trời có nhóm ánh sáng hình bầu dục đang di chuyển, mới đầu tốc độ rất chậm, nhưng chớp mắt nó đã đến gần kề.

“Không hay rồi, nó đang rơi xuống!” Trợ lý vừa dứt lời, có một cục sắt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, vừa lúc đυ.ng phải xe bảo mẫu đang chạy như bay.

Xe bảo mẫu lao ra khỏi rào chắn, rơi xuống triền núi, quay cuồng vài vòng sau đó bị kẹt vào giữa hai cái cây.

Trợ lý sinh hoạt và tài xế vì chấn động mạnh mà bất tỉnh nhân sự ngay lập tức, Quý Miện bị thương nặng, tầm mắt bị nhuốm một màu đỏ máu, ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ, một sinh vật hình người có cái đầu lớn đang tiến đến gần.

Nó đi đến bên cạnh cửa xe bị vỡ, vươn đầu ngón tay, chạm lên trán Quý Miện, một trận đau nhức bất thình lình ập đến cuối cùng cũng khiến cho hắn hoàn toàn hôn mê.