Chương 24: Thiên phú đáng sợ

Sau khi Lăng Phong chết, Lăng Đào chịu đả kích rất lớn, không cần Hà Kính động thủ, tự bản thân hắn đã ra tay diệt trừ tập đoàn Lăng thị, thậm chí hủy diệt luôn toàn bộ con đường buôn lậu ma túy của Đông Nam Á cùng Châu Âu.

Hắn vừa giả vờ hợp tác với con buôn ma túy, vừa mượn tay Hà Kính đánh sập tất cả.

Có thể nói, tràng cảnh thí thân này chính là sự chuyển mình của Lăng Đào, cũng chính là cảnh quan trọng nhất trong toàn bộ phim.

Trước đó, La Chương Duy cũng không xem trọng Tiếu Gia Thụ lắm.

Một quý công tử không biết khó khăn nhân gian, có thể diễn ra được một Lăng Phong có cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy thăng trầm sao?

Lúc đầu Lăng Phong chỉ là một thiếu niên vui vẻ lạc quan, sau đó là thống khổ giãy giụa, cuối cùng là bi ai tuyệt vọng, mỗi một giai đoạn thì sự phức tạp sẽ tăng dần lên, cần có kỹ thuật diễn đủ tốt cùng kinh nghiệm trong cuộc sống phong phú mới có thể khống chế tốt được.

Mà La Chương Duy vốn dĩ cho rằng, Tiếu Gia Thụ cùng lắm chỉ có thể diễn được giai đoạn đầu của Lăng Phong thôi, giai đoạn hai và phần cuối cùng chắc chắn sẽ gặp vấn đề.

Ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần liều mạng với Tiếu Gia Thụ, thậm chí lúc cần thiết sẽ đổi diễn viên, lại không ngờ Tiếu Gia Thụ có thể làm được đến mức này… Không được, cảnh quay này cần phải xem lại thật kỹ!

Nghĩ như vậy, La Chương Duy cứ xem đi xem lại cảnh quay đó suốt ba lần.

Hoàng Tử Tấn nhìn sự trầm mặc đến dị thường của mọi người, lại nhìn Tiêu Gia Thụ vẫn đang còn bị Quý Miện ôm vào trong ngực, khóc đến mức nước mắt nước mũi cũng tèm lem cả ra, một hơi nghẹn trong lòng cũng phun ra.

“Tôi đã nói rồi, Tiểu Thụ rất có thiên phú.”

Điếu thuốc Thi Đình Hành ngậm trong miệng đã sớm rơi trên mặt đất, một lúc lâu sau mới nói.

“Không ngờ tôi thật sự sẽ nhìn nhầm. Cậu chắc chắn từ trước đến nay y chưa học qua diễn xuất đấy chứ?”

Hoàng Tử Tấn cười như không cười mà liếc mắt nhìn Thi Đình Hành, sau đó quay lại xe bảo mẫu chuẩn bị chút nước ấm, đợi lát nữa Tiểu Thụ quay về còn có nước ấm mà rửa mặt.

Thi Đình Hành giẫm giẫm điếu thuốc dưới đất, cảm khái nói.

“Giới trẻ bây giờ thật đáng sợ, tôi vẫn còn chưa già, nhưng có cảm giác như mình sắp hết thời rồi vậy.”

Phương Khôn đồng tình gật đầu, mà Lâm Nhạc Dương lăng lăng thẳng tắp nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau kia, ánh mắt phức tạp khó tả.

Không hiểu vì sao, trong lòng hắn thật sự có chút hốt hoảng.

Tiếu Gia Thụ vẫn còn chưa thoát ra khỏi cảm giác sợ hãi.

Y thật sự không phải bị chứng sợ hãi giam cầm, chỉ là đơn thuần sợ bóng tối và cái rương thôi, nhưng vì không muốn để cho cha mẹ lo lắng, nên vẫn luôn giấu giếm không nói.

Nếu không phải vì để diễn tốt cảnh này, y tuyệt đối sẽ không đem sự sợ hãi chôn sâu trong lòng bày khơi lên, chẳng khác nào cảm giác bị moi tim cả.

Y vừa run rẩy vừa rơi lệ, căn bản không dừng lại được.

Quý Miện ôm y vào trong ngực, năm ngón tay luồn trong tóc của y, thong thả mà ôn nhu vỗ về chơi đùa da đầu cậu, không ngừng khuyên giải an ủi.

“Suỵt, đừng sợ, mở mắt ra nhìn xem, chỉ là đang đóng phim thôi, không ai có thể thương tổn đến cậu cả.”

Một tay khác vòng qua, cũng không chê dơ mà lau nước mắt nước mũi cùng máu giả trên mặt Tiếu Gia Thụ

Tiếu Gia Thụ vốn bị nước mắt làm mờ tầm mắt cuối cùng cũng nhìn mọi thứ xung quang rõ ràng hơn, phát hiện xung quanh có rất nhiều đèn, tất cả đều sáng, lúc này mới ngừng run rẩy.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

Cảm nhận được thân thể trong lòng ngực ngừng run rẩy, Quý Miện đem người đẩy ra, ôn nhu hỏi.

Ánh mắt đầu tiên Tiếu Gia Thụ thấy chính là vệt nước khả nghi trên áo của Quý Miện, sao đó nhìn thấy chính là ánh mắt sáng ngời của mọi người, gương mặt nháy mắt hồng lên.

Đệt, vừa rồi mình đã làm cái gì vậy?

Mình vậy mà lại ôm Quý Miện khóc rối tinh rối mù trước mặt công chúng?

Y lập tức rời khỏi vòng tay của Quý Miện, nhấc chân chạy về phía xe bảo mẫu, vừa rửa mặt xong liền nghe thấy La Chương Duy cầm loa hô to.

“Tiếu Gia Thụ chết chỗ nào rồi? Đến xem cảnh diễn của cậu này!”

“Đến đây đến đây!” Tiếu Gia Thụ lập tức chạy về, vẫn chưa phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình đã có sự khác biệt.

Trên màn hình đang phát lại cảnh quay vừa rồi, thiếu niên bị đánh đến thương tích đầy mình đang quỳ gối xuống đất, biểu tình hoảng sợ, nhưng thân thể lại cố tình cứng đơ chật vật, giống như đang bị nhấn chìm trong hàn băng, thân thể không cử động nổi.

Thấy nam nhân ngồi trên kia, miệng hơi hé, nhưng không thể phát ra tiếng, đầu gối cứng đờ dịch lên trước nửa bước, ngay sau đó lộ ra biểu tình mê man.

Tràng diễn này chính xác là cái La Chương Duy muốn, nhưng thứ xuất sắc hơn vẫn còn phía sau.

Thiếu niên bị phản ứng sinh lý do cơn nghiện ma túy khống chế cùng ánh mắt tan rã cuối cùng kia thật đúng là kinh điển, khắc họa sinh động phản ứng, hắc ám, áp lực, thống khổ, cuối cùng là cảm giác tuyệt vọng một cách trọn vẹn nhất.

Stanislavski đã từng nói qua: Nếu không sử dụng kỹ thuật tâm lý, như vậy cho dù dựa vào cảm xúc để nhập diễn, thì theo thời gian diễn xuất sẽ không còn có được linh khí nữa.

La Chương Duy không biết Tiếu Gia Thụ lấy cảm xúc từ đâu, nhưng biểu hiện mê mang cùng sợ hãi của y từ khi bước vào văn phòng là chân thật, xuất sắc, bản sắc, nhưng nếu chỉ có như vậy, thì chắc chắn phần sau cậu sẽ không diễn tốt được, bởi vì phần sợ hãi này là thuộc về Lăng Phong, chứ không phải Tiếu Gia Thụ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, y thế mà lĩnh hội được kỹ thuật tâm lý diễn xuất, cũng đem trạng thái vô ý thức trở thành trạng thái có ý thức, loại chuyển biến này diễn ra rất nhanh chóng đầy tự nhiên, như vậy, liền có phần diễn tiếp theo.

La Chương Duy quay qua không ít cảnh diễn, cũng gặp qua không ít diễn viên, nhưng đoạn diễn khắc chế cơn nghiện phát tác này có thể tính vào top 3, lời thoại cũng không có gì để bắt bẻ.

Ông yên lặng tua trở lại, muốn tìm chỗ không hài lòng, nhưng không có, tất cả đều thực hoàn mỹ.

Ngay khi La Chương Duy chuẩn bị bới lông tìm vết, Tiếu Gia Thụ cũng đang quan sát kỹ thuật diễn của Quý Miện.

Y bị một ánh mắt của Quý Miện đưa vào vai diễn, nhưng lúc sau khi y đem cằm đặt lên đầu vai đối phương, chỉ có thể nhìn thấy những gì phía sau tấm lưng đó, giống như vai diễn trong một bộ phim, đến cùng thì Quý Miện đã diễn gì, y không rõ lắm.

Nhưng bây giờ, những gì Quý Miện diễn đều được hiện lên trên màn hình.

Hắn ôm lấy Lăng Phong, sau khi nhìn thấy những lỗ kim kia, trong chớp mắt đồng tử kịch liệt co rút lại, phẫn nộ cùng thương tiếc đan xen trong mắt một cách cực đoan, cuối cùng hóa thành nước mắt, nhưng nước mắt cũng chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất.

Ngay khi hắn tự tay gϊếŧ chết Lăng Phong, đôi mắt hắn như bị một thứ gì đó đen đặc lấp kín, không còn nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, không còn nhìn ra một chút nhân tính nào.

Quý Miện chỉ dùng đôi mắt đã có thể diễn ra toàn bộ quá trình trạng thái tâm lý điên cuồng của Lăng Đào một cách hoàn mỹ như vậy, mà khuôn mặt của hắn từ đầu đến cuối đều chẳng khác gì tảng đá cả.

Máy quay chuyển xuống bàn tay của hắn, nhưng dù vậy, kỹ thuật diễn của hắn vẫn có thể thông qua bàn tay mà thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Mu bàn tay nổi gân xanh, khớp xương trở nên trắng bệch, cổ tay cũng run lên nhè nhẹ, không tiếng động mà kể ra nỗi thống khổ của người này.

Tiếu Gia Thụ nhìn chằm chằm màn hình, ngay cả tròng mắt cũng quên chuyển động, sau một lúc lâu mới nghiêng đầu Quý Miện, trong lòng a a a hét to.

Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được: Thì ra kỹ thuật diễn là một thứ hữu hình, có thần và tràn ngập sinh mệnh.

Nếu có người nói chúng là hư vô mờ mịt, nhìn không thấy nắm không tới, đó là bởi vì bọn họ chưa bao giờ gặp được một diễn viên như Quý Miện.

Hắn khiến cho Lăng Đào thật sự đang sống, kỹ thuật diễn của hắn rất có linh hồn!

Tiếu Gia Thụ hoàn toàn không để ý đến chuyện mình diễn đến thế nào, như đói khát mà xem Quý Miện diễn hết lần này đến lần khác, chấn động trong lòng rất khó có thể diễn tả thành lời.

Cùng lúc đó, Quý Miện cũng đang quan sát cảnh diễn của Tiếu Gia Thụ.

Lúc đầu, ánh mắt của hắn rất tập trung, nhưng dần dần bắt đầu lơ đãng, ngay sau đó, tai có chút nóng lên, tay nắm chặt đặt trên môi, nhẹ ho hai tiếng, tựa hồ có chút xấu hổ.

Cứ một lúc hắn lại liếc mắt nhìn Tiếu Gia Thụ một cái, lặp lại vài lần, sau đó phát hiện đối phương không phát hiện ra, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình trên màn hình, chỉ đành phải yên lặng tránh đi.

Vài phút sau, La Chương Duy vỗ tay cười nói.

“OK, cảnh này qua! Tiếu Gia Thụ, Quý Miện, hai ngươi tranh thủ thời gian mà ăn cơm đi, lát nữa sẽ tiếp tục quay cảnh hai của phân cảnh thí thân này.”

Người chung quanh lập tức giải tán, mặc dù trên mặt mang nụ cười, nhưng tâm lý lại một người so với một người càng phức tạp hơn.

Vị diễn viên mở cược không thể không trả lại tiền đặt cược, Tiếu Gia Thụ không NG một lần nào, tất cả mọi người đều thua.

Cái gì vô dụng, chỉ biết chiếm tài nguyên, phú nhị đại không có kỹ thuật diễn, lời này là ai nói?

Mặt có đau hay không vậy?

Tiếu Gia Thụ đối với thắng lợi của mình hoàn toàn không biết gì cả, y vẫn đang còn đắm chìm vào kỹ năng diễn xuất như thần của Quý Miện, thấy đối phương đang đứng từ xa nhìn lại, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm ôn nhu, mặt lập tức đỏ lên, lập tức xoay người bỏ chạy.

Y bỗng nhiên phát hiện, Quý Miện trên màn hình cùng với Quý Miện ngoài đời hoàn toàn không giống nhau.

Khi hắn xuất hiện trên màn hình, mị lực của hắn tựa như hố đen vậy, có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Quý Miện bị hành động ngượng ngùng của Tiếu thiếu gia làm cho sửng sốt, chỉ đành lắc đầu bật cười.

Phương Khôn lấy phần cơm hộp chuẩn bị cho Quý Miện từ xe bảo mẫu ra.

Chiều nay Lâm Nhạc Dương không có suất diễn, đang nằm trên ghế sau chợp mắt, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức ngồi dậy.

“Anh Quý, đồ ăn có lạnh không? Hay là để em mua đồ ăn cho anh?”

“Không cần đâu, lát nữa còn phải quay tiếp, không có thời gian.” Quý Miện dặn dò nói, “Đừng lo cho anh, ngủ tiếp đi.”

“Em không ngủ được. Áo khoác của anh bẩn rồi, có cần đổi một cái áo khác sạch sẽ hơn không? Dù sao thì áo khoác tây trang đều có hình thức giống nha, người xem sẽ nhìn không ra.”

Thấy áo của Quý Miện có vết nước, ánh mắt của Lâm Nhạc Dương tối sầm lại.

“Không cần thay, cảnh hai là cảnh nối tiếp của cảnh đầu, nếu trên quần áo của Lăng Đào không có vết nước mắt, chẳng phải sẽ rất kỳ cục sao? Nếu lúc bắt đầu quay vệt nước đã khô, anh còn phải đem nó làm cho ướt, khi đóng phim em phải nhớ để ý đến những chi tiết nhỏ này, cho dù đạo diễn có nhắc nhở hay không, thì em cũng phải nhớ kỹ trong lòng.”

Quý Miện cầm lấy đũa nhưng chưa vội ăn, trầm mặc một lúc rồi than thở, nói.

“Phương Khôn, anh nhớ Đặng lão đã từng nói qua một câu: Viễn viên hạng nhất là người có thể từ những khó khăn nhất, bi thương nhất, thậm chí là sợ hãi nhất trong nhân sinh mà khai thác đem vào trong kỹ thuật diễn của mình. Tiếu Gia Thụ trong tương lai, nhất định có thể trở thành diễn viên hạng nhất.”

Phương Khôn không phải người ngoài nghề, sao có thể nhìn không ra tiềm lực của Tiếu Gia Thụ được, không khỏi cảm khái nói.

“Em rất đồng ý với một câu, làm nghệ thuật, diễn viên coi trọng thiên phú hơn là chăm chỉ. Có người sinh ra đã biết diễn xuất, có người phấn đấu cả đời, trình độ cũng chỉ là trung du, đây là số mệnh a!”

Nghe thấy hai người đối thoại, ánh mắt Lâm Nhạc Dương chợt lóe, không khỏi thầm nghĩ: Vậy em đây thuộc về loại hình nào?

Có thiên phú hay không có thiên phú?

Vì sao có người sinh ra liền có được tất cả, có người lại là hai bàn tay trắng, chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình?

Không, những lời này chắc chắn sai rồi, chỉ cần chăm chỉ khắc khổ, tất cả những mong muốn đều có thể trở thành sự thật.

Quý Miện nghiêng đầu nhìn y, tiếng nói ôn nhu.

“Nhạc Dương, em đã có thiên phú, còn là người chăm chỉ nữa, tương lai nhất định có thể có được thành công.”

Tâm Lâm Nhạc Dương đột nhiên có chút run lên, vội vàng nói lời cảm ơn.