Chương 23: Nhập diễn

Lâm Nhạc Dương đi bên cạnh Quý Miện, đương nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này, trong lòng hơi phiếm ngọt.

Anh Quý yêu cầu dạo diễn đẩy cảnh này lên trước, nhất định là vì ra mặt cho mình.

Đừng tưởng rằng hắn không biết vừa rồi Tiếu Gia Thụ bí mật chụp lại khoảnh khắc mình bị NG.

Giờ thì hay rồi, you can you up, để xem lúc này cậu có thể làm được gì.

Người có loại tâm tư này không ít.

Vừa nghe nói Tiếu Gia Thụ chuẩn bị quay cảnh quan trọng, xung quanh phim trường tập trung đầy người, tất cả đều đang chờ y bị xấu mặt, nhờ vậy có thể thấy nhân duyên của y trong đoàn làm phim kém đến mức nào.

Nhưng cũng khó trách, cách ăn mặc, cách nói năng, hành vi của y đều không hợp với những người trong đoàn làm phim, nhìn không giống như là đang tới để đóng phim, mà giống như đang đến chơi hơn.

Đỉnh cấp tài nguyên mà người khác chỉ cầu chứ không có được, vậy mà y lại nhẹ nhàng bắt được, bắt được còn không quý trọng, điều này thật quá đáng hận.

Ngay khi mọi người đang suy đoán xem y sẽ NG mấy lần, La đạo đã bắt đầu giảng lần thứ ba.

Ông xác định muốn gây áp lực cho Tiếu Gia Thụ, như vậy mới không vì y mà vô duyên vô cớ lãng phí bộ phim này.

“Tôi sẽ cho cậu mấy từ mấu chốt, cậu nhớ cho kỹ. Một là sợ hãi, hai là khắc chế, ba là chờ đợi, bốn là tuyệt vọng, năm là bi ai. Sợ hãi cái gì? Bởi vì cậu đem chứng cứ phạm tội của tập đoàn giao cho cảnh sát, mà tập đoàn lại chặn lại được những chứng cứ đó, cậu không biết sau đó mình sẽ gặp phải chuyện gì, huống chi trước đó cậu còn bị đối thủ một mất một còn của Lăng Đào bắt lấy tra tấn, tiêm ma túy cùng mầm bệnh AIDS vào người, cậu đã không còn tương lai, cậu nói xem liệu cậu có sợ không? Khắc chế cái gì? Cậu đã lên cơn nghiện ma túy, nhưng cậu không thể thể hiện ra trước mặt anh trai mình được, từ nhỏ đến lớn cậu đã trải qua phương thức giáo dục là không cho phép cậu để lộ tư thái chật vật trước mặt người khác, cho nên cậu muốn khắc chế. Chờ đợi cái gì? Cậu chờ đợi anh trai mình còn có một chút lương tri, có thể cải tà quy chính. Tuyệt vọng cái gì, thân nhân duy nhất của cậu muốn gϊếŧ cậu, cậu nói coi cậu có tuyệt vọng hay không? Bi ai, cậu cũng sắp chết rồi, đã vậy còn là bị chính anh trai ruột gϊếŧ chết, cậu có bi ai hay không? Nói như vậy cậu đã hiểu chưa?”

“Hiểu hiểu.” Hóa trang và mặc trang phục xong, Tiếu Gia Thụ liên tục gật đầu, trong ánh mắt lại là hình nhang muỗi quay vòng vòng.

Y vốn chẳng có bất kỳ kỹ năng diễn xuất nào cả, làm sao biết nên làm thế nào để thể hiện những cảm xúc đấy ra bên ngoài a?

Đạo diễn bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu một cái, công đạo nói.

“Nếu cậu vẫn không hiểu, thì phải tự hòa mình vào chính vai diễn đó. Cậu thử tưởng tượng một chút, Quý Miện là anh trai ruột của cậu, hắn muốn gϊếŧ cậu, lúc đó cậu sẽ như thế nào?”

“Tôi đây nhất định sẽ rất suy sụp.” Tiếu Gia Thụ cười khan.

Quý Miện cùng anh trai của y là hai loại người khác nhau, căn bản không có điểm nào giống nhau cả, làm sao mà tưởng tượng được?

Y dừng một chút, lại hỏi,

“Đạo diễn, tôi còn một vấn đề cuối cùng. Người nghiện ma túy có bộ dạng gì? Chú vẫn luôn nói là cái loại ngứa ngáy từ trong xương cốt, hận không thể cào chết mình, nhưng từ trước đến nay xương của cháu chưa ngứa bao giờ.”

La Chương Duy kìm nén cơn giận của mình, sau đó rống to, “Vương đạo, tìm một đoạn video cho hắn xem, nhanh lên!”

Vương phó đạo diễn lập tức tìm tới một đoạn video có người thật cho Tiếu thiếu gia quan sát.

Tiếu Gia Thụ cầm IPAD nghiêm túc xem, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm—— lại có thể kéo dài một chút thời gian.

Những lời La đạo diễn nói y thật sự không thể lý giải được trong thời gian ngắn, càng đừng nói là áp dụng trong lúc diễn.

Nhưng phạm nhân nghiện ma túy chính là cái bộ dạng này sao?

Lăn lộn dưới đất, khóc thét, cầu xin, bứt tóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, quả thật rất cay mắt! Khó trách Lăng Phong muốn khắc chế loại phản ứng sinh lý này.

Tiếu Gia Thụ mới vừa xem xong đoạn video tràn đầy năng lượng này liền bị La Chương Duy đẩy mạnh một cái vào trong một cái rương, sau đó hai gã diễn viên sắm vai bảo tiêu đem nắp rương đậy lên, chuẩn bị bắt đầu quay.

Trong kịch bản từng miêu tả, Lăng Phong bị đối thủ một mất một còn của Lăng Đào bắt đi, dùng để làm lợi thể có được vị trí trở thành đại lý ủy quyền của ma túy kiểu mới.

Một hơi liền nghiện, cả đời khó có thể bỏ hẳn, một khi loại ma túy đấy được mở rộng phân phối ra bên ngoài, sẽ đem đến nguồn tiền tài dồi dào cuồn cuộn không ngừng tới cho con buôn, ai có thể chống lại được dụ hoặc này?

Lăng Phong được sử dụng như một lợi thế để đàm phán, bị nhốt vào trong một cái rương rồi được khiêng vào, cùng lúc đó, chuyện cậu bán đứng lợi ích của tập đoàn bị các nguyên lão biết được, mấy người này định dùng điều này để ép Lăng Đào đồng ý lần hợp tác này.

Lăng Đào đã sớm chuẩn bị một con dê thế tội cho em trai mình, bây giờ đang ngồi ở trong văn phòng, chờ mọi người đến.

Đây chính là cảnh quay sẽ phải quay trong hôm nay.

Khi Tiếu Gia Thụ bị đẩy mạnh vào trong rương liền choáng váng, cả người cuộn tròn lại, lâm vào sợ hãi thật sâu.

Bởi vì chuyện gặp phải khi còn bé, y liền bị chứng sợ hãi giam cầm rất nghiêm trọng, phải điều trị nhiều năm mới có thể hoàn toàn bình phục.

Nhưng không ai biết, y vẫn luôn sợ bóng tối, vẫn sợ khi bản thân bị nhốt trong không gian chật hẹp, luôn luôn cảm thấy khó thở.

Y vẫn không nhúc nhích mà nằm ở đáy rương, đầu óc, yết hầu, lỗ tai, đôi mắt, như bị một khối băng chặn lại, hơi thở lạnh lẽo, đừng nói giãy giụa, ngay cả kêu cũng kêu không được.

Y thật sự rất sợ!

Mà La Chương Duy lại hoàn toàn không biết gì cả, đợi khi tất cả diễn viên đã vào đúng vị trí của mình mới chậm rì rì mà hô một tiếng “Action”.

Hai gã cường tráng sắm vai vệ sĩ đem cái rương lớn tiến vào văn phòng, mở nắp rương lên, tóm Tiếu Gia Thụ ra, ép cậu quỳ xuống cùng với cái người thủ vai con dê thế tội kia.

Lăng Đào, đối thủ một mất một còn, các vị nguyên lão ngồi quanh bốn phía, chuẩn bị cứ như vậy triển khai đàm phán.

Tiếu Gia Thụ làm sao còn nhớ được bay giờ mình đang đóng phim, toàn thân cứng ngắc như khúc gỗ, sắc mặt trắng toát như tờ giấy, qua một hồi lâu tai mới có lại được cảm giác, nghe thấy một tiếng nói trầm thấp gọi, “Tiểu Phong?”

Y nhìn về nơi phát ra thanh âm, mặt Quý Miện từ mơ hồ trở nên rõ ràng, trong mắt tràn đầy quan tâm cùng đau lòng.

Tiếu Gia Thụ muốn đáp lại một tiếng “anh Quý”, nhưng dường như băng chặn trong cổ họng vẫn chưa được hòa tan, chỉ có thể làm khẩu hình, hai đầu gối hơi hơi di chuyển về phía trước, muốn tới gần người duy nhất mình quen thuộc lúc này, nhưng chân lại như chết lặng không còn cảm giác gì mà ngừng lại.

Lúc này y mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo đầy máu, lại nhìn bốn phía, cuối cùng ý thức được bây giờ mình đang diễn.

Quần chúng vây xem vốn tưởng rằng cậu sẽ liên tục bị NG, lại không nghĩ cậu có thể đem cái hình tượng một quý công tử phải chịu khổ hình, nên lâm vào sợ hãi chết lặng diễn y như đúc, không khỏi có chút há hốc mồm.

Ngay cả La Chương Duy đều nhẹ nhàng “Di” một tiếng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Ý thức được bây giờ mình đang diễn, Tiếu Gia Thụ không dám lộn xộn, nhưng sợ hãi dưới đáy lòng lại quá mãnh liệt, trong chốc lát vẫn chưa thoát ra được, tứ chi có chút cứng đờ.

Nhưng loại trạng thái cứng đờ này vừa lúc ăn khớp với tình cảnh của Lăng Phong, nên thuận lợi thông qua.

Quý Miện sắm vai Lăng Đào không dám thể hiện sự quan tâm của mình ra ngoài, sau khi hô một tiếng liền trầm mặc.

Hắn đem một khẩu súng lục đặt lên bàn trà, chậm nói.

“Phương Minh, mày là người hiểu rõ quy củ nhất, mày tự xem đó mà làm đi.”

Làm con dê thế tội, trong lòng Phương Minh tất nhiên có bất mãn, cầm lấy khẩu súng lục nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình, nhưng lúc sắp bóp cò lại đột nhiên chuyển đầu súng, muốn bắn về phái Lăng Đào.

Sau khi bóp cò súng vài lần, tiếng súng vẫn chưa vang lên, mà Lăng Đào vẫn lông tóc vô thương, bởi vì khẩu súng đó căn bản không có viên đạn nào cả.

Biểu tình của Phương Minh từ hung ác biến thành không thể tin được, sau đó là sợ hãi thật sâu.

Quý Miện hút một hơi xì gà phả vào mặt hắn, đương khi hắn nhắm mắt tránh né đợt khói này, thì trong nháy mắt, đột nhiên một thanh chủy thủ sắc bén được lấy ra, cắt đứt yết hầu của hắn.

Biểu tình sợ hãi vẫn còn đọng lại trên mặt của Phương Minh.

Đạo cụ giấu trong cơ quan ở cổ phun ra rất nhiều máu, bắn tung toé ra xung quanh, một ít rơi xuống sườn mặt Tiếu Gia Thụ.

Kính của Quý Miện cũng dính vài giọt máu, không thể không gỡ xuống dùng khăn vải chà lau sạch sẽ, mái tóc vuốt gọn ra sau đầu cũng có chút lộn xộn, có vài sợi rơi xuống trước mặt hắn, khiến cho khuôn mặt nho nhã của hắn lại nhiều thêm vài phần dã tính.

Diện mạo chân thật ngay một khắc hắn tháo kính xuống cuối cùng cũng lộ ra.

Vẻ mặt của hắn vừa lạnh vừa tàn nhẫn, con ngươi tản mát ra hung quang đến cực điểm, giống như đầu sói đang xé thịt con mồi, trên người không có một chút hơi thở của nhân loại nào.

Hắn hoàn toàn không giống như đang diễn xuất, mà giống như Lăng Đào sồng sờ sờ bước từ trong hư ảo đến hiện thực.

Hắn là ông trùm buôn thuốc phiện lớn nhất Đông Nam A, tàn nhẫn độc ác, gϊếŧ người như ma, nhưng khi hắn bỏ kính ra nhìn về phía Tiếu Gia Thụ, tất cả những hung tàn nháy mắt biến mất, biến thành ôn nhu cùng yêu thương.

“Tiểu Phong, lại đây.” Hắn vươn tay, ngữ khí có chút thận trọng.

Toàn bộ quá trình Tiếu Gia Thụ như đang ở trong mộng đột nhiên giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên y hiểu được ý La Chương Duy là gì.

Cái gì gọi là nhập diễn, cái gì gọi là đem Quý Miện tưởng tượng thành anh trai ruột của mình?

Không, không phải như vậy, bây giờ quan hệ của cậu cùng Quý Miện không phải giống như quan hệ giữa Tiếu Gia Thụ cùng Tiếu Định Bang, cũng không phải là Tiếu Gia Thụ cùng Lăng Đào, mà là Lăng Phong cùng Lăng Đào, một đôi anh em ruột thịt huyết mạch tương liên.

“Anh?” Y không tự chủ được mà gọi một tiếng, trên mặt lại tràn đầy mê mang, phảng phất như không thể xác định được nam nhân hung ác như đầu sói này có phải thật sự là anh trai của mình hay không.

Chỉ vì một ánh mắt của Quý Miện, cậu nhập diễn.

Quý Miện kéo cậu lên sopha, móc khăn tay ra cẩn thận lau mặt cho cậu, những người ngồi ở đây đều bị hành vi tàn nhẫn của hắn trấn trụ, trong khoảng thời gian ngắn không dám mở miệng.

Hai gã vệ sĩ đem thi thể kéo xuống, lại có một người đến bên tai Quý Miện nói nhỏ.

“Đại ca, bọn họ tiêm virus Ebola cùng HIV vào người của thiếu gia rồi.”

Ánh mắt Quý Miện kịch liệt run lên, gân xanh trên mu bàn tay nắm chặt nổi lên, cắn chặt răng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cơ trên mặt hắn đang run rẩy.

Kỹ thuật diễn xuất đến độ xuất thần nhập hóa như thế này, Tiếu Gia Thụ nhìn không chớp mắt, ngay giây phút cậu được hắn ôm vào trong ngực, một bàn tay to lớn đặt sau ót cậu, khiến cho cằm cậu gác lên vai hắn, một tay khác giữ chặt eo cậu, khiến cho cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Quý Miện rũ mắt, dễ dàng phát hiện sau cổ em trai mình có vết kim tiêm rất nhỏ, xác nhận lại thông tin mình vừa nhận được.

Tiếu Gia Thụ không biết nghiện ma túy là cái cảm giác gì, nhưng y hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Lăng Phong.

Lăng Phong sở dĩ muốn khắc chế phản ứng sinh lý của mình, không phải sợ mất mặt xấu hổ, mà là không muốn làm cho anh trai mình phải lo lắng.

Y giữ lại không phải là tôn nghiêm của mình, mà là tôn nghiêm của anh trai, ngay cả khi anh trai y chính là người gϊếŧ người không chớp mắt.

Dùng độc không phải là mong muốn của y, mà ngược lại, y mong muốn thoát khỏi sự khống chế của ma túy hơn ai hết.

Nhưng y hiểu, không thể thoát khói loại ma túy này được, tựa như Tiếu Gia Thụ vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi sự sợ hãi đối với bóng tối cùng cái rương đó vậy.

Gộp hai loại sợ hãi đó lại, đó chính là tâm tình của Lăng Phong.

Tiếu Gia Thụ nghĩ rất nhiều, kỳ thật cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, y nhắm mắt lại, tự nhấn chìm mình vào trong hắc ám, sau đó tưởng tượng đôi tay của Quý Miện chính là l*иg giam chật chội đang giam cầm mình, sợ hãi chôn sâu trong đáy lòng nháy mắt bùng lên mạnh mẽ.

Y bắt đầu không khống chế được mà phát run, run rẩy, mặt trắng như tờ giấy, nước mắt cuồn cuộc chảy xuống, nước mũi cũng chậm rãi chảy xuống.

Y nhìn qua cực kỳ chật vật, cho đến lúc này vẫn nắm chặt tay, cứng đờ mà đặt hai bên sườn, không dám đưa tay ôm lấy anh trai mình, bởi vì đầu ngón tay run rẩy sẽ để lộ ra tâm tình của y lúc này.

Hàm răng trên dưới va chạm, phát ra rất âm thanh khanh khách rất nhỏ, lại nỗ lực khống chế không phát ra tiếng, hơi thở vững vàng, thong thả mà cõi lòng chất chứa đầy bi ai, mở miệng.

“Anh, anh đã nói, đời này, vĩnh viễn, không, gia nhập, hắc đạo. Anh đã quên, cha mẹ, chết, như thế nào, sao?”

Trong những câu nói của cậu, ngẫu nhiên sẽ có một số chữ bị lạc cả giọng.

Quý Miện giọng nói khàn khàn.

“Anh không quên. Nhưng Tiểu Phong à, em không hiểu, một người tay đã nhuốm đen rồi, vĩnh viễn không thể tẩy sạch được. ”

Vừa dứt lời, Tiếu Gia Thụ liền cảm thấy sau lưng mình có gì đó đâm vào, đó là vì Lăng Đào đem con dao nhỏ đâm vào trong trái tim Lăng Phong.

Y lập tức cắn vỡ túi máu trong miêng, hỗn hợp máu cùng nước mắt nước mũi, chậm rãi chảy xuống áo khoác của Quý Miện.

Đôi mắt y cứ lăng lăng nhìn thẳng về phía trước, không có tiêu cự, trước mắt phảng phất như đang hiện lên hình ảnh lúc nhỏ—— lúc y cùng anh trai trốn vào trong căn phòng đó, chứng kiến cha mẹ bị tra tấn gϊếŧ hại một cách tàn ác, mà từ đầu đến cuối, anh trai đều che mắt y lại, không để cho y nhìn thấy cái gì.

Hắn nói: “Đừng sợ, có anh đây, anh sẽ bảo vệ em.”

Bây giờ, bọn họ đã trưởng thành, nhưng cho đến lúc này y mới phát hiện ra, bọn họ vẫn luôn bị nhốt trong căn phòng tối đen như mực đó, vĩnh viễn không thể đi ra ngoài.

Nghĩ đến đây, hốc mắt của y cũng đã khô cạn, không còn nước mắt để rơi xuống nữa, cũng không còn ánh sáng, con ngươi tan rã còn lưu lại một mạt bi ai thật lâu. Y chết.

Máy quay từ sau ót hắn chuyển đến sau lưng cậu, một bàn tay nắm chặt cán dao đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, toàn bộ phần lưỡi đều cắm thẳng vào trong cơ thể.

Cảnh này kết thúc.

Hiện trường an tĩnh đến mức dường như chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, La Chương Duy nhìn chằm chằm màn hình, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục được tinh thần.