Chương 1: Về nước

Tiếu Gia Thụ vừa về nước, hiện giờ đang ngồi trong phòng khách nhà mình, mấy người hầu đang trốn trong cầu thang chỉ trỏ y, không cần đoán cũng biết bọn họ đang nói gì, cũng chỉ mà mấy câu “Sao nhị thiếu gia lại về nước, ở nước ngoài không tốt sao, trở về chỉ để cùng với đại thiếu gia tranh giành, lại muốn gây thêm nhiều rắc rối” thôi.

Đúng vậy?

Vì cái gì phải trở về?

Tiếu Gia Thụ cũng đang tự hỏi chính mình, sau đó cô đơn mà nhếch khóe môi.

Kẻ lang thang, dù sao cũng phải trở về nhà, đây là nhà y, vì sao y không thể về?

Tiếng cãi vã trên lầu vẫn còn tiếp tục, đó là cha mẹ của cậu.

Mấy năm không gặp, cha già đi rất nhiều, tóc hai bên thái dương đã bạc, giọng nói cũng trở nên khàn đi, còn mẹ vẫn như xưa, làn da mịn màng, lông mày tinh xảo, tính tình dịu dàng, năm tháng qua đi vẫn chưa để lại dấu vết trên người bà.

Lúc này, bà phẫn nộ chất vấn, “Vì sao không thể cho Tiểu Thụ một chức vụ? Cháu của bên cậu hai cậu ba còn chưa tốt nghiệp vẫn có thể vào Tiếu thị đảm đương chức vụ quan trọng, dựa vào đâu mà Tiểu Thụ không thể? Y là học viên ưu tú của học viện tài chính Worton, chẳng lẽ không bằng anh em tốt nghiệp trường đại học bình thường hay thậm chí bỏ học giữa chừng sao?”

Cha Tiếu bất đắc dĩ nói, “Đây không phải vẫn đề về bằng cấp, mà là cha không đồng ý, ai cũng không thể tùy tiện vào Tiếu thị được. Cha đồng ý cho Tiểu Thụ 5% cổ phần, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Nó không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi ăn hoa hồng mỗi năm là có thể sống một cuộc đời thoải mái vô lo.”

Nghe đến đó, Tiếu Gia Thụ mím khóe môi hơi có chút run rẩy.

y không cần chút cổ phần đó, cũng không muốn sống cả đời không làm gì cả.

Trong mắt y, đó không gọi là dễ dàng thoải mái, mà đó gọi là tầm thường.

Y là con cháu Tiếu gia, vì sao y không thể cống hiến cho gia tộc?

Mẹ Tiếu như muốn phát điên lên, bà cảm thấy, cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể câu thông với chồng mình, không thể không hét lên, “5% cổ phần đó chẳng lẽ không phải thứ Tiểu Thụ nên có được sao? Mấy hôm trước ông cũng cho mấy người bên kia 5% cổ phần, đó là phần mà con cháu Tiếu gia nhất định phải có, đều phải cho, dựa vào cái gì đến lượt Tiểu Thụ lại biến thành ân huệ đặc biệt? Nó không phải con trai của ông sao, không phải cháu của cha ông sao? Nó là con hoang do tôi và người khác sinh ra sao? Tiếu Khải Kiệt, ông không thể bất công như vậy, trong mắt chỉ có Định Bang, hoàn toàn không xem trọng chuyện của Tiểu Thụ! Nó nỗ lực học tập như vậy, chỉ vì muốn sau này có thể giúp đỡ ông, giúp giúp anh trai của nó. Nó là đứa trẻ tốt như vậy, sao mấy người không thể đối xử với nó như vậy!”

“Được rồi, bà đang nói sảng cái gì vậy! Nó là con trai của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc nó. Không thể vào Tiếu thị chính là bất công? Nó cái gì cũng chưa làm liền có 5% cổ phần, nói ra có ai không ghen tị? Bà đừng cho rằng tôi không biết bà đang suy nghĩ cái gì, bà đang muốn mượn danh của nó để tranh giành một phần gia sản, bà chỉ vì chính bản thân bà thôi! Trước khi kết hôn chúng ta đã ký hiệp định tài sản hôn nhân, bà nói sẽ không ham một phân tiền nào của Tiếu gia, chẳng lẽ bà quên rồi sao? Nếu bà không cam lòng thì tìm cha mà nói, đừng kiếm chuyện ở đây!”

Mẹ Tiếu tức giận đến tột đỉnh, thét to, “Tiếu Khải Kiệt, ông là đồ khốn nạn! Năm đó tôi đã ký hiệp định tài sản trước khi hết hôn, tôi gả cho ông không phải vì tiền, đây là sự thật. Nhưng tôi là tôi, Tiểu Thụ là Tiểu Thụ, tôi có thể không cần một phân một hào nào của Tiếu gia mấy người, nhưng Tiểu Thụ là con của ông, nó phải có được thứ nó nên có! Mấy người không thể đem nó ném ra nước ngoài rồi bỏ mặc nó cái gì cũng không quan tâm, nó là một phần của cái nhà này!” Tiếng khóc ô ô truyền đến, lộ ra sự bi phẫn nồng đậm.

Tiếu Gia Thụ hoàn toàn không có biểu tình gì, giống như một pho tượng đang ngồi trên sô pha.

Cha tái giá với mẹ, trước mẹ còn có một người nữa, chết vì bị ung thư dạ dày, sau khi bà ấy mất, nửa năm sau hai người họ qua lại với nhau, không có chuyện nɠɵạı ŧìиɧ trước hôn nhân, cũng không có chuyện tiểu tam thượng vị, nhưng bởi vì nghề nghiệp đặc thù của mẹ, người khác không tin bà trong sạch, tất cả đều cho rằng là bà câu dẫn cha, sau đó bám lên Tiếu gia quyền thế.

Mà người cầm quyền chân chính của Tiếu gia là Tiếu lão gia tử hiểu lầm mẹ càng sâu, lại cực kỳ thương yêu con vợ cả, vì thế luôn cố gắng chèn ép mẹ con họ hết mức có thể.

Tiếu Gia Thụ cứ nghĩ rằng mình tốt nghiệp loại ưu của học viện tài chính Worton, ông nội sẽ nhìn cậu với ánh mắt khác, nhưng hiện tại xem ra, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Tính tình của Tiếu lão gia tử cực kì ngoan cố, nếu ông đã thích một người thì liền hận không thể đào tim moi phổi mà đối tốt với người đó, khi đã chán ghét một người thì chỉ cần nhìn một cái cũng cảm thấy nhiều.

Tiếu Gia Thụ có một anh trai khác mẹ là Tiếu Định Bang chính là cái người được thiên vị kia, mà y chính là thành phần dư thừa.

Cuộc cãi vã trên lầu kết thúc, chỉ còn lại loáng thoáng tiếng khóc của mẹ, sự tức giận của cha cũng biến mất, tiếng nói của ông cũng trở nên hòa nhã hơn nhiều, giống như đang xin lỗi.

Ông là con trai cả của Tiếu gia, vốn nên mang trọng trách nặng nề thiết lập cơ ngơi, nhưng năng lực có hạn, lại thêm do dự không quyết đoán, lão gia tử liền lướt qua ông mà chọn cháu trai trưởng Tiếu Định Bang để kế thừa gia nghiệp.

Tiếu gia bây giờ là do hai người quyết định, người khác không có quyền lên tiếng.

Lão gia tử không cho Tiếu Gia Thụ tiến vào Tiếu thị, một là chướng mắt xuất thân của cậu, hai là sợ anh em bất hoà.

Thái độ của Tiếu Định Bang đối với hai mẹ con họ cũng không thân thiện là mấy, nhìn thấy cũng chỉ gật đầu một cái mà thôi, cũng càng không giúp Tiếu Gia Thụ nói chuyện.

Vì thế, vấn đề trước đó lại xuất hiện, vì sao y lại về nước?

vì sao lại từ bỏ chuyên ngành yêu thích để học về quản trị kinh doanh?

Mồ hôi công sức mà cậu bỏ ra đều là lãng phí sao?

Tiếu Gia Thụ chậm rãi tựa đầu vào lưng ghế, vẻ mặt mờ mịt đến khó hiểu.

Đúng lúc này, Tiếu Định Bang cầm cặp da bước vào, người hầu trước đó thờ ơ lạnh nhạt với Tiếu Gia Thụ liền chạy qua đón, người thì hỗ trợ cầm túi, người hỗ trợ cởϊ áσ khoác, còn có người giúp lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày, cung cung kính kính mà đặt bên chân đại thiếu, không ai có thể hiểu rõ ai mới là chủ nhân chân chính của Tiếu gia hơn bọn họ.

“Anh, anh đã về rồi.” Tiếu Gia Thụ lập tức đứng lên, khóe miệng bất tri bất giác mà nhếch lên.

Đối với người anh trai này, dù sao thì y vẫn rất kính trọng, có năng lực, có quyết đoán, vừa mới tiếp quản Tiếu thị không lâu đã đem sản nghiệp phát triển lên gấp đôi, không ai ngoại trừ anh thích hợp hơn để trở thành người điều hành của Tiếu thị.

Anh là một nhà lãnh đạo trời sinh.

Từ trước đến nay, Tiếu Gia Thụ chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh đoạt cái gì với anh trai, cậu chỉ muốn ông nội và cha đều thấy tự hào về mình, đồng thời muốn chia sẻ lo lắng với anh trai.

Có một câu nói như thế nào nhỉ?

Nga đúng rồi, là anh em đồng lòng, tát biển đông cũng cạn.

Nhưng dường như Tiếu Định Bang lại không nghĩ như vậy.

Anh hơi ngẩn người, sau đó lạnh lùng gật nhẹ đầu, nghe thấy tiếng khóc trên lầu truyền đến, không khỏi nhíu mày.

Nhưng anh không nói gì, cũng không tỏ ý hoan nghênh em trai trở về, cũng không quan tâm đến cuộc cãi vã của cha mẹ, xoay người lên lầu hai.

Nhìn dáng người cao thẳng của anh khuất sau lối rẽ cầu thang, đôi mắt có chút vui mừng của Tiếu Gia Thụ cũng dần ảm đạm xuống.

Những người hầu đứng trong góc cũng lần lượt cúi đầu, trao cho nhau ánh mắt khinh thường.

Tiểu tam chính là tiểu tam, con riêng chính là con riêng, cho dù vào được cái nhà này cũng không chiếm được chỗ tốt.

Người Tiếu gia đều hiểu một điều, chỉ cần Tiếu lão gia tử cùng đại thiếu không mở miệng, nhị thiếu vĩnh viễn sẽ không ngóc đầu lên được.

Cảm nhận bầu không khí áp bách và xa lánh xung quanh, Tiếu Gia Thụ cực kỳ khổ sở, trong nháy mắt, y thật sự muốn đặt vé máy bay khứ hồi về Mỹ, sau này không trở về nữa, nhưng nghĩ đến mẹ ở trên lầu, lại cố gắng nhịn xuống.

Nếu mình đi rồi thì mẹ phải làm sao bây giờ?

Tình cảm của cha và mẹ ngày càng trở nên tồi tệ, nghi ngờ vô căn cứ của cha như một con dao sắc nhọn, đâm cho mẹ đầy người thương tích, mà vốn dĩ, bà có thể sống tốt hơn bây giờ rất nhiều…

Lại một lần, Tiếu Gia Thụ vì sự yếu đuối của mình mà cảm thấy khổ sở, cậu không làm được cái gì cả, càng không thể giúp được gì cho mẹ.

Trong lòng bực bội, mẹ Tiếu hồng đôi mắt đi xuống, trên khuôn mặt mang theo sự tao nhã dịu dàng mà mỉm cười, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, “Tiểu Thụ, mau đi tắm rửa đi, đổi một bộ quần áo khác, lát nữa còn phải đi sang nhà cũ dùng bữa với ông nội con.”

Mặc dù biết chính ông nội là người quyết định Tiếu Gia Thụ không thể bước vào Tiếu thị, nhưng Tiếu Gia Thụ cũng không thể sinh ra được chút phản kháng nào.

Nếu cậu để lộ ra một chút sự bất mãn nào, ông nội sẽ nổi trận lôi đình, sau đó giận chó đánh mèo với mẹ cậu, để chú thím dùng lời nói cay nghiệt nhất mà chửi rủa mẹ cậu.

Ông coi thường diễn viên, cho rằng bọn họ là thứ thấp kém.

Tiếu Gia Thụ trong lòng đầy kháng cự, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, “Được, con đi ngay đây.”

Tiết Miểu sờ sờ đầu con trai, cười dịu dàng, nước mắt lại lóe lên.

Bà không biết đưa con ra nước ngoài là đúng hay sai, cổ vũ cậu học quản trị kinh doanh là đúng hay sai, thậm chí năm đó gả cho Tiếu Khải Kiệt là đúng hay sai?

Nhưng bà biết, điều đúng đắn nhất mà bà đã làm, đó là đưa con trai mình đến với cuộc đời này.

Cậu là món quà tuyệt vời nhất, niềm an ủi ấm áp nhất của bà.

Một nhà bốn người nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà cũ.

Tiếu lão gia tử ngồi trên chủ vị đang được con cháu vây quanh, vốn dĩ đang lớn tiếng cười to, nhưng vừa thấy Tiếu Gia Thụ bước vào, sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Anh đang mặc cái gì vậy? Rách tung toé còn ra cái thể thống gì nữa!” Ông giơ giơ cây gậy trong tay chỉ vào quần của cậu.

Tiếu Gia Thụ cúi đầu nhìn chiếc quần jean rách của mình, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

Đây chính là mẫu mới nhất của ACNE STUDIO năm nay, mặc vào vừa hợp thời trang vừa ngầu, chân y vừa dài vừa thẳng, phối với áo phong trắng nhìn càng đẹp mà, sao bây giờ lại thành đồ rách nát rồi?

Cậu đang muốn giải thích với ông nội vài câu, liền nghe thấy âm thanh trầm ổn của anh trai phát ra từ phía sau, “Ông nội, con có một số vấn đề về việc thu mua nhà máy điều chế dược phẩm Ánh Dương cần bàn bạc lại với ông.”

Sắc mặt của Tiếu lão gia tử lập tức dịu đi, phất tay nói, “Đi, đến thư phòng nói chuyện. Triệu Oánh, bảo đầu bếp bắt đầu nấu ăn đi.”

“Vâng, tôi đây liền bảo bọn họ làm ngay.” Triệu Oánh cười đáp ứng.

Bà là vợ hai của Tiếu lão gia tử, bản thân xuất từ hào môn đại tộc, lại khôn khéo đảm đang, rất được lão gia tử coi trọng, mọi chuyện trong nhà đều do bà quản lý.

Chỉ tiếc những đứa con mà bà sinh ra đều là thứ không biết cố gắng, năng lực đều kém hơn Tiếu Định Bang, nếu không, người bây giờ nắm quyền đứng đầu Tiếu gia là ai còn chưa biết được.

Bà đặc biệt ghen ghét Tiếu Định Bang, nhưng lại không thể trêu vào đối phương, đành phải lấy hai mẹ con Tiếu Gia Thụ ra mà trút giận, nói chuyện mang theo đâm chọc, luôn hướng chỗ đau mà đâm tới.

Tiếu Gia Thụ rất không thích hai vị chú thím này, nhưng nếu không về nhà cũ, sẽ bị ông nội quở trách là không có quy củ, không hiểu đạo hiếu, là nuôi không một con bạch nhãn lang, cho nên không thể không tới.

Tiếu gia đối với y, đối với mẹ, đều là một cái l*иg giam khổng lồ…