Chương 2: Nổi loạn

Không khí bữa tối rất xấu hổ.

Là đứa cháu trai vừa mới trở về, mọi sự quan tâm vốn dĩ nên dành cho Tiếu Gia Thụ lại bị lão gia tử bỏ qua, những đứa con cháu xung quanh vây quanh nịnh bợ lão gia tử, nói chuyện vui vẻ.

Hai chú cùng cha nói chuyện về kinh doanh, hai vị thìm thì thầm to nhỏ với nhau, cũng không quan tâm đến Tiết Miểu.

Trước mặt lão gia tử, bọn họ sẽ không thể hiện rõ sự khinh thường của mình đối với Tiết Miểu, nhưng cũng không che giấu sự thờ ơ, dù sao bọn họ cũng là con cháu của gia đình danh giá, căn bản không phải người cùng thế giới với Tiết Miểu.

Hai mẹ con họ đương nhiên cũng đã quen với cách đối đãi này, chỉ yên lặng ăn cơm, cũng không tỏ ra có điều gì bất thường.

Ba tiếng sau, một nhà bốn người cuối cùng cũng lên xe về nhà, mắt thấy nhà cũ đang dần khuất bóng sau hàng cây, Tiết Miểu thở ra một hơi nhẹ nhõm, Tiếu Gia Thụ thì giống như một con mèo nhỏ, ngồi phịch ra sau lưng ghế, một đôi chân dài cố gắng nhét vào trong khe hở.

Cha Tiếu nhìn chằm chằm vào chiếc quần jean rách của cậu, chỉ trích nói, “Con mặc cái gì vậy? Cha không cho con đủ tiền sinh hoạt phí sao? Ngay cả một bộ đồ tử tế cũng không mua nổi sao? Sau này đừng mặc những thứ đồ như vậy nữa, mất mặt!”

Không đợi Tiếu Gia Thụ phản bác, Tiết Miểu đã nổi giận trước, “Ông biết cái gì? Đây là mẫu mới nhất của ACNE STUDIO năm nay, là sản phẩm đích thân Jonny Johansson tự mình tham dự thiết kế, Tiểu Thụ mặc vào, chân cũng nhìn vừa dài vừa thẳng, so với người mẫu cao cấp nhất còn đẹp hơn, khó coi chỗ nào? Ông và cha ông đều cổ hủ như nhau, sao không mặc trường bào xưa luôn đi? Đại Thanh đã vong rồi, tỉnh lại đi đồ tối cổ! Như vậy, nếu như ông thích, sau này tôi sẽ không gọi tên ông nữa, trực tiếp gọi ông là Khải Kiệt A Ca được không? Không thì gọi ông là Vương gia? Đúng là không biết xấu hổ!”

Tiếu Gia Thụ mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng lại âm thầm vỗ tay cho mẹ mình.

Y cũng thấy khi mặc cái quần jean này mình rất đẹp trai, căn bản không có bất cứ vấn đề gì.

Cha Tiếu tức giận đến che ngực lại, “Bà, trước mặt tôi bà bắt bẻ như vậy, sao vừa rồi trước mặt cha bà lại không nói gì đi? Tôi nói vậy không phải vì muốn tốt cho Tiểu Thụ sao? Cha là người rất thích người xem trọng quy củ, Tiểu Thụ không thể thông cảm cho người có tuổi trong nhà một chút sao, để cho ông thoải mái một chút không được sao?”

“Thích người quy củ? Ông đừng buồn cười như vậy Tiếu Khải Kiệt! Đơn giản là ông ấy không xem Tiểu Thụ ra gì cả! Cho dù Tiểu Thụ mặc cái gì, nói cái gì, làm cái gì, ông ta đều moi ra vô số khuyết điểm. Tiểu Thụ chỉ mặc một cái quần jean kiểu rách, lộ ra xương bánh chè, hai cô cháu gái yêu quý của ông, một đứa còn mặc áo hở ngực kìa, một đứa ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không che được, sao không thấy lão gia tử nói gì? Mấy đứa đó mặc thì chính là thời thượng, là mốt, Tiểu Thụ mặc thì thành đồ rách nát, đừng có kinh người quá đáng như vậy!”

“Bà nói đủ chưa? Tôi phát hiện ra bà càng ngày càng càn quấy…”

“Chưa đủ! Hôm nay tôi phải cùng ông nói một trận cho rõ, cả nhà ông đều quá đáng…”

Hai người họ, ông một câu tôi một câu ồn ào hẳn lên, ồn ào đến mức khiến cho Tiếu Gia Thụ cảm thấy đau đầu.

Y khuyên một hồi cùng không ai thèm nghe, không thể không kêu tài xế dừng lại, xuống xe.

Xe của Tiếu Định Bang từ phía sau chạy lên, giảm tốc độ, nhưng không dừng lại, cuối cùng vẫn chậm rãi rời đi.

Tiếu Gia Thụ đứng tại chỗ tầm vài phút, không biết là đang cảm thấy hoái mái hơn hay cảm thấy cô đơn hơn.

Cậu vốn nghĩ rằng, thi đậu vào học viện Worton là có thể được cha và ông nội công nhận, nhưng gì cũng không có, y nghĩ rằng mình mang vinh quang về nước thì cha và ông nội sẽ nhìn mình với ánh mắt khác, nhưng cái gì cũng không có.

Ngay cả mẹ cũng đã nói, cho dù y có nói cái gì, làm cái gì, tất cả đều là vô dụng, có một số người vĩnh viễn cũng không thể lấy lòng được.

Vậy thì mình còn cố chấp như vậy làm cái gì?

Tiếu Gia Thụ cảm thấy vừa ủy khuất vừa khó chịu, lang thang không mục đích trong chốc lát, nhìn thấy một tiệm làm tóc, đảo mắt liền đi vào.

“Tôi muốn nhuộm tóc, màu xàm của người già, màu xanh của hành lá, màu vàng của shit, nhuộm những màu đặc biệt nhất cho tôi.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Đúng rồi, xăm cho tôi một hình gì đó, xỏ lỗ tai nữa.”

Màu hành lá, màu vàng shit?

Cậu xác định không phải đến phá chúng tôi chứ?

Nhà tạo mẫu tóc thầm than trong lòng, nhưng trên mặt lại cười tủm tỉm đồng ý.

Đặc biệt thì đặc biệt, nhưng tuyệt đối không thể xấu!

Vì suy nghĩ cho thương hiệu của mình, nhà tạo mẫu tỉ mỉ ngắm nhìn cậu vài lần, sau đó đỏ mặt.

Vị khách hàng này cũng quá đẹp rồi đi?

Không phải là loại nét đẹp ẻo lả đang được ưa chuộng, nhưng cũng không phải đẹp theo kiểu đàn ông cơ bắp, mà là kết hợp giữa hai loại trên lại với nhau, ngũ quan tinh xảo, có chút ngầu, nhìn qua rất có tính xâm lược, mũi vừa cao vừa thẳng, môi vừa mỏng vừa hồng, một đôi mắt hoa đào hơn nhướng lên, rất dễ câu hồn người khác!

Chỉ với cái nhan sắc này, cho dù nhuộm màu cầu vồng cũng không xấu a!

Nhà tạo mẫu tự tin nói, “Để tôi nhuộm ombre cho cậu nhé, chân tóc màu đen, dần chuyển thành xám. Chất tóc của cậu rất đẹp, rất mượt mà, độ dài vừa đủ, khi đem tóc vén lên sẽ thấy được sự chuyển màu, sẽ rất đẹp.” Vừa nói vừa lấy ra iPad cho cậu xem kết quả sau khi làm xong sẽ như thế nào.

Tiếu Gia Thụ nhìn chằm chằm video nhìn trong chốc lát, sau đó nói, “Vậy làm màu này đi.” Thật đủ thời trang đủ chói mắt, quan trọng là, cha tuyệt đối sẽ không chấp nhận được.

Nhà tạo mẫu tóc rất cao hứng, lúc điều chế thuốc nhuộm còn vui vẻ mà hát lên.

Anh ta rất thích cái đẹp, càng thích dùng chính đôi tay của mình khiến cho chúng càng đẹp hơn.

Bốn tiếng sau, Tiếu Gia Thụ bước ra khỏi tiệm làm tóc với diện mạo rực rỡ hẳn lên, trên đầu có một dải màu, lỗ tai mang đá đen, trên người lại không có xăm mình.

Y sợ đau, nhà tạo mẫu vừa đem dụng cụ đến y đã sợ rồi, nhanh chóng trả tiền, chật vật bỏ chạy.

Khi về đến nhà, Tiết Miểu đang đắp mặt nạ, thấy tạo hình mới của con trai, mặt nạ trên mặt lạch bạch rơi xuống đất.

“Cha đâu ạ?” Trên mặt Tiếu Gia Thụ vẫn thể hiện ra rất bình bĩnh, nhưng lòng bàn tay lại toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Từ nhỏ đến lớn y đều là một đứa trẻ ngoan, đây là lần đầu tiên làm ra loại chuyện nổi loạn này.

“Sao con lại biến thành như vậy?” Tiết Miểu không dám tin hỏi.

“Thích thì làm thôi.” Tiếu Gia Thụ xoa loạn tóc, để mẹ có thể xem rõ sự chuyển màu của tóc, vờ thoải mái mà nói, “Có phải rất đẹp không?”

“Đẹp là đẹp, nhưng sao có cảm giác đau quá.” Tiết Miểu bất đắc dĩ đỡ trán.

“Nhuộm tóc không đau, con cũng không dị ứng với thuốc nhuộm.” Tiếu Gia Thụ đổi dép lê xong, lấy một gói mặt nạ mới từ trong tủ lạnh ra.

“Ý của mẹ là, đợi lát nữa cha con cầm gậy đánh con chắc sẽ rất đau. Con trai à, con mau trở về phòng trốn đi.” Tiết Miểu nhận mặt nạ, thương hại nói.

Tiếu Gia Thụ: “…”

Tiếu Gia Thụ trốn trong phòng một ngày một đêm nhưng vẫn bị đánh, nếu không phải Tiếu Định Bang bỗng nhiên chạy về muốn thương lượng chuyện mua lại công ty với Tiếu, mông và chân y sợ là không giữ nổi.

Nhưng y vẫn cứng đầu như cũ, chết sống cũng không chịu nhuộm lại tóc.

Cha Tiếu bớt nóng giận cũng không bắt ép nữa, chỉ là vừa nhìn thấy y liền thở ngắn than dài, giống như nhìn một tên ăn chơi trác táng nào rơi từ hành tinh khác xuống đang trong giai đoạn nổi loạn.

Tiếu Gia Thụ ở trong nước không có bạn bè, ngày thường không hút thuốc không uống rượu, cũng không tán gái đánh bạc, càng không thích đua xe, sở thích duy nhất là chơi game.

Chỉ cần cho y một cái máy tính có kết nối mạng, cung cấp thêm đồ ăn đầy đủ, y có thể không ra khỏi cửa suốt mấy tháng.

Cho nên, lo lắng của cha Tiếu là không cần thiết.

Nhưng Tiết Miểu lại chịu không nổi con trai suy sút như thế.

Bà biết nếu còn tiếp tục như thế thì con trai bà sẽ dần suy sụp cả về tinh thần lẫn thể xác.

Y sống mà không có chút lý tưởng sống nào, cũng không có mục tiêu tiến tới, tựa như cái xác không hồn, đây mới là thứ đáng sợ nhất.

Suy nghĩ mãi, mẹ Tiếu quyết định rút mạng của con trai, lại đưa y đi tắm sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất, lúc này mới đưa y ra cửa.

“Công ty giải trí Quan Thế Entertainment? Mẹ, mẹ dẫn con đến đó làm gì?” Tiếu Gia Thụ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của toà nhà cao chọc trời, nghi hoặc nói.

Mới mấy tháng y đã gầy đi rất nhiều, dưới mắt đọng một vùng quầng mắt xanh đen, nhìn qua rất không khỏe mạnh.

“Đem con đi làm.” Tiết Miểu đi vào thang máy, bấm số tầng cao nhất, chờ cửa đóng lại mới nói, “Mẹ có cổ phần của Quan Thế, sau này sẽ chuyển qua danh nghĩa của con, con cũng xem như là một cổ đông của Quan Tế, dù sao cũng nên đến công ty của mình xem như thế nào.”

“Mẹ, mẹ còn qua lại với giới giải trí sao? Nếu cha biết được thì…” Tiếu Gia Thụ lo lắng cho mẹ Tiết, hoàn toàn quên luôn việc mẹ nói đem mình đến đây để đi làm.

“Ông ta biết thì sao? Cùng lắm thì cãi nhau một trận. Ông ta không cho con vào Tiếu thị, mẹ cũng không thể mặc con trở nên như vậy được? Dù sao thì con cũng là học viên ưu tú của học viện Worton, chẳng lẽ tốt nghiệp xong chỉ có thể ở nhà chơi game? Con có phải sợ nếu như vào giới giải trí thì cha và ông nội sẽ mắng không? Nếu sợ thì mẹ đưa con về.”

“Con sợ cái gì? Dù sao thì họ cũng đâu quan tâm con.” Tiếu Gia Thụ mặc dù có chút chột dạ, nhưng biểu tình trên mặt lại vờ như đang bình tĩnh, giống như mình chẳng sợ bất cứ chuyện gì cả.

Người ta nói “Không ai hiểu con bằng mẹ”, dựa theo những hiểu biết của Tiết Miểu đối với con trai, tất nhiên biết nên làm như thế nào để buộc y bước ra khỏi l*иg giam của ông nội và cha.

Mẹ Tiết vì Tiếu Khải Kiệt mà hy sinh nửa đời người, từ lúc đó vẫn luôn không vui, ép dạ cầu toàn, nhưng không bao giờ muốn con trai đi theo vết xe đổ của mình.

Nếu lão gia tử tức giận thì sao?

Chẳng lẽ còn có thể ăn thịt hai mẹ con bọn họ?

Đang miên man suy nghĩ, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên bước tới đón, trên mặt mang theo sự vui mừng mà mỉm cười.

Dáng người cao lớn, diện mạo cũng rất đẹp trai, ngả ngớn tà tứ giữa mày không làm mất đi phong độ của người này, ngược lại càng tăng thêm sự quyến rũ.

Ông ôm chặt Tiết Miểu, lại rất nhanh liền buông ra, than thở nói, “Miểu Miểu, tôi còn tưởng cậu sẽ không trở lại. Gần đây cậu thể nào rồi?”

“Cũng như vậy thôi.” Tiết Miểu không muốn bịa chuyện nói dối bạn thân, cũng tự làm mình mệt mỏi, lắc đầu cười khổ, quay qua nói với con trai, “Tiểu Thụ, người này là chú Tu, nhanh chào hỏi một tiếng đi.”

Tu Trường Úc, người điều hành của Quan Thế, cũng là một người có máu mặt trong giới giải trí.

Năm đó mẹ y là nghệ sĩ dưới quản lý của ông ấy, được ông ấy hỗ trợ nâng lên sau đó nổi tiếng, quan hệ giữa hai người bọn họ chính là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, nhưng sao thời gian dài hợp tác thì lại trở thành bạn tâm giao.

Sau khi mẹ y gả vào Tiếu gia liền cắt đứt các mối quan hệ trong giới giải trí, cũng bởi vậy, Tiếu Gia Thụ không quen biết với vị chú Tu này, nhưng cậu vẫn nhận ra đây là người thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo kinh doanh và giải trí.

“Chào chú Tu.” Tiếu Gia Thụ ngoan ngoãn khom lưng cúi chào.

Y được kế thừa vẻ đẹp tinh xảo của Tiết Miểu, không giống Tiếu Khải Kiệt một chút nào.

Vai diễn đầu tiên của Tiết Miểu là một bộ nữ giả nam trang, dùng thân nữ nhi nhuần nhuyễn diễn ra nét tiêu soái của một bị hiệp khách, từ đó mê hoặc biết bao nhiêu thiếu nữ.

Fan nữ của bà nhiều hơn fan nam rất nhiều, Tiếu Gia Thụ thừa hưởng tám phần nhan sắc của Tiết Miễu, hai phần còn lại có điểm khác biệt, càng khiến cho nhan sắc được đề cao hơn một bậc.

Tu Trường Úc vừa nhìn liền thích Tiểu Thụ Mầm này, huống hồ, y còn là con trai của Miểu Miểu.