Chương 16: Trở thành diễn viên

Lâm Nhạc Dương thuận lợi thông qua thử kính, bây giờ hắn đang ngồi trong văn phòng của Quý Miện, trên mặt mang theo vẻ hoảng hốt.

“Anh Quý, người đến thử kính nếu không phải là ngôi sao nổi tiếng, thì cũng là tiểu thịt tươi có nhân khí tốt, đạo diễn sẽ chọn em sao? Anh sẽ không phải giúp em đi cửa sau đấy chứ?”

Nghĩ đến khả năng này, tâm tình vui sướиɠ của hắn liền giảm đi rất nhiều.

Hắn muốn gia nhập vào giới giải trí, một là bởi vì hắn thích diễn xuất; hai là bởi vì ngành này kiếm tiền rất nhanh, có thể giảm bớt gánh nặng chi phí sinh hoạt rất lớn.

Hắn mặc dù có quan hệ yêu đương với Quý Miện, nhưng không muốn hoàn toàn sống dựa vào đối phương.

Hắn càng muốn kề vai sát cánh mà đứng cùng một chỗ với đối phương, trở thành một người xứng đôi với Quý Miện.

Tóm lại, hắn muốn dùng chính thực lực của mình để đứng vững gót chân trong giới giải trí, mà không phải mượn thanh thế của Quý Miện.

Quý Miện nghiêm túc giải thích, nói.

“Đúng là anh tranh thủ cho em một cơ hội, nhưng không yêu cầu bắt buộc nhà sản xuất và đạo diễn phải chọn em. Em có thể thông qua là nhờ chính thực lực của mình. Nhân vật Thạch Vũ này là một người rất lạc quan, vui vẻ, trọng tình trọng nghĩa, rất gần với con người của em. Hơn nữa nhân vật này vừa bắt đầu công việc không bao lâu, ở các phương diện khác đều rất ngây ngô, mà trong lúc thử kính, tuy diễn xuất của em tốt, nhưng lại mang theo cảm giác ngây ngô, bởi vì điểm này, đạo diễn mới bỏ qua những minh tinh nhân khí cao mà lựa chọn em. Nhạc Dương, em phải tin vào chính mình, trên phương diện diễn xuất em có thiên phú rất cao, chỉ cần luyện tập thêm một chút thì có thể phát triển hơn nữa. Anh rất xem trọng em.”

Lâm Nhạc Dương bị khen đến mức đỏ mặt, khúc mắc vừa rồi cũng đã sớm tan thành mây khói.

Hắn dùng sức gật gật đầu, cẩn thận nói.

“Anh Quý, em nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không làm cho anh mất mặt.”

“Được, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình.”

Quý Miện cười xoa xoa đầu hắn, ngay sau đó lấy ra một phần hợp đồng.

“Anh chuẩn bị ký hợp đồng với em, em nhìn xem có điều khoản nào cần phải sửa lại nữa không?”

“Hai chúng ta là ai với ai a, trực tiếp ký là được rồi, còn cần nhìn gì nữa.”

Lâm Nhạc Dương cầm lấy bút lên, lật đến trang cuối cùng, lại bị Quý Miện ngăn lại.

Hai người đang nói chuyện, Phương Khôn trên miệng ngậm một điếu thuốc tiền vào.

“Anh Quý, anh tìm em có chuyện gì?” Vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc, cười khẩy nói.

“Nha, Nhạc Dương cũng ở đây sao? Nghe nói cậu đi thử kín《 Sứ Đồ 》? Kết quả thế nào rồi?”

Nhưng không cần nỏi cũng biết, có Quý Miện ở đây, cho dù kỹ thuật diễn của Lâm Nhạc Dương có tệ đến đâu cũng vẫn sẽ nhận được vai diễn mình muốn.

Lâm Nhạc Dương cười thoải mái hơn nhiều, gật đầu nói, “Chào anh Khôn, em nhận được vai nam ba.”

Thật ra thì Lâm Nhạc Dương muốn vai nam bốn cơ, mặc dù nhân vật kia kết thúc sớm, nhưng trong phim lại là em trai của Quý ca, có rất nhiền cảnh diễn cùng nhau.

“Chúc mừng cậu, hình tượng nhân vật nam ba thật sự rất hợp với cậu.”

Phương Khôn ngồi ở trên đầu khác của ghế sô pha, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn thoáng qua bàn trà, phát hiện trên đó đang đặt một bản hợp đồng cấp A, không kiềm chế được lộ ra biểu tình “Quả nhiên như thế”.

Quý Miện chờ hai người họ chào hỏi với nhau xong, “A Khôn, sau này cậu dẫn dắt Nhạc Dương đi.”

“Là sao? Ý anh là muốn em làm người đại diện cho hắn?”

Phương Khôn lập tức đứng thẳng thân thể.

Nếu cho Phương Khôn quyền lựa chọn, Phương Khôn tuyệt đối sẽ không dẫn dắt Lâm Nhạc Dương.

Người này lỗ tai mềm, không trách nhiệm, không chính kiến, nhưng lòng tự trọng lại rất cao, luôn cảm thấy rằng người khác đang coi thường mình, cho nên làm việc tương đối biệt nữu, lại cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một câu không hay liền biến sắc.

Dẫn dắt cậu ta còn mệt hơn cả một nhóm thực tập sinh!

Nhưng Quý Miện đã mở miệng, cho dù như thế nào thì Phương Khôn cũng phải đồng ý.

Thương tự, trong lòng Lâm Nhạc Dương cũng cực kỳ kháng cự.

Lâm Nhạc Dương không thích ánh mắt Phương Khôn khi nhìn mình, dò xét, hoài nghi, đề phòng, thậm chí là khinh miệt.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn người này đang khinh thường mình, cho rằng mình không xứng ở bên cạnh Quý Miện.

Tương lai nếu phải sớm chiều ở chung với Phương Khôn, loại cảm giác kia so với ở trong bao còn khó chịu hơn.

Nhưng mà, những vấn đề này thực ra hắn có thể khắc phục, trước khi thử kín Lâm Nhạc Dương đã đồng ý với Trần Bằng Tân, nếu mình trở thành một nghệ sĩ, nhất định sẽ để Trần Bằng Tân trở thành người đại diện.

Trần Bằng Tân là bạn thời trung học với Lâm Nhạc Dương, gia cảnh hai người đều thực khó khăn, vì thế cùng hẹn nhau đến kinh đô lăn lộn, lúc đầu bọn họ ngay cả chỗ ở cũng không có, từng cùng nhau ở dưới gầm cầu, sưởi ấm cho nhau, khuyến khích lẫn nhau, giúp đỡ nhau, cuối cùng mới có được hôm nay.

Năng lực giao tế của Trần Bằng Tân rất tốt, tiền kiếm được luôn nhiều hơn Lâm Nhạc Dương, cho nên vẫn luôn thường xuyên giúp đỡ hắn, nếu không có đối phương khuyên bảo, hắn cũng sẽ không lần nữa cầm sách giáo khoa thi vào đại học.

Không ngoa khi nói, trên thế giới này, người giúp đỡ Lâm Nhạc Dương nhiều nhất chính là Trần Bằng Tân, ngay cả Quý Miện cũng phải xếp sau, bọn họ dù sao cũng bạn lớn lên từ nhỏ với nhau.

Hiện giờ Trần Bằng Tân cũng đang làm việc ở Quan Thế, nhưng thời gian làm việc tương đối ngắn, lại không có quan hệ, nên chỉ có thể làm việc lặt vặt, cũng không biết đến khi nào mới có thể thật sự bắt đầu.

Quý ca cho mình một cơ hội, vậy thì Lâm Nhạc Dương cũng muốn cho bạn tốt một cơ hội.

Hắn do dự một lúc, sau đó kiên quyết nói, “Anh Quý, có thể để cho em lựa chọn người đại diện được không.”

Cơ thể căng thẳng của Phương Khôn chậm rãi thả lỏng.

Phương Khôn biết Quý Miện rất sủng tiểu tử này, chỉ cần là yêu cầu của đứa nhỏ này, Quý Miện đều có thể đồng ý.

Quả nhiên, sau khi Quý Miện tự hỏi trong chốc lát liền gật đầu, “Em muốn chọn ai? Gọi người đến cho anh nhìn thử xem.”

“Vâng, anh Quý, anh đợi một lát, em sẽ gọi cho hắn ngay. Hắn tên là Trần Bằng Tân, là bạn từ bé của em, cũng em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn đấy.”

Lâm Nhạc Dương vui mừng khôn xiết, vội lấy điện thoại ra gọi cho Trần Bằng Tân, biết đối phương đang ở bên ngoài mua cà phê cho đồng nghiệp, liền thúc giục y nhanh chóng trở về.

“Anh Quý, anh có phải đã đồng ý với em rồi không?” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Nhạc Dương xác nhận nói.

“Chỉ cần bạn của em có năng lực không tồi, phẩm hạnh đoan chính, anh sẽ đồng ý với em.”

Quý Miện mở máy tính ra, mở ra phần hợp đồng quản lý, nghiêm mặt nói.

“Nhưng bạn bè là bạn bè, công việc là công việc, giữa em và hắn cũng cần có một phần hợp đồng, xác lập rõ quyền và nghĩ vụ hai bên.”

“Tất nhiên rồi.” Lâm Nhạc Dương vui vẻ đảm bảo.

“Anh Quý, Trần Bằng Tân rất có năng lực, phẩm hạnh cũng đoan chính, em và hắn lớn lên từ nhỏ, em rất hiểu hắn. Lúc trước em có thể vào Quan Thế thực tập cũng là nhờ hắn giới thiệu. Hắn rất lợi hại, chỉ là không có cơ hội mà thôi, chúng em nhất định sẽ cố gắng…”

Phương Khôn cắt ngang lời Lâm Nhạc Dương nói, “Cậu có nói quan hệ giữa cậu và Quý ca cho hắn biết không?”

“Không có, tuyệt đối không có! Em sẽ không hại anh Quý!” Lâm Nhạc Dương vội vàng phủ nhận.

Phương Khôn nghiêm mặt nói, “Cậu dù sao cũng đã từng làm trợ lý cho anh Quý, cũng không xa lạ gì với giới giải trí, cũng biết trong này khắp nơi đều có tai mắt. Quan hệ giữa cậu và anh Quý cần phải giữ bí mật, không để cho bất kỳ ai biết được.”

“Đương nhiên, muốn em phải thề sao?” Lâm Nhạc Dương giơ tay lên, lại bị Quý Miện nhẹ nhàng nắm lấy.

“Không cần, anh tin em. Nhạc Dương, anh sắp lui giới, có công khai hay không đối với anh đều không quan trọng, nhưng em còn có một đoạn đường dài cần phải đi, anh không thể hủy hoại tiền đồ của em. Giấu giếm sự tồn tại của em không phải là tự bảo vệ mình, mà là xuất phát từ tình yêu thương. Em có thể tin tưởng anh không?”

Lâm Nhạc Dương gắt gao nắm chặt tay hắn, chắc chắn nói, “Em tin tưởng anh.”

Làm sao hắn có thể không tin Quý Miện?

Hắn hiểu Quý Miện rất rõ, đối phương khoan dung độ lượng, rộng rãi, luôn lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui.

Hắn cùng với hai từ “Ích kỷ” hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.

Quý Miện dường như rất vui sướиɠ, cúi người hôn lên má Lâm Nhạc Dương, than thở nói.

“Nhạc Dương, gặp được em là may mắn của anh.”

Lâm Nhạc Dương đỏ bừng mặt, không nhịn được mà ngốc ngốc cười rộ lên, trong lòng yên lặng trả lời: Gặp được anh mới là may mắn của em!

Hai người rải cơm chó một lúc, Quý Miện bỗng nhiên trêu đùa nói, “Vậy nếu một ngày anh muốn công khai, em có sợ không?”

Lâm Nhạc Dương không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu, “Không sợ!”

Anh muốn giấu giếm, em liền yên lặng đứng sau lưng anh; nếu anh muốn công khai, em liền dũng cảm mà che trước người anh, chỉ cần chúng ta có thể an an ổn ổn mà ở bên nhau, vậy là đủ rồi.

Quý Miện cười càng thêm sung sướиɠ, dùng sức ôm chặt lấy bạn trai nhỏ của mình.

Phương Khôn sắp bị đống cẩu lương này lạnh lùng gϊếŧ chết rồi, trầm giọng nói.

“Em nói trước với hai người rồi đấy, trước mặt công chúng tuyệt đối không được làm ra bất cứ hành động thân mật nào. Nếu chuyện của hai người bị truyền ra ngoài, anh Quý thì không sao, nhưng thảm nhất nhất định là Lâm Nhạc Dương, bị bôi đen là nhẹ, càng có khả năng vĩnh viễn phải rời khỏi giới giải trí. Này, em nói gì mọi người có nghe không vậy?”

Lâm Nhạc Dương thật vất vả mới từ trong ngực Quý Miện chui ra, đỏ mặt gật đầu.

“Nghe được, em nhất định sẽ giữ khoảng cách.”

——

Ba ngày sau,《 Sứ Đồ 》chính thức khởi động máy, Tiếu Gia Thụ mang theo một người người đại diện cùng một người trợ lý đi vào phim trường tham gia nghi thức khởi động máy.

Thắp hương xong, đạo diễn mời tất cả mọi người đi ăn cơm, để mọi người có thể làm quen với nhau một chút.

Thấy trợ lý và người đại diện của Tiếu Gia Thụ, mắt của Phương Khôn sắp lòi cả ra luôn rồi, đến gần nói bên tai Quý Miện.

“Dến tột cùng là Tiếu Gia Thụ có lai lịch như thế nào vậy, ngay cả song kiếm Hoàng thị cũng có thể mời đến?”

Song kiếm Hoàng thị là từ dùng để chỉ Hoàng Mỹ Hiên cùng Hoàng Tử Tấn, hai người này là kim bài đại diện của giải trí Quan Thế, một người được xưng là đại sư tạo ra ngôi sao, chuyên môn vì nghệ sĩ mà tổ chức các lớp học hình thể, lớp kỹ thuật diễn xuất, lớp vũ đạo v.v…, tuy chi phí có chút cao, nhưng hiệu quả lại rất tốt, người trong giới đổ xô đến học như vịt.

Trong tay bọn họ có ít nhất là mười mấy ngôi sao, tư lịch phi thường hùng hậu.

Mấy ngày hôm trước Phương Khôn còn nghe nói này hai người tính toán noi theo Tô Thụy mà tách ra làm riêng, nhưng tại sao hôm nay lại hạ mình đi dẫn dắt một người mới chứ?

Xuất thân của Tiếu Gia Thụ phải khủng bố đến độ nào?

Quý Miện chưa bao giờ chủ động đi hỏi thăm những việc này, vì thế xua xua tay, ý bảo Phương Khôn đừng hỏi nhiều.

Cùng lúc đó, Tiếu thiếu gia có bối cảnh khủng bố trong truyền thuyết tuy đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ của mình, nhìn qua thực trầm ổn an tĩnh, nhưng đôi tay đặt dưới bàn đang xoa xoa, rất hưng phấn.

Vì để hết loét miệng, cậu đã ăn cháo trắng liên tục trong nửa tháng, thật vất vả mới rời khỏi tầm mắt của mẫu thân đại nhân, có thể không ăn một trận thỏa thích sao?

Món cá quế nước sốt trên đĩa sắt kia màu sắc thật đẹp… muốn ăn; món vịt om dứa kia thơm quá, hẳn là rất ngọt… muốn ăn; tuy quả trứng ba màu kia nhìn có vẻ rất đặc biệt, nhưng nhìn qua so mới món trừng của đầu bếp nhà hàng Michelin còn ngon hơn… đói bụng quá…

Tiếu thiếu gia ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình bình tĩnh, nhưng nước miếng lại ứa ra một đống lớn, im lặng, nỗ lực mà nuốt trở về.

Thấy đạo diễn đứng lên, dường như muốn nói lời dạo đầu, trong lòng cậu vội vàng kêu: Đạo diễn, nhất định phải nói ngắn gọn thôi, chúng ta không phải bộ máy hành chính, a!