Chương 15: Yêu hắn thì nên để hắn tránh xa giới giải trí, đây là địa ngục

Người tới tên là Lâm Nhạc Dương, từng là trợ lý sinh hoạt của Quý Miện, vừa nhậm chức hai tháng liền trở thành bạn trai chính thức của Quý Miện, hiện giờ đang là sinh viên năm tư đại học khoa Phát thanh Truyền hình, tính tình vui vẻ lạc quan.

Nhưng hiện tại, Lâm Nhạc Dương lại y hệt như con rồng đang phun lửa, hung tợn trừng mắt nhìn Quý Miện.

Lâm Nhạc Dương có đánh chết cũng không nghĩ tới, mình vừa ra khỏi nhà được mấy ngày, bạn trai vậy mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải tài xế tiểu Lưu lỡ miệng, có lẽ đến bây giờ hắn cũng không biết được có chuyện gì xảy ra.

Từ nhỏ đến lớn hắn không trải qua được mấy ngày yên lành, cho nên hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ đạo lý “Trời có mưa gió thất thường, người có sớm tối họa phúc”, nếu Quý Miện thật sự xảy ra chuyệnngoài ý muốn, mà mình thì cái gì cũng không biết, mình có thể sẽ sụp đổ mất?

Dọc đường đi hắn nghĩ để rất nhiều loại tình huống, càng nghĩ càng sợ, lòng càng cảm thấy bất an, hận không thể chắp cánh mà bay thẳng về nhà, nhìn thật kỹ người này còn ở đây không.

Nhưng khi nhìn thấy người thật, lửa giận trong lòng lập tức bùng nổ, thật muốn đánh cho hắn một trận, để hắn sau này không dám nửa đêm đi ra ngoài đường nữa.

Hắn ném hành lý xuống, đang chuẩn bị mở miệng, Quý Miện lại trước một bước đi tới, dùng sức ôm lấy y, lấy môi lấp kín những gì hắn sắp nói.

Hắn ngay lập tức liền tắt đài, cầm lòng không đậu mà đáp lại đối phương, sợ hãi cùng lo lắng tràn ngập trong lòng vì nụ hôn như gió xuân này mà tiêu tan.

“Anh xảy ra chuyện sao không nói cho em biết?”

Nụ hôn kết thúc, ngữ khí của Lâm Nhạc Dương cũng trở nên cực kỳ mềm mại.

“Sợ emlo lắng.” Quý Miện nhẹ nhàng lau sạch vệt nước trên khóe miệng y, nói.

“Nhưng anh phát hiện, không nói cho em biết ngược lại sẽ càng làm cho em lo lắng. Anh sai rồi, sau này sẽ sửa. Vì biết chuyện này nên em kết thúc chuyến đi sớm sao?”

Lâm Nhạc Dương không giận nổi, lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, em muốn trước tiên trở về, muốn nhanh chóng nhìn thấy anh. Biết sai là tốt rồi, về sau cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải nói cho em biết, đừng để cho em là người cuối cùng biết chuyện, em sẽ rất buồn. Còn nữa, sau này đừng đi xe vào ban đêm, đặc biệt là thời điểm quay phim ở những nơi xa hẻo lánh.”

“Được, anh nhất định sẽ nhỡ kỹ.” Quý Miện ôm bạn trai nhỏ của mình vào lòng, khẽ cười nói, “Em mau đi tắm đi, đợi chút nữa anh đưa em ra ngoài ăn tối.”

Lâm Nhạc Dương giả vờ vui vẻ, nhưng trong lòng lại không muốn lắm.

Quý Miện từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, ăn quen đồ Tây, lại bởi vì thân phận đặc thù, đều đi đến những nơi xa hoa mà người bình thường không đến được, nhất định phải mặc chính trang để bước vào, trong lúc ăn cơm cũng phải tuân thủ lễ nghi, ở bên cạnh còn có phục vụ đứng nhìn chằm chằm, cảm giác đó thật khó diễn tả được.

Mỗi lần cùng Quý Miện ăn cơm Tây, Lâm Nhạc Dương chưa bao giờ được ăn no, nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn chằm chằm, căng thẳng đến mức muốn đau dạ dày.

Nếu có thể, hắn rất muốn lớn tiếng nói cho đối phương: Ăn cơm Tây cái gì mà ăn cơm Tây! Chúng ta tùy tiện tìm một tiệm lẩu nào đó cũng có thể ăn nhiều hơn nhà hàng Michelin rất nhiều!

Nhưng từ khi hai người bắt đầu quen biết, hắn không chỉ ngại biểu lộ chuyện mình không thích cơm Tây, mà còn phải giả vờ thích để có được sự đồng tình của Quý Miện, đợi khi tình cảm hai người sâu sắc hơn, tiến tới tình yêu, hắn lại sợ nếu nói ra thì Quý Miện sẽ buồn, vì cứ nghĩ như vậy nên vẫn luôn giấu trong lòng không nói ra.

Hắn cười hì hì hôn Quý Miện một cái, sau khi vào phòng tắm thì lập tức xụ mặt.

Hắn còn nhớ một nhà văn người Nga tên là Anton Pavlovich Chekhov đã sáng tác một cuốn tiểu thuyết, tên là《 Người đàn ông trong bìa 》.

Thời điểm dùng cơm Tây sẽ luôn dùng những nghi thức hoàn hảo nhất, hắn cảm thấy hắn chính là người trong trang bìa đó, mỗi một tế bào đều bị giam cầm đến mức hít thở không thông.

Quý Miện đứng bên ngoài phòng tắm, nhìn chằm chằm hơi nước mờ mịt trên cánh cửa, ý cười dưới đáy mắt chậm rãi thu liễm, lại có chút trầm tư. Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên lắc đầu thở dài, trên mặt lộ ra biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa may mắn.

Một giờ sau, Lâm Nhạc Dương sau khi đã tắm rửa sạch sẽ đang cùng Quý Miện đang cải trang ngồi trong phòng riêng của tiệm lẩu, trước mặt bày rất nhiều chén đĩa nhoe, có bụng trâu, ruột vịt, quạt, khoai tây… Còn có tương vừng, tương ớt, nấm tương… nước lẩu đỏ tươi đang sôi sùng sục trong nồi, đang tỏa ra một loại mùi hương độc đáo.

Lâm Nhạc Dương dùng sức ngửi ngửi lái loại mùi hương này, biểu tình có chút hoảng hốt.

“Anh Quý, sao đột nhiên anh lại muốn ăn lẩu vậy? Anh có thể ăn cay sao?”

“Anh gọi loại ít cay, chắc không có vấn đề gì.” Quý Miện xoa loạn đầu tóc của bạn trai nhỏ nhà mình, cười nói.

“Sau này em thích ăn cái gì thì nhớ phải nói ra, đừng có lúc nào cũng chiều theo ý anh. Hai người ở bên nhau, không phải tạm chấp nhận cho nhau là được, mà phải giao lưu, thấu hiểu, và bao dung, như vậy mới có thể lâu dài được.”

Mặt Lâm Nhạc Dương chậm rãi đỏ lên, ngập ngừng nói, “Anh Quý, anh nhìn ra được em không thích ăn cơm Tây sau?”

Hắn có chút xấu hổ, trong lòng lại đầy cảm động.

Anh Quý quả nhiên thực dịu dàng, giống như lúc vừa bắt đầu yêu vậy.

Từ trước đến nay hắn chưa hề thay đổi, là do mình không đủ dũng cảm.

Quý Miện bất đắc dĩ lắc đầu.

“Kỹ thuật diễn của em rất tốt, ngay cả anh cũng bị lừa. Sau này nếu thích cái gì, không thích cái gì, nhất định phải nói ra, đừng luôn giữ ở trong lòng. Đương nhiên, anh cũng sẽ thành thật với em, được không.”

Lâm Nhạc Dương liên tục gật đầu.

“Được, sau này em sẽ không lại lừa anh nữa. Anh Quý, anh thật tốt, kiếp trước em nhất định đã tích đức rất nhiều, kiếp này mới có thể tìm được một người bạn trai như anh.”

Quả thực so với trúng xổ số triệu đô còn may mắn hơn!

“Nói nhảm cái gì vậy, em cũng rất tốt mà.” Quý Miện lại lần nữa xoa loạn tóc của Lâm Nhạc Dương, cười nói, “Nhanh ăn đi, anh vừa nghe thấy bụng em kêu kìa.”

Lâm Nhạc Dương che che mặt, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn, muốn ăn cái gì nấu cái đó, không đủ lại gọi, hai mảnh môi bị cay đến đỏ hồng lên.

Quý Miện ăn không nhiều lắm, đa số thời gian đều dùng để chăm sóc bạn trai nhỏ nhà mình, lúc thì đưa khăn giấy, lúc thì giúp gắp đồ ăn, trong mắt chứa đầy sự ôn nhu.

Sau khi ăn lửng dạ, Lâm Nhạc Dương sảng khoái mà thở dài, cảm thấy lần hẹn hò này hạnh phúc hơn những lần trước rất rất nhiều.

Hắn lau khóe miệng đầy dầu mỡ, lại nhịn không được mà hôn Quý Miện một cái, đổi lấy tiếng cười sảng khoái của đối phương.

“Mấy tháng nữa là em tốt nghiệp rồi, em định đi làm ở đâu? Anh có một người bạn ở Bắc Kinh, có thể giúp em tạo quan hệ một chút.”

Quý Miện thay bạn trai rót một chén trà.

“Đến lúc đó rồi lại tính, em định trước tiên viết xong luận văn tốt nghiệp của mình thật tốt cái đã.”

Lâm Nhạc Dương theo thói quen mà cúi đầu, che giấu biểu tình của mình.

Hắn thực ra không muốn đi làm công việc mà mình đã chọn học, ngược lại càng muốn làm diễn viên hơn, nhưng lại sợ Quý Miện hiểu lầm mình lợi dụng hắn để nổi tiếng, cho nên vẫn luôn không dám đề cập đến nó.

Động tác uống trà của Quý Miện hơi dừng lại một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.

Hắn buông chén trà, như thể đang cân nhắc điều gì đây, cuối cùng không nói gì cả.

Lâm Nhạc Dương sợ hắn sẽ thật sự tìm cho mình một công việc, nên cũng im lặng không nói tiếp vấn đề này nữa.

Hai người im lặng dùng bữa, rồi lại im lặng về nhà.

“Nhạc Dương, nhớ những gì anh từng nói với em không, muốn cái gì thì nói thẳng cho anh biết, đừng giữ trong lòng. Chuyện công việc em cứ suy nghĩ cho thật kỹ, nếu có thể giúp anh sẽ giúp em.”

Quý Miện từ trong phòng tắm bước ra đã hoàn toàn tẩy sạch mùi lẩu dính trên người, khăn tắm nhỏ quấn quanh vòng eo rắn chắc của y, nhìn qua cực kỳ gợi cảm.

Lâm Nhạc Dương dường như nhận ra được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, gương mặt nháy mắt đỏ lên, sau đó vòng qua Quý Miện chạy nhanh về phía phòng tắm, tắm rửa thật sạch sẽ.

Hai người thuận theo tự nhiên mà ôm nhau, Quý Miện vừa hôn bạn trai nhỏ của mình, vừa sờ sờ tìm bao trong tủ đầu giường.

Lâm Nhạc Dương bị kỹ thuật hôn cao siêu của hắn làm cho choáng váng, nhưng lại bởi vì đυ.ng chạm của hắn mà căng thẳng.

Bình thường thì Quý Miện rất ôn nhu, đôi lúc cũng có một chút bá đạo, nhưng trên giường, Quý Miện lại là một con dã thú, khiến cho Lâm Nhạc Dương có chút khó tiêu.

Y đặt tay lên ngực Quý Miện, nhìn thì có vẻ như đang âu yếm, nhưng thực tế lại đang nhẹ đẩy ra, động tác này hoàn toàn là theo bản năng, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

Nhưng Quý Miện lại rất nhanh dừng lại, dùng chăn che mặt mình, khàn giọng nói.

“Ngày mai em có đến trường giao luận văn không?”

Lâm Nhạc Dương như tìm được bậc thang, “Đúng vậy, ngày mai 7 giờ dậy, giáo sư Hàn hẹn em 8 giờ gặp.”

“Vậy thì đêm nay chúng ta không làm. Em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tranh thủ bảo vệ luận văn tốt nghiệp cho thật tốt.”

Quý Miện đứng lên, nhẫn nại nói, “Em ngủ trước đi, anh đi tắm một lát.”

Lâm Nhạc Dương cũng không hỏi hắn vì sao lại phải tắm những hai lần, vừa gật đầu vừa chui tọt vào trong ổ chăn, trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Quý Miện đứng dưới vòi hoa sen, muốn dùng nước để dập tắt dục hỏa, biểu tình trên mặt lại u ám khó dò.

Nửa giờ sau, Lâm Nhạc Dương đã ngủ rồi, thân thể cuộn tròn lại, giống như một em bé vậy, đây là tư thế ngủ cho thấy người đó đang cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Quý Miện toàn thân lạnh lẽo đứng bên mép giường nhìn hắn một hồi lâu, lúc này đem nhiệt độ điều hòa tăng lên một chút, lại giúp hắn đắp lên một lớp chăn mỏng, sau đó liền sang cách vách gọi điện thoại.

“Chú Tu, tôi muốn đề cử một người tiến vào đoàn làm phim《 Sứ Đồ 》… Hắn không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng kỹ thuật diễn không tồi, ngài có thể cho hắn một cơ hội thử kính không? Được, được, tôi sẽ dẫn hắn tới đúng giờ, cảm ơn chú Tu. Đã trễ rồi, ngài nghỉ ngơi một chút đi, uống ít rượu thôi, chú ý thân thể.”

Sau khi cúp điện thoại, Quý Miện nhìn chằm chằm vào cuốn kịch bản được để sẵn trên bàn, thở dài một hơi.

Hôm sau, Phương Khôn như phát điện lên sau khi nghe Quý Miện nói muốn đề cử Lâm Nhạc Dương vào đoàn làm phim.

“Quý ảnh đế của em ơi, anh không đùa đấy chứ? Quan hệ giữa anh cùng Lâm Nhạc Dương như thế nào chẳng lẽ chính anh còn không rõ sao? Người khác muốn giấu không được, anh còn muốn để hắn tiến vào giới giải trí, còn muốn mang hắn đi đóng phim, anh còn ngại những paparazzi đó không đủ thần thông quảng đại có phải hay không?”

“Cho đến khi tôi lui khỏi giới giải trí, tôi sẽ không công khai xuất quỹ (công khai đồng tính), nhưng cũng sẽ không che giấu tính hướng của mình.”

Quý Miện nghiêm túc nói.

“Nửa đời này thật sự quá mệt mỏi, nửa đời sau tôi muốn nhẹ nhàng một chút.”

“Được, dù sao thì anh cũng muốn lui giới, anh không quan tâm, nhưng Lâm Nhạc Dương mới bao nhiêu tuổi? Hắn nối nổi tiếng thì sao, sao anh không suy nghĩ cho hắn? Đồng tính luyến ái trong giới thật sự rất khó lăn lộn, anh đâu phải không biết.”

Phương Khôn tận tình khuyên can.

“Còn nữa, hiện tại Lâm Nhạc Dương toàn tâm toàn ý ở bên anh, nhưng đợi sau khi hắn thấy qua giới giải trí muôn màu muôn vẻ, anh có thể chắc rằng hắn sẽ luôn một lòng một dạ ở bên anh sao? Nếu yêu hắn thì nên để hắn tránh xa giới giải trí, đây là địa ngục!”

“Còn có một câu nói khác —— yêu hắn liền dẫn hắn vào giới giải trí, nơi này là thiên đường.”

Quý Miện từng câu từng chữ nói.

“Mặc kệ là thiên đường hay là địa ngục, hoàn toàn là do sự lựa chọn của mỗi người. Tôi tin tưởng Nhạc Dương, nguyện ý cho hắn một cơ hội, thắng thì chúc mừng, thua thì chấp nhận, đây là thái độ của tôi.”

Phương Khôn tức giận đến phát run, một lúc sau mới nói, “Được rồi, để em xem thử xem hai người có thể lăn lộn được bao lâu!”