Bác sĩ nhanh chóng đến đưa Lâm Liêm vào phòng cấp cứu.
Hàn Tại Hành bắt lấy tay bác sĩ," Tại sao cô ấy lại đổ nhiều máu như vậy?"
" Tình hình trước mắt bệnh nhân bị đá mạnh vào bụng dẫn đến sảy thai, chúng tôi cần lập tức phẫu thuật."
Hàn Tại Thành lùi về phía sau,"Sảy thai…"
Lâm Liêm nhanh chóng bị đẩy vào phòng cấp cứu, chú Chung đi tới," Thiếu gia, tôi sẽ cho người xử lý chuyện ở đây, cậu về trước đi, phu nhân đang gọi."
Hàn Tại Thành lắc đầu," Không, tôi sẽ ở lại đây."
" Nhưng…"
" Không có nhưng cái gì!" Anh kích động hét lớn.
Hàn Tại Thành trước nay vốn là người dịu dàng lần đầu tiên lại trở nên kích động như vậy, chú Chung rất ngạc nhiên, nhanh chóng nói:" Được." sau đó quay người rời đi.
Hàn Tại Thành đột nhiên gọi ông lại," Chờ đã."
" Thiếu gia,mời nói."
"Nói với mẹ tôi là tôi có chuyện gấp phải làm, ngày mai sẽ về. Sai người mang quần áo đến cho tôi."
" Vâng, thiếu gia."
"Chuyện tối nay tuyệt đối không được để ai biết."
" Thiếu gia, cậu cứ yên tâm."
Chú Chung rời đi. Hàn Tại Thành ngồi trên ghế, nhìn vào phòng cấp cứu, trong mắt hiện lên hồi ức.
Nhoáng cái đã ba năm. Không ngờ ngày anh gặp lại cô lại là trong tình cảnh này.
Trạm Liêm Thời đưa Lưu Vũ tới chung cư cao cấp, Lưu Vũ không xuống xe ngược lại ôm lấy anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Nhưng khi cô định hôn lên bờ môi mỏng đó, Trạm Liêm Thời lại nghiêng đầu.
“Muộn rồi.”
Lưu Vũ nhìn anh, đèn trong xe mờ mịt, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Em biết, tối nay đừng đi, nha?”
Cô thò tay vào áo anh muốn cởi cúc áo. “Liêm Thời, anh không muốn em sao?, em rất muốn anh, rất nhiều." Vừa nói cô vừa ngồi lên đùi Liêm Thời, ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng rơi trên lông mày anh.
Đúng lúc này đèn flash lóe lên.
Lưu Vũ cau mày, Trạm Liêm Thời nhìn về phía trước ở nơi nào đó,"Không vội."
Lưu Vũ không vui nhưng cô biết anh là muốn tốt cho cô, đứng dậy ngồi sang một bên. Trạm Liêm Thời xuống xe, đi về phía trước.
Người núp sau gốc cây cầm máy ảnh lập tức chạy nhưng Trạm Liêm Thời rất nhanh bắt được.
"Anh muốn tự đưa cho tôi hay là để tôi tự lấy?" Đôi mắt anh đen kịt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Phóng viên run rẩy tháo phim đưa cho Trạm Liêm Thời.
Trạm Liêm Thời cầm lấy, ánh mắt rơi trên người phóng viên," Giấy phép lao động."
Người phóng viên lập tức nói" Trạm tổng, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không công bố chuyện xảy ra tối nay ra ngoài."
" Đừng để tôi gặp lại điều tương tự lần thứ hai." Khi phóng viên đưa giấy phép lao động cho anh, Trạm Liêm Thời liếc nhìn rồi ném lại cho anh ta.
Người phóng viên nhanh chóng chạy đi.
Trạm Liêm Thời quay người đi về phía Lưu Vũ. Lưu Vũ nhìn người đàn ông đang bước đến bằng ánh mắt rực lửa. Kiếp này, Trạm Liêm Thời là của cô.
"Anh nhìn em vào nhà."
Lưu Vũ ôm lấy anh," Liêm Thời, một năm nay em rất sợ, sợ rằng anh thuộc về người phụ nữ khác, sợ rằng anh thật sự không yêu em."
“Bây giờ, em sẽ vứt bỏ niềm kiêu hãnh. Em chỉ yêu một mình anh. Từ giờ trở đi em sẽ chỉ yêu anh đến hết cuộc đời này."
" Liêm Thời, em yêu anh."
" Lưu Vũ, anh cũng yêu em."
Màn đêm buông xuống, xe dừng ở trước một biệt thự, Trạm Liêm Thời xuống xe bước vào. Nhưng đi được hai bước, anh dừng lại nhìn căn biệt thự tối om trước mặt.
Đây không phải là biệt thự tân hôn của anh với Lâm Liêm, đây là căn nhà khác của anh. Chỉ là anh có ảo giác rằng đây chính là căn nhà tân hôn giữa anh và Lâm Liêm
Nhấc mắt nhìn lên tầng hai, tối om, không có ánh sáng ấm áp quen thuộc, mở cúc áo sơ mi bước vào.