Chương 38
Qua gương cô nhìn thấy mình trong đó, trong lòng bỗng dần lên một loại ảo giác. Mái tóc mềm mượt thường ngày giờ trở nên rối xù, chiếc áo sơ mi nam mặc trên người mới chỉ cài hờ vài chiếc cúc không che được những vết hôn rõ rệt in lại từ tối qua. Hơn nữa từ tối qua cho đến lúc tỉnh dậy cô phát hiện ra mình đang ở phòng của anh.
Cảm giác có gì đó mát lạnh ở dưới chân mình, Băng Hi bất giác cúi xuống nhìn. Nơi cổ chân đang đeo một chiếc lắc bạc, ở đó còn được gắn kèm với những viên kim cương màu xanh biển càng làm nổi bật lên làn da trắng ngần, mịn màng. Cho dù không biết vì sao lại có chiếc lắc này nhưng Băng Hi vẫn cảm thấy nó thật hợp với mình.
Sau khi định thần lại, Băng Hi từ từ bước về phía phòng khách, nơi có một người đang ngồi rất nhàn rỗi ở sofa. Thấy cô đang bước gần về phía anh, Tú Khang liền ngẩng đầu lên nhìn, nơi đáy mắt anh còn thấp thoáng ý cười. bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Băng Hi cảm thấy không được tự nhiên, trong đầu lại hiện lên cảnh thân mật tối qua của hai người.
“Nhìn gì chứ?”
“Lại đây!”
Băng Hi chậm rãi tiến lại gần anh sau đó ngồi xuống ghế đối diện với anh. Nhưng vẫn chưa kịp nói câu gì, anh bỗng dưng đứng dậy rồi bước đi. Băng Hi tròn mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh, đầu óc liền rơi trạng thái mờ mịt.
Một lúc sau, Tú Khang mới quay lại, trên tay cầm theo ly sữa và hộp bánh. Chỉ nhìn liếc qua cô cũng co thể nhận ra đó là loại bánh matcha trà xanh mà cô thích nhất. Anh ngồi xuống bên cạnh , đặt ly sữa vẫn còn mang hơi nóng lên mặt bàn sau đó gỡ bỏ vỏ bọc của hộp bánh.
“Là anh đi mua?”
Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu nhưng riêng điều này cũng khiến cô vo cùng ngọt ngào. Nghĩ đến sáng nay anh dậy sớm để mua đồ ăn sáng cho cô, khóe miệng như không kiềm chế được mà dương lên thành đường cong hoàn hảo.
“Ăn nhiều một chút. Em gầy hơn tôi tưởng.”
“Làm gì có, em rất cân đối mà.”
Băng Hi nhìn một lượt người mình, vô cùng hài lòng với dáng vẻ của mình bây giờ nhưng vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt nóng bỏng của anh cũng đang nhìn cô chằm chằm. Giây tiếp theo, anh đột nhiên sát lại phía cô, ám muội nói.
“Tối qua… tôi đã chứng minh rồi.”