Chương 3

Cô bé rất thích ăn kem, cũng không rõ nguyên nhân, chỉ biết là cô thích tất cả các vị của kem, dâu, chocolate, vani, nói không chừng nếu có loại kem vị mù tạc cô cũng sẽ thích.

Cậu bé biết điều này, luôn lợi dụng điểm này để thu hút sự chú ý của cô bé. Không có biện pháp, cô bé này rất có cá tính, cho dù Bùi Tử Nghị là một người đẹp trai, đứng trước mặt cô, cô cũng không chú ý đến cậu.

Cho nên cậu trở thành "Hầm lạnh" của cô, thường mang theo kem chạy vội đến chỗ cô, lâu ngày, "Nghị Nghị" Chẳng khác nào "lạnh lạnh".

"Nghị Nghị..."

"Hắc hắc, Tiểu An! Hôm nay mình mang theo kem đó!"

"Lạnh lạnh... lạnh lạnh..."

Lấy một cây kem trong túi ra, cậu bé kiêu ngạo khoe ra, "Đây cũng là vị mới nhất ở Châu Âu đó! Rất mắc, giá một cây là năm euro* , đổi thành tiền Đài Loan* thì... Ai nha! Dù sao cũng rất quý!

(*Euro : đơn vị tiền tệ của Liên minh châu Âu, 1 euro = 26 496,5957 vnd)

(*Tiền đài loan: Tân đài tệ kí hiệu TWD, 1TWD = 695.36 vnd)

"Lạnh lạnh... ăn lạnh lạnh..." Cô bé đã điên cuồng, trước mắt chỉ nhìn thấy cây kem lúc ẩn lúc hiện kia, thậm chí còn lộ ra một thân kem màu trắng, rất hấp dẫn.

"Chờ mình nói xong đã!"

"Lạnh lạnh... Muốn ăn lạnh lạnh..."

Trước mắt cô bé cũng muốn mò lên người cậu đề giành giật lạnh lạnh, cậu chỉ có thể bóc kem ra đưa cho cô, vừa lấy được cô bé lập tức cắn một miếng, vị ngọt liền tan ra trong miệng, cô cũng đơn thuần nghĩ rằng, mùi vị này là mùi vị tốt đẹp nhất.

Hai đứa bé ngồi trên nghế đá ở công viên, cậu một miếng, mình một miếng, cùng nhau cảm nhận vị ngọt của kem.

Không biết là kem ngọt, hay bởi vì cùng nhau chia sẻ nên vị kem càng ngọt, hoặc vì cô ăn kem nên nụ cười của cô càng xán lạn làm cho lòng cậu bé càng ngọt, đột nhiên cậu bé nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng vô tận, thật không hợp với hình tượng tiểu bá vương của cậu, cậu nói: "Tiểu An, mình rất cậu!"

"Nghị Nghị..." Tiểu An hô một tiếng rồi tiếp tục ăn kem.

Trên khuôn mặt ngăm đen của cậu hơi ửng hồng. "Vậy cậu thích mình hay là thích kem?"

Xong rồi! Tại sao lại hỏi cái vấn đề đáng chết này, cậu thấy khuôn mặt cô hiện lên vẻ bối rối, khó xử, do dự.

Tốt! Thật tốt! Hiện tại cậu phải cạnh tranh với kem, cậu x thật là tốt...

Không sao, cậu có thể đợi đến lúc cô suy nghĩ xong, rồi nói ra đáp án cậu muốn nghe, nếu được như thế cậu sẽ tha thứ cho cô.

"Lạnh lạnh... thích lạnh lạnh..."

"Kỷ Xảo An! Mình thì sao đây? Cậu là một cô gái không lương tâm, không tim không phổi..."

Ngồi trước bàn hội nghị xem tài liệu, bên tai nghe báo cáo bằng tiếng Anh, Bùi Tử Nghị xuất thần, nhớ lại hình ảnh kia, nghĩ đến cô bé có nụ cười sáng lạn kia, anh cười.

Những người trên bàn hội nghị thấy vậy, lập tức ngừng lại, mọi người hơi khẩn trương, "Anh Bùi?"

Bùi Tử Nghị xốc lại tinh thần, phất tay một cái, chuyên tâm nhìn tài liệu, "Tôi không sao, tôi vẫn đang nghe, mời tiếp tục báo cáo."

Hội nghị diễn ra trong một tiếng, Bùi Tử Nghị không thất thần nữa, nhưng rất khó khăn, kể từ khi anh đến Mỹ vừa làm vừa học, anh thường thất thần, nghĩ đến cô bé kia.

Hội nghị kết thúc, mọi người từ từ rời đi, bên trong phòng họp rộng lớn của nhà họ Bùi ở Newyork chỉ còn lại mình Bùi Tử Nghị và một người nước ngoài.

Người nước ngoài đó tên Jayson, là người được tổng công đi điều đi làm trợ lý cho Bùi Tử Nghị, cùng anh đi học, cùng anh vào công ty thực tập, để chuận bị cho tương lai anh thành người kế thừa.

"Cậu vừa thất thần!" Jayson cười cười, nhìn Bùi Tử Nghị.

Mà Bùi Tử Nghị xoa bóp thái dương, muốn xua tan cảm giác mệt mỏi, cuộc sống ở đây rất mệt mỏi, lịch trình mỗi ngày đều kín mít, đi làm, đi học, áp lực đến nỗi không thể chịu được.

"Kỳ thật mà nói, cậu không cần phải đến Newyork vào mỗi tuần, thỉnh thoảng đến một lần là được rồi, hiện tại việc học vẫn quan trọng hơn."

"Không cần! Mình có thể chịu được."

"Hừ! Cậu là siêu nhân sao?" Jayson ngồi bắt chéo chân, miệng cười nói: "Mới vừa rồi đột nhiên cậu bật cười, có phải lại nhớ đến cô bé kia đúng không?"

Sớm đã nghe anh ta nói qua đó người quan trọng nhất, lại nhìn thấy anh ta đặt hình cô bé đó trên bàn làm việc, liền biết cô bé ấy quan trọng đến mức nào.

Bùi Tử Nghị lúng túng cười một tiếng, "Lần sau không thể nói cho cậu biết bí mật của mình, bằng không mình cười cũng không được."

"Thành thật mà nói, cho dù cậu đến Mỹ để học, không đến chi nhánh công ty làm việc, sau này cậu vẫn có thể kế thừa công ty, tại sao lại tự hành hạ mình như vậy?"

Bùi Tử Nghị cũng biết điều đó, nhưng chẳng qua là anh đang trốn tránh: Trốn người nào? Thoát khỏi cô bé khiến anh không biết phải làm sao kia!

"Nói thật, cô bé kia cũng thật ngốc, thế nhưng lại không giữ cậu lại."

Đột nhiên Bùi Tử Nghị phản ứng rất lớn, "Không cho phép cậu nói như vậy, mau thu hồi lời nói vừa rồi lại đi!"

Jayson rất kinh ngạc, giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch, "Mình không có nói gì mà!"

"Cậu nói cô ấy.... cái kia! Mình không cho phép bất hỳ ai nói như vậy."

"Cậu đâng nói là từ "ngốc" sao?"

"Cậu còn dám nói!"

Jayson ngây ngẩn cả người, "Chẳng lẽ cô ấy..."

"Dáng vẻ của cô ấy tương đối chậm chạp mà thôi, cô ấy rất đáng yêu, cậu không được nói cô ấy ngốc."

Jayson rất kinh ngạc, "Cho nên phải nói là... Tâm trí kém phát triển?"

Bùi Tử Nghị gật đầu, "Xem như thế đi..."

Bùi Tử Nghị chưa bao giờ cảm thấy có gì khác người, trên thực tế, Tiểu An rất đáng yêu, nhưng mà người ngồi bên cạnh lại kinh ngạc không thôi.

Jayson sờ sờ cằm, "Khó trách cha cậu luôn hy vọng cậu đến đây, ông ấy không muốn cậu ở cùng cô gái kia."

"Ông ấy không thể ảnh hưởng đến mình được." Bùi Tử Nghị kiên định nói, chỉ cần chính anh quyết định, ngay cả cha anh cũng không thể lay động được quyết định của anh.

Chẳng qua là... rất khó để quyết định, hiện tại ngay cả chính anh cũng dao động.

"Cậu thích cô ấy? Cậu thật sự thích cô ấy sao?" Jayson lắc đầu, "Cậu không nên lầm thưởng đồng cảm thành thích! Mọi người đồng cảm với người bệnh là một chuyện nhưng phải chăm sóc họ cả đười lại là chuyện khác."

"Mình không phải là đồng cảm với cô ấy."

"Vậy tại sao cậu lại chạy trốn đến Mỹ?"

Bùi Tử Nghị lại phiền lòng, "Cậu không hiểu, cho dù mình thích cô ấy, thì mình phải làm thế nào đây? Cô ấy đơn thuần, ngây thơ, mình nghĩ rằng căn bản cô ấy cũng không hiểu thích là gì."

Đã gặp cô lại không thể đυ.ng cô, cái cảm giác không dám đυ.ng này khiến anh nổi điên.

Mỗi khi anh nhìn thấy cô nở nụ cười, thì tâm tình của anh sẽ buông lỏng, cũng làm cho anh có cảm giác trở lại khi còn bé, nhưng tâm của anh lại không thể đơn thuần như lúc bé được, anh bắt đầu có ý niệm du͙© vọиɠ trong đầu, ôm cô, hôn cô, muốn "yêu thương" cô, nhưng anh lại sợ hù đến cô.

Một người phụ nữ giống như cô bé, cho dù cơ thể đã trưởng thành một thục nữ, nhưng trong lòng anh cô vẫn như đứa trẻ đáng yêu.

Anh rất khổ! Nói cô cũng không hiểu, anh không biết nên làm sao bây giờ?

Anh cho rằng mình có thể kiên định, không thể bị dao động, tuy nhiên khi đối mặt với cô, thì phát hiện vấn đề này thật khó giải quyết.

Jayson khuyên anh: "Đừng nghĩ nhiều quá, dù sao cậu cũng mới đến, xa nhau vài năm có lẽ cậu sẽ rõ ràng hơn."

"..." Có lẽ vậy! Có lẽ chính anh cũng nghĩ vậy.

Xa nhau, làm mình tỉnh táo, để anh có thời gian suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm gì.

Đột nhiên Jayson lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Nếu không để mình giới thiệu bạn gái cho cậu."

"Cậu không nên nói bậy nói bạ."

"Mình nói thật, trong trường có một cô gái rất đẹp, đến từ Texas, tên là Denean, cô ta đã nó là rất có hứng với cậu."

"Nói lung tung!"

"Thật! Nếu không chờ đến thứ hai quay về trường, mình sẽ giới thiệu hai người với nhau."

"Cậu đừng đùa nữa, hiện tại mình không có hứng với chuyện này."

"Hắc hắc! Đàn ông mà, phải thả lỏng chính mình, hiệu quả làm việc mới cao!"

"Phải không? Mỗi ngày mình đều thấy cậu đi với một cô, tại sao hiệu quả công việc lại không hề cao?"

Hai người đàn ông cười ha ha, không ngừng nói chuyện phiếm, trong khoảng thời gian này ngày thường họ đi học ở Boston*, chủ nhật đến công ty ở Newyork làm việc, nên tình cảm của cả hai rất tốt.

(*Boston : thủ đó của tiểu bang Massachusetts - Mỹ)

Nhưng mà thỉnh thoảng có thời gian rảnh trong cuộc sống sinh hoạt, thì anh lại nhớ đến cô bé kia.

Trời đã chuyển lạnh, cô còn ăn không kem? Hy vọng rằng cô sẽ không bị cảm...

Tiểu An....

Ai đang gọi cô? Kỷ Xảo An đứng trên đường nhìn bốn phía, giống như có người đang gọi cô, hình như người đó là Nghị Nghị!

Trên đầu đội một cái mũ, mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, Kỷ Xảo An đứng trên đường giữa thành phố Cambridge, Massachusetts*, nhìn đường phố hoàn toàn xa lạ với cô, miệng mở thật to, không ngậm lại được.

(*Cambridge, Massachusetts, thành phố ở Hạt Middlesεメ, Đông Bắc bang Massachusetts)

"Tiểu An, con xác định cậu thanh niên học ở đây sao?" Nói chuyện là một người phụ nữ trung niên gốc hoa, người mà Phương Hân Nghi nhờ chăm sóc Xảo An, bà thấy Tiểu An đáng yêu, đơn thuần, nên rất yêu thích cô.

Nghe nói một cô gái đặc biệt như vậy vì tìm một cậu thanh niên, không ngại nguy hiểm không quản ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Mỹ, khiến bà bội phục không thôi; nhưng mà Tiểu An đáng yêu, lễ phép khiến ai cũng thích.

"Con không biết..." Tiểu An nản chí nói, cầm tờ giấy Bùi Tử Nghị để lại cho cô, bĩu môi, giống như không biết làm sao.

Làm sao bây giờ? Tìm không được Nghị Nghị...