Chương 4

Họ đến chỗ Bùi Tử Nghị ở thành phố Cambridge tìm, nhưng cửa nhà đã bi khóa, không biết anh đã đi đâu.

Tệ hại hơn là, Bùi Tử Nghị chỉ nghi địa chỉ, không nghi số điện thoại.

Nhớ lại lúc đó Bùi Tử Nghị nói, điện thoại của anh chưa xử lý xong, đợi khi nào xử lý xong liền cho cô số điện thoại, ai ngờ cuối cùng, anh cũng không nói cho cô biết.

Người phụ nữ trung niên kia cười cười, ôm vai của Kỷ Xảo An an ủi: "Không sao đâu! Chúng ta có thể mỗi ngày đều đến đây! Dì sẽ hỏi thăm giúp con giúp ngày này con có thể cùng với dì! Hân Nghi nhờ dì chăm sóc con, cho nên dì sẽ chăm sóc con thật tốt."

"Dì... Cám ơn..."

"Ngoan!"

Hai người đứng ở trên đường cái, đứng đối diện với cổng trường Bùi Tử Nghị học, nhìn vật kiến trúc hùng vĩ kia, đúng là không hổ danh trường đại học đứng đầu nước.

Bây giờ buổi trưa ngày thứ hai, một tuần học mới bắt đầu, sinh viên của trường đến từ mọi quốc gia, có cả da màu, cũng có thể nhìn thấy nhiều người Đài Loan giống như Tiểu An cũng học ở đây, họ hoàn toàn đắm chìm vào biển tri thức.

Kỷ Xảo An nhìn sinh viên này, cả người đều choáng váng.... mọi người đều thông minh quá! Nghị Nghị cũng thật thông minh đó...

Người Phụ nữ trung niên kéo Tiểu An ngồi xuống một cái ghế gần đó, tạm thời quên mất việc tìm người trong hoàn cảnh khó khăn, cả ngôi trường giống như vườn hoa, chơi trong đó cũng thoải mái.

Nhưng mà phải nói rằng, tìm không được người cũng khiến người khác nổi giận, nhìn Tiểu An luôn đứng ở đây đợi từ thứ bảy đến giờ, nhưng cô vẫn không gặp được cậu thanh niên mà cô luôn nhớ kia.

Lúc hai người đang không biết nên ở lại hay rời đi, thì điện thoại của Tiểu An đổ chuông, có thể biết chắc chắn người gọi đến là Phương Hân Nghi đang lo lắng ở Đài Loan.

Tiểu An cầm lấy điện thoại di động, "Alo..."

"Tiểu An" Quả nhiên là Phương Hân Nghi.

"Nghi Nghi..."

"Ông trời! Hiện tại cậu sao rồi?"

"Tìm không thấy..."

Thở dài, "Đó là dĩ nhiên! Cậu không nói với nói với Bùi Tử Nghị cho nên anh ta sẽ không biết cậu đến đó, đương nhiên cậu sẽ không tìm được người..."

"Nghị Nghị..."

Phương Hân Nghi dùng sức thở dài, "Tiểu An, mình đi đời nhà ma rồi! Tại sao cậu không đồng ý để mình cùng đi với cậu?" Tại sao có thể để cô đối mặt với tình huống này đây?

Hiện tại người nhà họ Kỷ đã cảm thấy lạ.

Phương Hân Nghi nói với nhà họ Kỷ, Tiểu An muốn đến nhà cô ở vài ngày, bọn họ không nói hai lời liền đồng ý, kết quả không nghĩ tới bên ngoài cô nói đưa Tiểu An đi chơi xa, nhưng trên thực tế, cô lại lén lấy hộ chiếu của Tiểu An ra khỏi nhà họ Kỷ, giúp cô ấy mua vé máy bay, an người ở Mỹ đến sân bay đón người, sau đó giúp Tiểu An chạy trốn đến nước Mỹ.

Nếu sự việc bị bại lộ, không biết cái mạng nhỏ của cô có còn không?

"Nghi Nghi, thật xin lỗi..."

"Ai nha! Quên đi! Chỉ cần cậu không có chuyệ gì là tốt rồi!"

Nghe được cô ấy đến Mỹ tìm ba ngày rồi mà vẫn không thấy Bùi Tử Nghị, trong lòng cô cũng rất gấp, cái tên Bùi Tử Nghị thiệt là, điện thoại di động cũng tắt, các cô lại không biết số diện thoại ở Mỹ của anh ta, chắc anh ta cố ý làm người khác không tìm thấy!

Phương Hân Nghi không biết làm sao, nhưng cô vẫn phải nói với Tiểu An, "Tiểu An, ba cậu đã hỏi, bác ấy còn nói ngày mai sẽ đến nhà mình đón cậu, nếu lúc đó không giấu được mình chỉ có thể nói thật."

"Được..."

"Tiểu An, cậu phải cẩn thận đó! Má Lý có ở đó không, mình muốn nói chuyện với má."

"Được!" Kỷ Xảo An đưa điện thoại cho phụ nữ trung niên bên cạnh, "Má Lý, Nghi Nghi... Nói chuyện với người..."

Má Lý cầm lấy điện thoại, cùng nói chuyện với Phương Hân Nghi, nội dung không vượt qua chuyện cầu xin bà chăm sóc Kỷ Xảo An thật tốt, vì cô ấy là "cô bé đặc biệt".

Má Lý gật đầu lia lịa, cúp điện thoại, trả điện thoại cho Kỷ Xảo An. Kỷ Xảo An cất điện thoại vào túi sách rồi tiếp tục ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.

Gió lạnh thổi qua, mặt trời chói mắt nhưng không nóng, Tiểu An thoải mái ngồi ở trên ghế, trong lòng vẫn rất vui vẻ, rất lạc quan, cô biết cô nhất định sẽ tìm được Nghị Nghị, rất nhanh có thể gặp được Nghị Nghị, cô mua kem, nhưng mà lại để trong nhà má Lý.

"Có phải Tiểu An thích cậu sinh viên kia không?" Má Lý cười cười hỏi.

Tiểu An nhìn bà một cái, cũng nở nụ cười đáng yêu trả lời: "Thích, thích Nghị Nghị..."

"Dì nói thích, giống như là con gái thích con trai ấy!"

"Con gái thích con trai?" Cô không hiểu, cô chỉ biết cô thích Nghị Nghị! Rất thích, rất thích Nghị Nghị!

"Giống như ba con thích mẹ con đó!"

"Ba thích mẹ?" Kỷ Xảo An ngây ngẩn cả người, giống như ví dụ này khiến cô thông suốt.

Giống như ba thích mẹ? Cho nên ba sẽ hôn mẹ, ôm ôm mẹ? Vậy Nghị Nghị cũng hôn cô, ôm ôm cô không?

Gương mặt cô đỏ bừng lộ vẻ khó sử, lại cười khúc khích. Má Lý vừa thấy, lại thích đứa bé đơn thuần này hơn, ôm cô vào trong ngực.

Tình cảm là thiên tính, chỉ cần là người, mặc kệ người như thế nào, cũng có một ngày động tâm, chẳng qua là... Cũng không biết Tiểu An thích cậu thanh niên kia nhiều như thế nào?

Hi vọng Tiểu An sẽ không hụt hẫng, nhưng mà cho dù không hụt hẫng, đây cũng là một con đường gian khổ.

Ở chung mấy ngày, má Lý đã hoàn toàn thích cô bé này, cũng biết cô thiếu sót, biết cô chậm chạp, nhưng mà nụ cười rực rỡ đã bù đắp tất cả, làm cho không có người nào không thích cô.

"Được rồi! Nếu như vậy, má Lý nhất định phải giúp Tiểu An tìm được cậu con trai kia... Gọi là Nghị Nghị, có đúng hay không?"

Dùng sức gật đầu, "Đúng! Nghị Nghị.."

Lôi kéo cô bé đứng lên, "Trước khi tìm được cậu ta, chúng ta phải lấp đầy cái bụng trước đã! Có đói bụng không?"

"Đói!"

"Vậy thì đi thôi!"

Nắm tay cô, hai người rời khỏi cổng trường, lúc đến yên lặng, lúc đi cũng giống như vậy, còn cổng trường học thì vẫn đứng im lìm ở đó.

Mười phút sau, một chiếc xe màu đen chạy đến, cửa xe mở ra, hai người thanh niên bước xuống.

Người kia chính là Bùi Tử Nghị, anh duỗi người, tối hôm qua gấp gáp trở về từ Newyork ngủ một giấc, vẫn còn hơi mệt, nhưng vẫn muốn lên tinh thần. "Lại một tuần bận rộn bắt đầu."

"Cho nên mới muốn tìm chút việc vui! Bảy giờ tối trường ta có mở một buổi khiêu vũ, cái cô Denean đó có thể sẽ tham gia!" Jayson mập mờ nói.

"Mình nói rồi, mình không có hứng thú."

"Vậy dù sao cậu cũng phải tham gia lễ hội, nói không chừng cậu sẽ gặp một người phụ nữ khác, có thể có một đêm xuân."

"Rồi nói chuyện này sau đi!"

"Anh Bùi, come on, thả lỏng, hãy hưởng thụ thanh xuân đi." Jayson cười nói.

Bùi Tử Nghị mặc kệ anh ta, tự nhiên đi thẳng vào trường, chẳng qua là đột nhiên anh ngửi được mùi gì ấy, quay đầu lại nhìn, trên mặt lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ... Hình như anh gửi được mùi hương trên người Tiểu An... một mùi ngọt ngào giống như kem.

Làm ơn, Bùi Tử Nghị, mày bị ngu sao? Tại sao Tiểu An lại ở đây....

☆ ☆ ☆

Buổi lễ hội mơ ước của học sinh toàn trường đã diễn ra, giữ lúc việc học đang bộn bề, nên có thể tạm thời giảm bớt áp lực, quên đi việc học, thậm chí có thể làm quen với bạn khác phái, nói không chừng có thể tạo thành một đoạn nhân duyên.

Nhưng mà Bùi Tử Nghị không có hứng thú với việc này, thành thật mà nói, đây là điểm khác biệt giữa người phương Đông và người phương Tây.... Người phương Tây coi trọng xã giao, tạo mọt bầu không khí thoải mái để đạt được mục đích, người phương Đông lại không thích điều này.

Ít nhất cái người phương Tây Jayson thích điều này, mà anh Bùi Tử Nghị người phương Đông lại không thích hoạt động này.

Nếu không phải Jayson nửa lôi nửa kéo, muốn anh tham gia, còn không thà rằng anh ở nhà nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức. Một tuần làm việc, anh đã đủ mệt mỏi rồi.

Nhưng mà không lay chuyển được Jayson, anh vẫn bị kéo đến đây, lễ hội được tổ chức ở một bãi đất trống trong khuôn viên trường, mọi nơi đều treo đầy ruy băng và đèn neon, còn có những món ăn ngon, nhưng lực chú ý của mọi người không đặt ở quanh cảnh mà đặt trên đối tượng khác phái, cho nên một người đứng ở góc, hai tay đút túi quần như Bùi Tử Nghị lại nổi bật.

Anh có vóc dáng to lớn cũng không thua kém gì người nước ngoài, hơn nữa anh lại sở hữu khuôn mặt thần bí, lạnh lùng của người phương Đông nên rất dễ khả năng hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh.

Lúc anh đang chán muốn chết thì Jayson chạy tới, phía sau là một người đẹp cao gầy.

"Tử Nghị, Tử Nghị!"

"Chuyện gì?"

Jayson rất hưng phấn giới thiệu, "Đây chính là hoa khôi của MIT mà mình đã nói với cậu, Denean", anh ghé vào tai Bùi Tử Nghị nói nhỏ "Cha cô ấy là một chủ tịch quái dị."

Bùi Tử Nghị lớn tiếng nói: "Vậy thì sao?"

"Làm ơn nói nhỏ thôi, cậu không nên cho rằng chỉ có hai chúng ta biết tiếng Trung thì có thể hô lớn như vậy chứ."

Người bên cạnh nghe không hiểu, trên thực tế cũng là bởi vì Jayson nói tiếng Trung khá tốt nên cha Bùi mới an bài anh ta cùng con mình đi học và đi làm.

"Vậy muốn mình làm gi?"

"Phái nam phải ga lăng, chào hỏi người ta đi!"

Bùi Tử Nghị trợn trắng mắt, nhìn người đẹp tóc vàng nói: "Xin chào, rất hân hạnh được biết cậu." Đương nhiên những lời này nói bằng tiếng Anh.

Denean vươn tay bắt tay anh, sau khi Bùi Tử Nghị vào trường được mấy tháng, cô đã nghe nói trường có một anh chàng đẹp trai người phương Đông.

Hơn nữa nghe nói, anh là người thừa kế của tập đoàn Bùi thị...

"Rất hân hạnh được biết cậu."

Jayson ra vẻ một bà mai, xoa xoa tay, cười nói, "Mình còn có việc, đi trước đây, hai cậu chứ nói chuyện đi! Làm quen, làm quen đi!" Nói xong vội vàng chạy đi.

Bùi Tử Nghị trừng mắt liếc anh ta, "Làm quen cái rắm!"

"Cậu nói gì?"

"Không có gì."

Denean nở nụ cười thật xinh đẹp, trên thực tế nụ cười này đủ để mê hoặc rất nhiều đàn ông, cũng không biết Bùi Tử Nghị có thuộc dạng này hay không? "Mình cũng rất muốn học tiếng Trung, nhưng nghe nói tiếng Trung rất khó học."

"Đúng vậy! Quả thật tiếng Trung rất khó học." Nhất là những người nước ngoài, lại càng khó hơn, ai bảo bọn họ dùng tiếng Anh đầu độc người phương Đông nhiều năm như vậy.

"... Vậy cậu có thể dạy mình không?"

Bùi Tử Nghị nhún nhún vai, "Xin lỗi, mình cũng không phải thầy giáo dạy tiếng Trung của trường."

Cứ như vậy, hai người lại lâm vào lúng túng... Đối với Denean mà nói, người đàn ông này thật đặc biệt, bình thường những người đàn ông khác nhìn thấy cô, thì vây quanh cô nói chuyện không ngừng, xu nịnh, nịnh hót, khen ngợi lấy lòng, đủ mọi thứ; nhưng Bùi Tử Nghị không có, mặc dù anh tỏ ra lễ độ, nhưng lại khiến người khác cảm thấy anh không muốn nói chuyện nhiều.

Nhưng càng khó, càng kích khởi Denean, người đẹp như cô dĩ nhiên là phải đi với người đẹp trai như anh.

Bùi Tử Nghị không trả lời nữa, trên thực tế, tim của anh không biết đã sớm trôi về phương nào rồi, công việc, bài tập, mỗi việc đều suy nghĩ một chút, thậm chí thỉnh thoảng lại nhớ đến cô bé kia.

Rốt cuộc cô sống ra sao?

Anh không nói thêm gì liền bỏ ra nước ngoài, cô có nhớ anh không? Dù chỉ một chút, hay cô vẫn rất vui vẻ trải qua cuộc sống của cô?

Đáng chết! Anh cũng không biết mình bị làm sao, anh hy vọng cô nhớ anh, cơm ăn không ngon, ngủ không yên; hay là muốn cô vui vẻ sống qua ngày, từ trước đến gì không có ai như anh cả?

Giống như đúng cũng giống như không đúng...

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Vội vàng hoàn hồn, anh nhíu mày, người phụ nữ này còn chưa đi?

"Không có chuyện gì!"

Nhưng vào lúc này bên canh truyền đến tiếng hô của mọi người, là tiếng Anh, mới đầu Bùi Tử Nghị cũng không để ý.

"Có người ăn trộm kem! Ông trời, là một cô bé phương Đông."

"Người nào! Người nào ăn trộm kem?"

"Một cô bé phương Đông đáng yêu..."

Bùi Tử Nghị nghe thấy được từ quan trọng... Kem, cô bé phương Đông, ăn trộm? Ông trời! Đặc điểm này rất giống một người..,

Phía sau vang lên giọng nói lo lắng của một phụ nữ trung niên, "Tiểu An, đừng ăn! Tất cả mọi người đều phát hiện rồi."

"Lạnh lạnh, dì, ăn lạnh lạnh..."

"Được được được! Cầm một cây là được rồi, đừng cầm hết như vậy..."

Bùi Tử Nghị nhanh chóng xoay người, không thể tin vào ánh mắt của chính mình, điều anh nhìn thấy... kẻ trộm kem lại đang trộm kem rồi.

Kỷ Xảo An đứng trước bàn ăn, miệng ngậm một cây kem, trong tay còn cầm một cây, vừa ăn vừa cười vui vẻ, quả thực đã quên mục đích mình đến Mỹ.

Anh xông lên phía trước, chạy như bay đến trước mặt cô, trên thực tế anh không thể tin được cô bé này lại xuất hiện ở đây!

Xuất hiện tại đây... nước Mỹ, Massachusetts, thành phố Cambridge, trong lễ hội của trường Massachusetts Institute of Technology?

Cô mượn bảo bối của Doraemon sao? Hay mượn can đảm của ông trời vậy?

"Kỷ Xảo An!" Làm ơn, ngàn lần đừng nói với anh là cô một mình đến đây... làm ơn...

Trong miệng Tiểu An vẫn ngậm kem, quay đầu nhìn người đang chạy đến kia, ánh mắt sáng lên, ném cây kem đang ăn sang một bên chạy đến, suýt nữa là đυ.ng phải ngực anh. "Nghị Nghị..."

Ở trước mặt mọi người, Bùi Tử Nghị theo bản năng ôm chặt cô, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: Cô bé ngốc, cô bé ngu, ngu ngốc... Bình thường anh không cho phép bất kỳ ai nói từ đó..., nhưng anh lại thầm nói hết ra rồi.

Nhưng mà thành thật mà nói, có thể lại nghe cô gọi anh là "Nghị Nghị", cảm thấy thật tốt... Nói không văn nhã một chút, cảm giác như vậy thật sự sảng khoái...