Chương 18

Tiểu An cười cười, ngồi ở bên giường. "Nghị Nghị..."

Bùi Tử Nghị cười thầm trong lòng, lại nghe thấy cô dùng giọng nói đáng yêu gọi anh, nhưng anh cố ý nghiêm mặt, "Sao, anh vẫn đang còn tức giận."

"Nghị Nghị! Không nên tức giận."

"Dĩ nhiên anh phải tức giận, tại sao một câu em cũng không nói liền rời đi? Em có biết mọi người lo lắng như thế nào không?"

"Xin lỗi..."

Nhìn thấy cô đáng thương nói xin lỗi, thật ra thì người nên nói xin lỗi chính là anh!

Nhưng mà Tiểu An luôn không mang thù, vốn dĩ dáng vẻ của cô đáng yêu nên cô luôn cho rằng trên thế giới này cái gì cũng đẹp đẽ, giống như không ai có lỗi với cô, khiến anh muốn nói xin lỗi cũng không nói được.

Đột nhiên anh thấy mình thật may mắn vì đã kịp thời nghĩ thông suốt, không vì hành động ngu xuẩn của mình mà xúc phạm đến Tiểu An, khiến hai người mất di cơ hội ở cùng nhau.

"Tiểu An ngu ngốc."

"Ai nói! Em không ngốc chút nào." Bùi Tử Nghị mất hứng nói.

Trên thực tế, người nói cô ngu ngốc chính là anh, nhưng anh đã rất hối hận, bởi vì Tiểu An luôn nhớ những lời này.

Bùi Tử Nghị cởi giày, ngồi trên giường, rồi vẫy tay với cô muốn cô lại gần.

Tiểu An nghe lời lên giường, Bùi Tử Nghị liền ôm cô vào lòng, làm cho cô thoải mái dựa vào ngực mình.

"Nghị Nghị" Thật thoải mái.

"Tiểu An, xin lỗi." Anh nhỏ giọng nói bên tai cô.

Thành thật mà nói, anh mới trẻ con, đều là Tiểu An làm anh trưởng thành, không cho rằng người khác cũng giống mình. Mà đặt mình vào vị trí của Tiểu An suy nghĩ.

"..." Tiểu An không nói chuyện, cô cũng không biết tại sao Nghị Nghị lại nói xin lỗi, cô chỉ biết mình dựa vào ngực Nghị Nghị, để mặc cho Nghị Nghị ôm, vì cô cảm thấy rất thoải mái.

Bùi Tử Nghị hôn lên tóc Tiểu An, đèn trong phòng mờ mờ, không khí cũng ấm áp, anh rất hưởng thụ cảm giác này, nhất là khi ở cùng Tiểu An. "Tiểu An, có thể nói cho anh biết tại sao không đến tìm anh không?" Anh muốn nghe chính miệng cô nói.

Tiểu An rầu rĩ nói, "Ba nói không thể."

"Tại sao?"

"Nghị Nghị sẽ lấy vợ, Tiểu An không thể tìm Nghị Nghị." Đột nhiên Kỷ Xảo An nói: "Là cô gái cao cao đẹp đẹp kia sao?"

"Cô gái cao cao đẹp đẹp? Là ai?"

"Cô gái kia đó!"

Denean sao? Thiếu chút nữa Bùi Tử Nghị nôn ra, "Làm ơn, em quá xem thường anh rồi! Anh sẽ thích loại người đó sao, đầu óc anh cũng không phải có vấn đề. " Anh vừa khinh thường vừa nói.

Kể từ sau ngày đó, ai biết người phụ nữ kia chạy đi đâu? Dù sao cũng mặc kệ cô ta, cô ta không đến làm phiền anh nữa là được, mỗi lần nhìn thấy cô ta, anh sẽ chỉnh cô một lần.

Dám đối xử như vậy với Tiểu An, anh tuyệt đối không cho phép!

Đã có dũng khí làm thì phải có dũng khí đón nhận sự trả thù của anh, loại người lòng dạ nhỏ mọn như vậy, trong đầu chỉ nghĩ đến cách bắt nạt người khác, anh nhìn liền thấy ghét.

"Nghị Nghị, không nên."

Bùi Tử Nghị nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng liền chấn động, "Không nên gì?"

"Không nên..."

"Em không muốn anh thích cô gái khác đúng không?"

Nghe không hiểu, Kỷ Xảo An chỉ biết nói không nên, nhưng Bùi Tử Nghị hiểu, anh vui mừng ôm chặt cô, thầm đắc ý.

"Nghe kỹ này Tiểu An! Anh sẽ không cưới Denean ngu ngốc kia, thật sự mà nói, ngay cả gặp mặt cô ta anh cũng muốn ói." Bùi Tử Nghị vội vàng bảo đảm.

"Nghị Nghị."

"Nhưng mà Tiểu An, sau này anh vẫn phải lấy vợ! Anh có thể lấy ai đây.... Cưới em được không? Tiểu An, sau này em làm vợ anh được không? Không đúng, anh đã sớm hỏi em vấn đề này rồi! Em cũng đã đồng ý, anh cũng không cho em đổi ý."

"Được!"

"Ha ha ha! Rốt cuộc em có biết vợ có ý nghĩa gì không?"

"Ha ha ha."

Bùi Tử Nghị cười, Tiểu An cũng cười, dựa vào tình cảm nhiều năm hai người nhanh chóng thân thiện như trước, Tiểu An không mang thù, thậm chí có thể nói, cô chỉ nhớ người khác đối tốt như thế nào thôi.

Bùi Tử Nghị không cười nữa, nhìn chằm chằm cô, trước kia anh thực ngốc, Tiểu An vẫn luôn thích anh, hơn nữa còn biểu hiện rõ ràng như vậy.

Khi cô nhìn thấy anh, ánh mắt sẽ tỏa sáng, thật giống như anh là một người rất quan trọng, có thể hấp dẫn ánh mắt của cô, khiến cô không thể dời mắt qua chỗ khác được, cô vì anh, vượt qua sợ hãi trong lòng, một người đi máy bay đến Mỹ, chỉ vì muốn gặp anh một lần.

Cô dùng hành động để chứng minh cô thích anh, mà anh ngu xuẩn vẫn hoài nghi cô không hiểu tình cảm, không cách nào hiểu được tình cảm.

Anh thật đần....

Ôm chặt cô, không không muốn tiếp tục ngu đần như vậy nữa, điều quan trọng nhất với anh là Tiểu An ở bên cạnh anh. Anh tin rằng tương lai anh sẽ trở thành người nhà của Tiểu An, chăm sóc cô, bảo vệ cô, nói không chừng Tiểu An sẽ trở thành tính mạng của anh.

"Tiểu An, anh rất yêu em, rất rất yêu em, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa." Anh sẽ chuẩn bị tốt tâm lý, cố gắng thích ứng, trở thành người nhà của Tiểu An.

Từ người yêu biến thành người nhà, ngoại trừ yêu cô ra thì càng phải chăm sóc cô giống như người nhà.

Thật ra thì Tiểu An luôn không thay đổi, thế nhưng anh lại thay đổi thật nhiều, không đơn thuần như lúc bé nữa, tư tưởng phức tạp hơn so với Tiểu An, cho nên anh thấy xấu hổ.

"Thích... Thích Nghị Nghị."

Sờ sờ mặt cô, Bùi Tử Nghị nói: "Có thật không? Nói rồi thì sẽ không được đổi ý đó!"

"Ha ha ha."

Anh nói đùa, nhiều năm như vậy Tiểu An cũng không đổi ý. Đột nhiên anh cảm thấy mình rất may mắn, có thể được Tiểu An thích. "Nhưng mà cuối cùng em thích kem hay thích anh?"

Anh vẫn không từ bỏ, vẫn muốn hỏi vấn đề này.

Tiểu An suy nghĩ một chút, cố gắng suy nghĩ rồi nói. "Đều thích."

Bùi Tử Nghị cười khổ, ôm chặt cô hơn, "Được rồi, được rồi! Coi như là có tiến bộ! Đều thích thì đều thích, anh không thèm tranh giành tình cảm với kem đâu!"

"Nghị Nghị..."

Thật tốt! Cô ở đây, ở ngay trong ngực anh, không bao giờ buông tay nữa.

Trên mặt Tiểu An tràn đầy nét cười, cô tựa vào lòng Bùi Tử Nghị, hiện tại cô cũng sẽ làm nũng với Nghị Nghị, giống như mẹ làm nũng với ba.

Nghị Nghị là ba, Tiểu An là mẹ, ba và mẹ vĩnh viễn ở cùng nhau.

☆☆☆

Tâm tình của Bùi Tử Nghị thay đổi rồi, anh không chỉ coi mình như bạn trai của Tiểu An, mặc dù Tiểu An chưa bao giờ đồng ý làm bạn gái anh, bởi vì cô không hiểu như thế có gì khác nhau, anh còn bắt đầu coi mình là người nhà của Tiểu An.

Bác gái nói không sai, thích, yêu, sẽ không tồn tại được lâu, chỉ có người nhà mới không thể thay đổi trách nhiệm vĩnh hằng này, trách nhiệm đó là chăm sóc Tiểu An, làm như vậy mới đúng, mới có thể ở bên Tiểu An trọn đời.

Anh thương yêu Tiểu An, cũng đau lòng Tiểu An, hi vọng cô có thể luôn vui vẻ cả đời, trời cao đã đoạt hết tất cả của cô, tuy nhiên nó cũng giống như cho cô tất cả, cho cô dùng nụ cười để đối mặt với mọi khó khăn, cho cô dũng khí và lòng tin.

Tiểu An tuyệt đối không phải là người không trọn vẹn!

Ngược lại, cô là người có trái tim tốt đẹp nhất trên thế giới này, thiện lương nhất, cũng ấm áp nhất... Bùi Tử Nghị cũng biết, hơn nữa anh cảm thấy may mắn khi tìm được cô.

Anh bắt đầu dắt cô ra ngoài, lấy thân phận bạn trai hơn là thân phận người nhà ở cùng cô.

Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm rất vui mừng, mặc dù ba người con tra nhà họ Kỷ vẫn bất mãn, nhưng thấy nụ cười sáng lạn của chị họ cũng bắt đầu tiếp nhận.

Thậm chí con trai lớn nhà họ Kỷ còn nói xin lỗi với Bùi Tử Nghị, "Xin lỗi vì đã ra tay đánh anh, nếu anh muốn đánh lại, em cũng không có ý kiến."

"Nếu anh đánh lại sẽ làm Tiểu An đau lòng. Huống chi... Em đánh rất đúng, nếu như cảm thấy có lỗi với anh thì về sau hãy cùng anh chăm sóc Tiểu An."

Dĩ nhiên, bác gái đã nói, một mình anh không thể chăm sóc Tiểu An được, chăm sóc một người đặc biệt như Tiểu An thì đây có thể xem là một cuộc kháng chiến trường kỳ, mà con người đều có lúc mệt mỏi, lúc này rất cần sự ủng hộ của người nhà.

"Dĩ nhiên, bọn em đều là người nhà của Tiểu An mà."

Tiểu An nhìn em trai nói chuyện với Nghị Nghị, hai người không có cãi nhau, cô cười rất vui vẻ, kéo tay Nghị Nghị, cô cảm thấy cảm giác mình không buồn không lo, là người vui sướиɠ nhất thế giới.

Mà Bùi Tử Nghị vẫn đang học, học cách ở chung với Tiểu An, anh phải khống chế được tâm tình của mình, làm cho mình co được dãn được, đối mặt với sự trưởng thành của Tiểu An.

Đi cùng với Tiểu An, bước rất chậm, đã từng có một thời gian ngắn anh đi cùng cô nhưng sau đó lại tăng tốc, để Tiểu An lại phía sau, hiện tại anh muốn bước chậm lại đi cùng cô.

Ngày đó, Bùi Tử Nghị dắt Tiểu An đi đi dạo phố, vừa đi vừa nói chuyện, Tiểu An nói xong cười rất vui vẻ.

Buổi trưa, hai người đều đói bụng, Bùi Tử Nghị và Tiểu An đến tiệm ăn nhanh ăn cái gì đó, Bùi Tử Nghị gọi một đống đồ ăn, Tiểu An hưng phấn không ngừng kêu: "Lạnh lạnh... lạnh lạnh.. ăn lạnh lạnh, Tiểu An muốn ăn lạnh lạnh..."

"Không được! Trước hết phải ăn Hamburg đã."

"Lạnh lạnh nữa."

Bùi Tử Nghị nghiêm mặt nói: "Ăn Hamburg trước, nếu không anh sẽ ăn hết kem, không chừa cho em miếng nào."

Tiểu An bĩu môi, vội vàng cầm lấy Hamburg liều chết gặm, ánh mắt lại cứ nhìn kem, sợ mình không có cách nào ăn món mà mình thích nhất.

Bùi Tử Nghị hài lòng nghĩ, kem đúng là điểm yếu của Tiểu An, xem ra sau này phải vận dụng thật tốt, lúc đó mới có thể quản thúc cô gái giống như đứa bé này.

Cuối cùng Tiểu An cũng ăn hết Hamburg, "Ăn xong rồi... ăn lạnh lạnh."

"Làm ơn, sao em lại giống như hổ đói vậy? Sau này không được như vậy nữa đó!"

"Ăn lạnh lạnh."

Bùi Tử Nghị không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Tiểu An vui vẻ cầm lấy kem, ăn một miếng lại ăn thêm miếng nữa, để vị kem tan trong miệng, giống như hồi còn bé.

Đột nhiên cô dùng thìa múc một miếng muốn đút cho Bùi Tử Nghị, Bùi Tử Nghị cười, há mồm ăn kem.

Lúc này có một bé trai đi ngang qua, bé trai đang rất vui vẻ, thậm chí còn đυ.ng phải Tiểu An, Tiểu An không để ý cô chỉ cười với bé trai ba tuổi này.

Wow! Đứa trẻ thật đáng yêu.

Nhưng ba và mẹ đứa trẻ vội vàng chạy đến ôm lấy bé, miệng không ngừng nói, "Đứng đến gần, nếu không con cũng trở thành người ngu ngốc thì phải làm sao bây giờ?"

Chỉ cần nhìn dáng vẻ đó của Tiểu An, cũng biết người này đầu có vấn đề!

Tiểu An nghe không hiểu, vẫn cười nhưng Bùi Tử Nghị lập tức đứng lên, cảm xúc tức giận tăng vọt, quá ghê tởm, đây là dạng cha mẹ gì vậy? Sao có thể dạy đứa bé như vậy? "Coi như hết! Cho dù không tới gần, nhìn qua cũng thấy con hai người cũng đần như vậy!"

"Sao cậu lại nói như vậy?"

"Tôi nói cũng không sai? Cha mẹ tùy tiện mắng người khác ngu ngốc, sanh ra đứa con cũng không biết tốt hơn ở chỗ nào?" Bùi Tử Nghị mỉa mai nói.

Hai người trước mặt rất ngượng nhưng vẫn hùng hồn nói, "Nhìn cô ta không giống người bình thường."

"Cũng giống như con của hai người!"

"Giống ở đâu? Cậu nói rõ xem nào?"

"Con của hai người ba tuổi sao? Trước mắt trí năng* của Tiểu An là đứa trẻ mười tuổi, mười tuổi thông minh hơn ba tuổi. Nói không chừng con của hai người còn đần hơn!"

(*Trí năng: Lăng lực và trí tuệ.)

"Cậu..."

Mồm mép Bùi Tử Nghị thật lợi hại, vừa nói xong khiến hai vợ chồng trước mặt tức đến nỗi không nói được gì, mà mọi người đều đang nhìn Bùi Tử Nghị dạy dỗ hai vợ chồng này.

Đây chính là giáo dục con người bằng hành động gương mẫu, vậy sau này đứa trẻ đứa trẻ, thấy người khác cũng không tùy tiện mắng chửi.

Rất nhiều người còn kém hơn đầu ngón tay của Tiểu An, Tiểu An thiện lương như vậy, cũng không mắng chửi người, đúng là thiên sứ đôi vợ chồng trước mắt này giống như cứt, trong miệng đều là lời nói ác độc.

"Con trai tôi sao có thể đần giống như cô ta? Cậu đừng nói lung tung!"

"Đúng vậy! Sao đần giống cô ấy được! Tôi thấy đần hơn thì có." Bùi Tử Nghị chính là như vậy, kiên trì muốn bảo vệ người con gái anh thích, Tiểu An không thể nào cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn bị người khác bắt nạt, anh lại không như vậy!

Khi mọi người còn đang cãi nhau, thì Tiểu An và bé lại lại vui vẻ chơi cùng nhau.

"Chị."

"Ngoan!" Tiểu An lấy kẹo trong túi nhét vào tay bé trai.

Bé trai vui vẻ, cười nói với Tiểu An: "Cảm ơn chị!"

"Ha ha ha" Tiểu An mở kẹo giúp bé trai, bé trai ăn kẹo, cười thật tươi.

"Có ngon không?"

"Ngon ạ!"

"Ai nha! Con đang làm gì vậy? Người ta cho con ăn con cũng ăn, sao con lại ngu như vậy?" Đôi vợ chồng kia không nói gì nữa, lập tức ôm bé trai đi.

Bùi Tử Nghị nhìn Tiểu An đang cười hì hì, anh không hiểu được, cho dù là ngượi rộng rãi như thế nào thì cũng không thể như Tiểu An, nhưng Tiểu An chính là người như vậy, đột nhiên Bùi Tử Nghị kinh hãi...

Thật ra thì Tiểu An đang dạy họ, nói nghiêm túc một chút, Tiểu An giống như giáo viên của họ, trong lúc vô tình lại dạy họ cách đối nhân xử thế.

Không so đo, không ghi thù, dùng mỉm cười đối đãi với mọi người, dùng sự chân thật đối mặt với mọi người... Tiểu An lương thiện khiến tất cả người bình thường thấy xấu hổ, Tiểu An mới là người trưởng thành.

Ông trời, anh thật yêu cô.

"Nghị Nghị, ăn lạnh lạnh."

"Được!" Ngồi ở trước mặt cô, cùng cô chia sẻ một ly kem, khó trách cô thích ăn như vậy, vị ngọt này làm cho người ta khó có thể quên, không chỉ là kem mà còn bao gồm vị ngọt trong lòng.

Tiểu An, thật tốt, có em thật tố