Chương 17

Bên trong Nhà họ Kỷ đèn đuốc sáng trưng, trừ Kỷ Văn Hào, Tạ Thi Âm và mấy đứa nhỏ thì còn có thêm Bùi Tử Nghị.

Vẻ mặt mỗi người đều quái dị: Mấy đứa con trai thì căm giận bất bình, Kỷ Xảo An thì có vẻ mặt đau lòng, bĩu môi, nhìn Bùi Tử Nghị, trên mặt Nghị Nghị bị thương, hình như là rất đau.

Tạ Thi Âm nhìn mọi người, bà biết ngày này sẽ đến, có vài điều vốn phải nói cho rõ ràng, thật ra thì đưa Tiểu An đến sống ở chỗ khác thì vấn đề vẫn không được giải quyết.

Tiểu An và Tử Nghị đã ở cạnh nhau nhiều năm, Tử Nghị quá hiểu Tiểu An, hơn nữa có thể nói tình cảm cũng quá sâu, bà có thể cảm nhận được tình cảm mà Tử Nghị dành cho Tiểu An, cùng sống bên nhau cả đời, Tử Nghị phải cố gắng chăm sóc Tiểu An, điều này không thể phủ nhận.

Kỷ Văn Hào biết bà xã mình muốn nói gì, thân là mẹ, nhất là đối với một người con như vậy, có một số việc bà phải đứng lên hỏi rõ.

Tạ Thi Âm nhìn con gái, "Tiểu An, con về phòng nghỉ ngơi trước có được không?"

Tiểu An nhìn mẹ, rồi lại nhìn Bùi Tử Nghị, "Mẹ... Nghị Nghị..."

Nghị Nghị bị thương, cô muốn ở bên cạnh Nghị Nghị, không muốn về phòng... Ánh mắt cô đã nói lên điều đó, có lẽ Tạ Thi Âm và con gái tâm linh tương thông, biết con đang nghĩ gì nhưng bà hy vọng con gái về phòng trước, cho dù ở cô cũng không biết họ đang nói gì, mà bà cũng chưa biết được đáp án của Tử Nghị, sợ Tiểu An không hiểu rõ, đến lúc đó lại đau lòng.

"Mẹ..." Cô làm nũng, không muốn trở về phòng, nhưng Tạ Thi Âm rất kiên trì.

Lúc này Bùi Tử Nghị liền nói, "Tiểu An, nghe lời đi, em về phòng trước được không?"

Tiểu An đành chịu, ngay cả Nghị Nghị cũng nói như vậy, cô chỉ có thể lưu luyến không rời, ngoan ngoãn đi về phòng mình, nhưng rất nhiều lần quay đầu nhìn về phía phòng khách.

Dĩ nhiên là Bùi Tử Nghị nói Tiểu An mới ngoan ngoãn nghe lời, Tạ Thi Âm chỉ có thể cười khổ, con gái bà luôn luôn nghe lời, nhưng những chuyện liên quan đến Bùi Tử Nghị thì con bé lại rất cương quyết.

Kỷ Văn Hào nhìn vẻ mặt phẫn hận, bất bình của ba con trai rồi nói "Các con cũng đi làm chuyện của mình đi!"

"Cha"

"Đi đi! Suy nghĩ của các con ba mẹ đều biết."

Ba người nghe vậy, cũng chỉ có thể gật đầu rời khỏi phòng khách, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại hai vợ chồng ông Kỷ và Bùi Tử Nghị.

"Vết thương trên mặt có nặng không? Bác xin lỗi, bọn nó cũng quá xúc động rồi."

Tạ Thi Âm ngồi xuống ghế sô pha với chồng rồi nói: "Tử Nghị, ngồi đi!"

Anh lắc đầu, "Con đứng được rồi."

Tạ Thi Âm nhìn anh, thời gian trôi qua thật nhanh, cứ như ngày hôm qua Bùi Tử Nghị vẫn là một cậu bé thường dẫn theo con gái bà đi thám hiểm, nhưng hôm nay đứng trước mặt bà là một người đàn ông cao lớn thành thục. "Tử Nghị, kỳ thực hai bác đều rất cám ơn con vì đã làm bạn với Tiểu An nhiều năm. Tiểu An không phải là một đứa trẻ bình thường, không có nhiều bạn bè, con cũng là một trong số đó, làm bạn với con bé nhiều năm như vậy, chúng ta thật cám ơn con."

Cảm ơn là chân thành, có Tử Nghị Tiểu An có thể vui vẻ mỗi ngày, mà họ lại không có ý tốt với Tử Nghị, muốn anh phí nhiều tâm tư và nhiều thời gian như vậy để chăm sóc một cô bé như thế.

Đã nhiều năm trôi qua, nếu bây giờ anh mệt mỏi, bọn họ sẽ thông cảm, dù sao anh cũng không phải người nhà của Tiểu An, không có cách nào không oán không hận mà yêu thương Tiểu An, đây cũng là chuyện thường tình.

Tạ Thi Âm nhìn anh, "Đã nhiều năm trôi qua, bác và A Hào cũng coi con như con của mình, cho nên hai bác có mấy lời phải nói cho con biết... Con đáng có cuộc sống của riêng con, tương lai rộng mở, nhưng Tiểu An... Không nhất định phải sống cùng con."

Tiểu An lớn chậm, trải qua hơn hai mươi năm mới có dáng vẻ như hiện tại, bề ngoài thì đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng tâm trí vẫn là đứa bé.

Có lẽ cô vĩnh viễn sẽ không trưởng thành nữa, cả đời này đều như vậy, Tiểu An giống như thực vật trong chai thủy tinh, vĩnh viễn sẽ không lớn.

"Có thể Tiểu An không thể hiểu được thế giới của con, lòng của con, điều đó quá khó với nó! Thậm chí bác nghĩ, cuộc sống của con bé không nhất định phải có tình yêu, con không nên ép con bé, bây giờ nó vui vẻ sống qua ngày không tốt sao?"

Có lẽ Tiểu An không thích hợp bước vào thế giới tình cảm, bước vào cuộc sống gia đình, điều này bà và A Hào đã nghĩ tới, vì an bài cuộc sống sau này của Tiểu An, năm đó A Hào đã mở một tài khoản, hiện tại số tiền đó có thể làm Tiểu An không cần lo việc cơm áo, thậm chí còn ngại nhiều.

Cho nên A Hào lấy một phần trong đó ra thành lập hội Kim Cơ, giúp đỡ những đứa bé giống như Tiểu An, mời Hân Nghi và Giang Uy quản lý.

Trên thực tế, hội Kim Cơ này là của Tiểu An.

Nhà họ Kỷ vĩnh viễn chăm sóc Tiểu An, hội Kim Cơ cũng trở thành trọng tâm trong cuộc sống sau này của Tiểu An, Tiểu An có thể sống, học tập, làm việc, bà không thấy Tiểu An tại sao lại phải cần tình yêu.

Có lẽ có tình cảm, cuộc sống của Tiểu An sẽ đầy đủ hơn, nhưng với Tiểu An mà nói một người đàn ông có thể bao dung cô, trân trọng sự hồn nhiên của cô, thì chỉ có thể cầu mà không có thể gặp.

Bọn họ từng cho rằng Tử Nghị chính là người đó, nhưng mà bây giờ xem ra, vấn đề này là dấu chấm hỏi rồi.

"Hai bác có thể thông cảm, trải qua nhiều năm, có thể con cảm thấy vô lực với Tiểu An, điều này hai bác cũng hiểu, vì con đã trưởng thành, nhưng Tiểu An lại không có biện pháp lớn nhanh như con được."

Bùi Tử Nghị nghe thế, hốc mắt liền đỏ, anh có một bụng lời muốn nói, muốn thừa nhận, nhưng anh chỉ lẳng lặng lắng nghe.

"Cho nên Tử Nghị, đi đi! Tiến lên cuộc sống của con, buông tay Tiểu An đi."

Ngụ ý rất rõ ràng, họ không hy vọng cho một người ngoài như anh trở thành người nhà của Tiểu An.

Đột nhiên Bùi Tử Nghị quỳ xuống.

Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào cũng chấn động, "Tử Nghị!"

Mặc dù Bùi Tử Nghị nén nước mắt, nhìn cha mẹ Tiểu An, hắng giọng một cái rồi hỏi: "Bác gái, con có một vấn đề muốn hỏi."

"Con hỏi đi."

"Nhiều năm như vậy có bao gờ bác nghĩ đến chuyện vứt bỏ Tiểu An, làm như mình chưa từng sinh ra đứa con gái này, nhưng cuối cùng lại hối hận?"

Tạ Thi Âm nghe vậy, liền nhớ lại!

Đã có! Rất nhiều năm về trước, khi Tiểu An chưa được một tuổi, bà đã từng muốn vứt bỏ Tiểu An, làm như mình không có đứa con gái này!

Bây giờ nghĩ lại, may mà năm đó không có làm chuyện ngu xuẩn...

Kỷ Văn Hào cầm tay bà xã, biết bà nhớ đến chuyện năm đó, Tạ Thi Âm dựa vào hơi ấm nơi lòng bàn tay do ông xã mang đến mà bước ra khỏi khí ức đau buồn.

"Có! Bác đã từng muốn vứt bỏ Tiểu An, nhưng mà cuối cùng bác phát hiện mình không làm được!"

Bùi Tử Nghị gật đầu, "Con cũng vậy! Con thừa nhận từng hoài nghi rằng mình không có cách nào để chăm sóc Tiểu An cả đời? Hoài nghi rằng mình không có dũng khí và quyết tâm, vì vậy con đã từng muốn vứt bỏ, bỏ qua tình cảm của mình."

"Nhưng mà vứt bỏ khiến con thật đau khổ, còn đau hơn so với yêu cô ấy mà không được đáp lại, cho nên con không có cách nào bỏ được!"

Tạ Thi Âm nghe vậy, lại nhớ đến mình năm đó, bà nhìn Bùi Tử Nghị, biết anh cũng có cảm giác của mình khi đó, thay vì vứt bỏ không bằng đeo gánh nặng đó lên vai, cam tâm tình nguyện, từ giờ khắc này, bỏ qua tất cả, toàn tâm toàn ý chăm sóc Tiểu An.

"Con xin lỗi vì đã làm Tiểu An đau lòng, nhưng mà con đã quyết định, con muốn ở cùng cùng với Tiểu An, con rất yêu cô ấy, cho dù cả đời mệt mỏi con cũng không buông tay."

Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào nghe vậy, thật không biết nên vui hay buồn. Đứa nhỏ này, lại lựa chọn con đường này.

"Cho nên xin hãy giúp con trở thành người nhà của Tiểu An, hai bác nói không sai, trở thành người nhà mới có thể vĩnh viễn yêu Tiểu An không một câu oán hận, vì thế xin hãy giúp con." Anh quyết định, lại cảm thấy thoải mái hơn, xác định chí hướng, biết trong tương lai mình phải đi con đường nào, cho dù đường dài, nhưng lại kiên định hơn.

Tạ Thi Âm nhìn anh, cảm nhận được quyết tâm của anh, bà nhắm mắt lại, thở dài, khi mở mắt ra hốc mắt đã ướt đẫm. "Đi gặp Tiểu An đi!" Bà đã đồng ý.

Bùi Tử Nghị đứng lên, lòng kiên định không bao giờ dao động nữa.

Tiểu An đơn thuần, đáng yêu như vậy, anh tin rằng cô cũng yêu anh, cô dùng cách của cô đáp lại tình yêu của anh, nhưng anh lại không nhìn ra, là anh đần độn, anh ngu xuẩn.

Đứng lên đi thật nhanh, Bùi Tử Nghị đang muốn rời khỏi phòng khách đi tìm cô bé kia, thì Tạ Thi Âm nói:

"Tử Nghị, cám ơn con."

"Tại sao lại cám ơn con?"

Bà lau nước mắt , "Thật ra thì bác cũng là một người mẹ ích kỷ, bác vẫn hy vọng đời này có người chăm sóc Tiểu An." Nhất là khi bà cùng A Hào rời khỏi cõi đời này.

Bùi Tử Nghị cười, "Vậy cũng không cần cám ơn, đối với Tiểu An mà nói chỉ là thêm một người nhà chăm sóc cô ấy mà thôi, Tiểu An không thể thiếu ai trong số chúng ta."

Nói xong Bùi Tử Nghị gật đầu chào hai người rồi mới rời đi, Tạ Thi Âm nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi, Kỷ Văn Hào ôm bà, an ủi bà.

"Kết quả như thế chúng ta phải vui mừng chứ tại sao lại sóc?"

"Đúng vậy! Phải vui mừng, Tiểu An thật sự là đứa bé may mắn."

"Bởi vì con bé lương thiện, cho nên mới may mắn."

"Đúng vậy..."

Chỉ mong Tiểu An hạnh phúc, trên con đường trưởng thành cô đã chịu quá nhiều chua cay, đi trên con đường đó cũng mệt hơn so với người khác, hy vọng trong tương lai sẽ thuận lợi hơn, đây là tâm nguyện nhỏ bé mà người làm ba mẹ như họ thỉnh cầu.

☆☆☆

Bùi Tử Nghị đi về phía phòng của Kỷ Xảo An, tâm trạng anh rất vui, thành thật mà nói, đã nhiều năm, khi đối mặt với cô anh luôn cảm thấy vô lực, nhưng những buồn phiền trong lòng đều tan hết, tất cả áp lực đều bay hết.

Bùi Tử Nghị nhẹ nhàng mở cửa ra, kết quả cửa vừa mở ra, giống như đã đυ.ng trúng cái gì đó, truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Bùi Tử Nghị vội vàng thò đầu vào, kết quả làm nhìn thấy Tiểu An ngồi dưới đất bĩu môi sờ sờ đầu của mình, dáng vẻ rất đáng thương.

"A..."

Bùi Tử Nghị bật cười, đi vào phòng, có thể đoán được rằng lúc nãy cô bé này dán tai vào cửa muốn nghe lén, đồ ngốc, phòng này cách xa phòng khách như vậy, cô ấy làm sao mà nghe được? "Em đang nghe lén đúng không?"

Tiểu An cười xin lỗi, "Không có..."

"Nói dối."

Bùi Tử Nghị đóng cửa lại, Tiểu An không biết hiện tại là như thế nào, chỉ biết thật lâu rồi cô được ở cùng với Nghị Nghị.

Bùi Tử Nghị duỗi người, "Mệt chết anh rồi." Cả người anh ngã lên giường của Tiểu An, ngoại trừ chân đang đặt tại mép giường thì cả người đã thoải mái nằm trên giường rồi.