Diệp Thần đi sánh vai cùng Bình An, quàng hai tay vào cổ cậu một cách tự nhiên rồi nói
-Tôi biết một quán cháo gà ở sau trường
-Hửm, sao tôi lại không biết nhỉ, có phải là từ đường tử đằng đi ra không? Vì ngày nào tôi cũng đi qua đó mà
Diệp Thần cười ôn nhu xoa xoa tóc Bình An rồi nói
-Đúng là đi qua đường tử đằng nhưng đi lui vào ngõ một chút, quán đó ngon lắm
Bình An gật gật đầu, cả hai chậm rãi bước đi trên đường tử đằng cuối đông không nở nhưng cái vẻ dịu dàng của nó vẫn không mất đi. Trên đường chỉ có Diệp Thần và Bình An cùng đi, một cỗ không khí trầm mặc ngượng ngùng bao quanh, nhưng anh rất thích điều này
-Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không...
Bình An mỉm cười không trả lời
-Cậu biết lần đầu nhìn cậu, tôi đã nghĩ gì không
Bình An lần này quay sang nhìn Diệp Thần, anh có thể thấy sâu trong đôi mắt ấy là những gì êm đềm nhất, có lẽ cậu đang chờ đợi câu trả lời từ anh
-Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho cậu
Bình An bật cười
-Tiểu An...
-Ừ?
-Cậu cười thật đẹp...
Bình An hơi bối rối, cậu vội quay đi, trong lòng thực phức tạp.
Đúng như lời của anh nói, quán cháo gà ấy thực ngon. Chủ quán là một bác gái trung niên hay cười và thật thân thiện
-Hai cậu sinh viên hình như rất thân thiết
Bình An chỉ cười cười không đáp lại, còn Diệp Thần thì lại hớn hở
-Sao bác nói vậy a?
-Tôi thấy cậu rất chu đáo với cậu ấy
-À... -Diệp Thần cười nhìn Bình An, cậu thì vẫn chăm chú ăn
-Cháo nhà bác thật ngon, lần sau tôi và cậu ấy nhất định sẽ đến, phải không Tiểu An ...à, môi cậu
Nói xong không để Bình An kịp phản ứng, Diệp Thần đã lấy giấy ăn lau nhẹ lên môi cậu, ai đó đỏ mặt nhưng gương mặt vẫn như cũ, không chút biểu tình, thực ra trong lòng thì dậy sóng. Hành động vừa rồi, muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu!
Dây dưa trong quán đến đầu giờ chiều, hai người mới chịu ra về
-Tiểu An, tặng cho cậu.
Bình An ngạc nhiên nhìn chiếc bùa nhỏ
-Này là gì a..?
-Bùa này giúp cậu sẽ suôn sẻ trong mọi kì thi, tin tôi đi, nhận lấy nhé
-Cảm ơn nhưng tôi không
Diệp Thần thở dài ai oán
-Cậu đừng từ chối mà, tôi vất vả lắm mới xin được hai cái, một cái của tôi, cái còn lại cho cậu
Bình An cười cười
-Sao lại cho tôi
-Vì cậu đặc biệt. Thế nhé, sắp thi môn cuối rồi, nhớ mang theo nó bên người, nhất định không chỉ qua môn mà còn điểm cao nữa!
Không để Bình An từ chối thêm lần nữa, Diệp Thần đã nhanh chóng mở khóa cặp cậu rồi đặt nó tận sâu trong cùng, Bình An bất đắc dĩ không còn cách nào đành cười khổ
-Anh đối xử tốt với tôi như vậy
Diệp Thần đặt ngón tay lên môi Bình An không cho cậu nói thêm
-Đừng nói gì vội, cứ chậm rãi bên tôi, cảm thụ hết thảy... Ai... tôi có việc phải về trước, về đến nhà nhớ nhắn lại cho tôi đấy
Diệp Thần ôn nhu xoa xoa tóc cậu, cười xán lạn rồi chạy thật nhanh lên phía trước, để lại một mình Bình An đứng đó trên đường tử đằng
...cứ chậm rãi bên tôi, cảm thụ hết thảy.
Câu nói ấy, bảo cậu phải hiểu làm sao cho đúng đây...
Ai bảo Bình An không để ý, bên ngoài lãnh đạm vốn có như vậy nhưng từng hành động cử chỉ, từng lời nói của Diệp Thần được cậu ghi nhớ rất rõ. Một người bề ngoài xuất sắc, học vấn rất tốt, gia thế lại chẳng phải nói cư nhiên lại chú ý và thân thiết với cậu. Bình An trong trường cũng được nhiều người để ý, nhiều nữ sinh cũng mạnh dạn tỏ tình với cậu nhưng đều bị bộ dáng lãnh đạm của cậu mà sau đó lại rút lui.Không phải là Bình An đối với con gái không có tình cảm, cậu chỉ cảm thấy không muốn quá phụ thuộc hay lấn sâu vào ai cả, hoặc nhiều khi cho rằng mình chưa tìm được người thích hợp. Kỳ thực cuối năm nhất, Bình An được một người bạn bằng tuổi theo đuổi, người bạn đó là con trai, khi ấy cậu cũng không quá đỗi bất ngờ, chỉ là lặng lẽ từ chối. Bình An không muốn nghĩ mọi chuyện phức tạp lên, cậu không trách, không chê ai cả, đơn giản vì cho rằng tình cảm đến trong mỗi người không có gì là sai cả...
Bình An trở về khi Trương mẫu đang nấu cơm, cậu vui vẻ giúp mẹ làm bữa tối, Bình An luôn cảm thấy về đến ngôi nhà nhỏ của mình là điều tuyệt vời nhất mỗi ngày. Bỗng nhiên nhớ đến lúc ở bệnh viện, lúc Diệp Thần đau dạ dày, vẫn chẳng có một người thân nào ở bên. Tuy rằng cậu không giàu có như Diệp Thần nhưng cảm thấy, vẫn là mình may mắn hơn anh...
-Tiểu An, ăn nhiều một chút, sắp thi rồi, dạo này mẹ thấy con hình như lại bị gầy đi
-Con vẫn ăn tốt mà, mẹ đừng lo- Bình An cười hì hì
-Đứa nhỏ này, đừng có để bị ốm như năm xưa, gắng mà ăn nhiều- Ba ba Trương vừa nói vừa gắp cho cậu một miếng sườn to vào bát
-À, mẹ thấy bà Lan bên cạnh nói tối qua con được một người đưa về, sau đó người đó đi ô tô... Bạn học của con à?
Bình An dừng đũa, có chút ngập ngừng nhưng sau thì vẫn cười
-Vâng, là một tiền bối trong trường, cũng vừa mới quen thôi, không có việc gì cả..
-Những người giàu có, vẫn là nên cẩn thận một chút với họ
-Ân, con biết rồi mẹ....
Bình An đang ngồi xem lại một chút tiếng anh chuyên ngành thì nhận được di động. Màn hình hiện tên "Diệp Thần", kì thực lúc trước Diệp Thần lưu là Thần ca ca nhưng sau đương nhiên Bình An sẽ đổi lại
-Alo, anh gọi cho tôi có việc gì vậy?
-"Cậu đừng lúc nào cũng nói câu đó được không Tiểu An... Chẳng lẽ cứ phải có việc mới được gọi cho cậu sao?"
-Đương nhiên rồi, chẳng lẽ
-"Cậu ra cửa sổ đi, mau lên"
Bình An ngẩn người, không lẽ người này...
Đúng như suy đoán của cậu, Diệp Thần một thân áo choàng đen đứng dựa vào ô tô nhìn lên cười rất tươi
-"Alo, đừng có đứng ngẩn người ra đó thế chứ"
-A...sao anh lại đến đây?
-"Tôi có việc đi ngang qua, cậu xuống nhà đi"
-Làm gì a~, muộn rồi anh về đi
-"Hừ...cậu không xuống tôi đứng yên đây"
Bình An hơi tức giận, kéo rèm rồi ngồi xuống giường nói tiếp
-Tôi không xuống đâu, cũng muộn rồi, có gì mai đến trường nói, anh nên về nhà đi
Diệp Thần biết Bình An đang giận, anh vẫn cười tươi, mắt vẫn hướng lên trên phòng cậu
-"Vậy tôi đợi cậu"
Nói rồi anh tắt máy, Bình An ngạc nhiên nhìn di động, nhưng vẫn là cứng rắn nằm chùm chăn bông khắp người, tôi mặc kệ anh!
Được một lát nhìn ra bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi, cậu chột dạ, đã được gần 20 phút rồi, cũng không thấy Diệp Thần gọi lại, cậu mím môi xỏ dép bước ra nhìn qua khe cửa sổ, anh ta, vẫn còn đứng đó! Bị điên rồi sao!
Bình An bật máy gọi lại cho Diệp Thần
-Anh vẫn đứng đó?
-"Ừm, vừa rồi có nói với cậu còn gì, tôi đợi cậu xuống"
-Rốt cuộc anh có chuyện gì?
-"Cậu cứ xuống nhà là biết"
Bình An thở dài, từ trước đến giờ chưa có ai khiến cậu phải cảm thấy người đó cố chấp hơn mình nhưng rốt cuộc thì Diệp Thần cũng cho cậu thấy. Bình An khoác thêm áo rồi đem theo một cái khăn to. Ba mẹ Trương đang ngồi xem phim truyền hình thấy con trai có vẻ vội thì giữ lại
-Con đi đâu muộn vậy?
-10 rưỡi, con xuống nhà lấy bài tập bạn đưa, ba mẹ cũng nên ngủ sớm đi a, con đi nhanh mà
Nói rồi nhanh chóng mở cửa rồi bước vào thang máy. Nhà của Bình An nằm trên tầng 5, cậu cảm thấy hôm nay thang máy đặc biệt chậm a ~
Phía trước chỉ thấy mỗi ô tô màu đen hòa trong bóng đêm, người đâu?
Bỗng cả người được ôm từ phía sau, bàn tay này, mùi hương cơ thể này
-Diệp...Diệp Thần
-Tôi lạnh... cậu để tôi chờ dưới tuyết dày thế này
Nói rồi còn phụ họa thêm vài tiếng ho. Bình An xoay người lại, đưa ra chiếc khăn màu xám đến trước mặt anh
-Quàng khăn vào, có ốm cũng đừng đổ lỗi cho tôi
Diệp Thần vui vẻ nhận lấy khăn từ Bình An, tay anh chạm vào tay cậu, Bình An giật mình, lạnh đến như đóng băng
-Anh...có xe mà không vào, lại còn
-Cậu biết người ta gọi đó là gì không?
Bình An lườm Diệp Thần
-Là chân thành.
Nhìn mũi đã đỏ lên vì lạnh của Diệp Thần, Bình An không nhịn được mà thở dài
-Hội trưởng a, tôi nói anh này, anh đừng
Chưa nói hết câu đã bị nhấn vào ngực ai đó, cậu bất ngờ không biết rốt cuộc phải làm sao
-Diệp Thần, anh đừng như thế...
-Tôi nói rồi Tiểu An, đừng lên tiếng vội, tôi không muốn... cả hai chúng ta đều hối hận.
Trong lòng Bình An rối bời, hai thằng con trai đêm đến dưới tuyết rơi ôm nhau gì đó chẳng phải là mờ ám lắm hay sao
-Anh, đỡ lạnh chưa...
-Có thể ôm cậu cả đêm, thì thực tốt. Nhưng mà, không thể để Tiểu An của chúng ta bị ốm được, thế này là đủ rồi.
Diệp Thần buông cậu ra, cười thực dịu dàng, lại theo thói quen mà xoa xoa đầu của Bình An
-Cậu lên nhà đi, cảm ơn vì đã chịu xuống đây...
-Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao...
-Chỉ là muốn thấy cậu, ôm cậu, nào nào Tiểu An, nghe lời lên nhà đi
Bình An dở khóc dở cười nhìn Diệp Thần đang dỗ mình như dỗ em bé. Cậu đấm vào vai anh một cái
-Còn anh cũng mau về nhà đi, tôi lên nhà đây
-Ừm, đi đi. Ngủ ngon, Tiểu An của tôi
Bình An nhăn nhó, cái gì mà của tôi chứ!!!
Bình An không nói nhiều nữa mà chạy một mạch vào trong tiểu khu, để lại cho Diệp Thần vẫn đứng đó, lặng yên như thế dõi mắt theo bóng người nhỏ bé ấy chìm vào trong đêm tối. Anh chậm rãi vuốt nhẹ chiếc khăn quàng cổ vẫn còn vương vấn mùi thơm dìu dịu tự nhiên của Bình An
Ngày càng để ý em, ngày càng nhớ em, tôi phải làm sao....
Bình An ngã xuống giường, tim vẫn còn đập gấp gáp nhanh hơn bình thường, điện thoại bỗng rung lên thấy tin nhắn từ Diệp Thần "Ngủ ngon Tiểu An"
Diệp Thần về đến nhà, đèn phòng khách vẫn sáng, anh cười cởϊ áσ khoác ngoài vắt lên ghế.
-Thần về rồi hả...
-Vâng, bác chưa ngủ sao?
-Ân. bác chưa ngủ. Con ăn tối chưa?
Bác giúp việc cười hiền lấy áo khoác của Diệp Thần cho vào giỏ quần áo
-Con ăn rồi, bác pha giúp con 1 cốc trà sữa quần tất(*) nhé, con lên phòng tắm rồi xuống sau
-Con cứ tắm đi rồi lát ta mang cho
Diệp Thần ôm lấy vai bà Tiểu Niên cười tươi
-Đừng để con lười mà...
Bác Niên vỗ vỗ vào tay của Diệp Thần
-Thằng nhỏ này, được rồi con đi tắm rửa đi, tắm muộn không tốt
Diệp Thần vừa tắm vừa bật điện thoại gọi cho Bình An
Nghe giọng lười nhác hiếm có từ đầu dây bên kia khiến khóe môi anh không khỏi giương lên
-Tôi gọi giờ này có làm phiền cậu không, nghe giọng hình như đang ngủ a~
-"Hừ..biết vậy anh còn hỏi...tôi nghe tiếng nước ở đâu đó...??"
-À, tôi đang tắm, chợt nhớ ra một chuyện nên mới gọi cho cậu.
Đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên xen lẫn một chút giận
-"Mùa đông còn cố tình tắm muộn, anh sớm muộn cũng... mà thôi có việc gì nói luôn đi"
-Về cái khăn á, quên lúc nãy chưa cảm ơn cậu
Bình An không biết phải hét lên trong điện thoại hay dứt khoát dập máy, bỏ đi, cậu cũng chưa hét lên với ai bao giờ, lười nhác trả lời
-Giờ tôi ngủ được chưa, anh cũng đừng tắm lâu, nghỉ sớm đi
-Khoan đã
-"Ừ..?"
-Ngủ ngon nhé, nhớ mơ về tôi đấy. Tôi tắt máy đây
Diệp Thần mang tâm tình sảng khoái xuống nhà thì thấy bác Niên đã đứng ở dưới phòng khách, một tay cầm cốc trà, tay kia cầm điện thoại
-Có cuộc gọi từ phu nhân
-Giờ này...? Cảm ơn bác, bác ngủ trước đi..
Diệp Thần ngồi xuống sofa gọi lại
-Giờ này mẹ còn chưa ngủ, có việc gì gọi cho con sao?
-"Sức khỏe con thế nào rồi, từ hôm đó...mẹ bận nên không gọi được. Mẹ xin lỗi"
Diệp Thần uống một ngụm trà rồi cười, tiếng cười vang lên trong phòng tối tịch mịch và cô đơn, có cả chua xót
-Từ đó đến giờ cũng đã hơn 2 tháng rồi mẹ. Mẹ không cần lo cho con, mẹ cứ lo tốt việc của công ty đi, chẳng phải từ trước đến giờ con một mình vẫn sống tốt đó thôi
-"Tiểu Thần, con đừng nói với giọng đó được không...là lỗi của mẹ, mẹ đáng lẽ phải ở bên con.."
-Muộn rồi, mấy lời này, con cũng đã nghe nhiều rồi, mẹ ngủ sớm một chút, con vẫn rất tốt, và, đừng lúc nào cũng cuồng công tác thế, mẹ là người phụ nữ của gia đình. Con ngủ đây, mẹ ngủ ngon.
Không để mẹ nói thêm gì nữa, Diệp Thần đã tắt máy, đầu ngửa ra phía sau ghế, chậm rãi nhắm mắt. Anh đã quen với cái cảm giác thế này rồi, căn biệt thự rộng lớn, bác Niên giúp việc dù ở đây nhưng cảm giác tịch mịch vẫn chẳng vơi. Anh lúc nào cũng cười thật tươi như thế nhưng từ lâu đã mong một chút cái hương vị gia đình, có người thực lòng quan tâm. Đêm nào cũng vậy, mỗi lần trở về là lại vùi đầu vào những thông tin những chính sách kinh tế tài chính đến muộn mới ngủ. Sống trong một gia đình thế này, Diệp Thần không thể không tự mình học tập, rèn luyện, kể cả việc học cách quản lý, anh phải học từ rất sớm
Cóđêm Diệp Thần gần như thức trắng, không phải anh không có bạn bè tốt nhưng chính là xung quanh anh ai cũng đều thực sự hạnh phúc... Diệp Thần bật cười, chẳng lẽ bỗng nhiên yếu lòng như thế...
Diệp Thần không biết đã ngủ từ lúc nào, trà trong cốc cũng chỉ vơi đi phân nửa, bác Niên bật đèn lên, nhẹ nhàng bước đến đắp cho anh một cái chăn lông, còn cẩn thận để lại một cái chăn dày hơn bên cạnh. Bác Niên thở dài, khẽ vuốt lên mái tóc của anh rồi tắt đèn.
-Alo, phu nhân gọi có việc gì ạ?
-"Bác giúp tôi để ý chăm sóc Tiểu Thần, thời gian này tôi còn một dự án nữa, xong rồi sẽ về