Chương 19

"A lô?".

" Là tôi đây, đến nhà tôi đi.....ngay bây giờ!"

"Có chuyện quan trọng sao?"

"Ừ."

Chưa kịp để cô nói thêm thêm, Mạch Dương đã tắt máy.

Hạ Băng buộc lại tóc cho gọn gàng, mệt mỏi bước ra khỏi bệnh viện. Cả ngày hôm nay cô rất mệt, cả sáng lẫn tối đều chưa ăn gì vào bụng, khuôn mặt ốm yếu giống y như bệnh nhân. Vừa định tìm một quán ăn để lót dạ thì bị cuộc điện thoại vừa rồi chen ngang....

--------------------------

Căn biệt thự rộng lớn uy nghi như một con rồng nấp trong bóng tối đầy huyền bí. Nhìn qua kiến trúc căn nhà có thế thấy được chủ nhân là một người kín đáo, bí hiểm đến nhường nào. Hạ Băng vừa đến, cánh cửa đã tự động mở, như chào đón cô bước vào một thế giới mới. Cô cứ bước đi lang thang một vòng quanh khu vườn rộng lớn rồi mới thấy căn phòng khách chính nằm ngay giữa khuôn viên. Thật rộng lớn, xa hoa!

Cả căn phòng khách không một bóng người? Gọi mình đến đây mà giờ đi đâu rồi? Định lừa mình ư?

"Tôi đến rồi đây!" cô đưa ra thông báo.

Từ từ, một tiếng bước chân nhịp nhàng đi xuống, Hạ Băng giật mình quay đầu lại. Từ trên bậc thang là bóng dáng cao lớn khoác trên mình bộ đồ tắm được đặt may riêng theo yêu cầu. Mạch Dương đứng gần cô, nhận ra ngay mùi thuốc sát trùng, nhíu mày:" Mới từ bệnh viện về?". Hạ Băng vẫn như đang bị mùi hương và dáng vẻ của Mạch Dườn làm cho ngây người, nghe được câu hỏi liền gật đầu. Mạch Dương tới gần hơn, nhìn cô kĩ càng từ đầu đến cuối không bỏ sót chỗ nào:" Bị đau ở đâu? Sao không bảo tôi?". Hạ Băng bị lời nói nghiêm nghị xen lẫn quan tâm làm cho giật mình, liếʍ liếʍ môi:" Tôi không sao, chỉ là mới đi thăm một người bạn về." Nghe được câu trả lời, tâm tình của hắn mới buông lỏng hơn chút:" Không sao là tốt rồi!".

"Có chuyện gì quan trọng mà gọi tôi gấp vậy? Đã khuya lắm rồi!". Hạ Băng ngó nghiêng xung quanh, không thấy tài liệu sổ sách gì liên quan đến công việc. Mạch Dương cười cười, phải công nhận đàn ông quyến rũ nhất không chỉ lúc mặc sơ mi hay làm việc, họ còn đẹp ngay cả lúc mái tóc vẫn còn ướt, khoác tuỳ tiện lên người bộ áo tắm.

Trong nhất thời, vòng eo của Hạ Băng bị khoá chặt bởi vòng tay cứng rắn ấm áp, hắn cúi đầu ghé sát vào tai cô, hơi thở ổn định phả nhẹ nhàng sau gáy làm Hạ Băng hơi nhột, giọng nói ma mị quấn quýt vang lên bên tai:" Nhớ em thì có phải là việc quan trọng không?".

"Thình thịch", không gian, cảnh vật, mọi thứ như ngừng trôi, chỉ một tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Hạ Băng theo phản xạ đẩy người đàn ông trước mặt ra, hơi thở dồn dập, 2 má ửng đỏ như quả cà chua, lắp bắp không nên lời:" Có phải anh say rồi hay không?". Mạch Dương cư nhiên mà đi tới quầy rượu, chọn 1 chai rượu quý đắt tiền, thong thả mà rót ra một cái ly. Từng đọng tác từ rót, đảo cốc, rồi thưởng thức đều toát lên dáng vẻ chững chạc.

" Tôi không biết là em cố ý phớt lờ tôi hay như thế nào, nhưng việc chúng ta phát sinh quan hệ là điều em không nên tránh né. Cả 2 lần đấy..... đều khiến tôi cảm thấy thực sự thích thú. Tôi và em đều là 2 người trưởng thành, có thể em không quan tâm đến chuyện đã xảy ra nhưng đối với tôi, tôi rất bận tâm. Có lẽ chúng ta nên nghiêm túc suy nghĩ lại về mối quan hệ này.". Lần đầu tiên, phải, hắn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở trước mặt một người phụ nữ mà thổ lộ tâm tình như này, không biết những lời hắn nói có làm cô thấy nực cười hay không?

Hạ Băng vẫn ngây ngốc đứng ở chỗ đó, cố gắng tiếp thu những điều hắn nói, từng câu từng chữ đều không bỏ xót.

Cố bĩnh tình lại cảm xúc, cô mới cất lời:" Tôi cũng không biết phải nói như thế nào bây giờ. Trong suy nghĩ của tôi, 2 lần mà chúng ta trải qua đều là ngoài ý muốn, tôi chưa bao giờ có tư tưởng rằng sẽ thích anh hay có tình cảm với anh. Giữa chúng ta có lẽ có một khoảng cách rất xa vời, là 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Thú thật, tôi đã từng bị chính người tôi yêu thương lừa gạt nên....Tôi không biết....'xem xét lại mối quan hệ' có nghĩa là sao?" . Hắn vẫn ngồi đó, vẫn luôn chăm chú nghe những gì cô nói, nhìn dáng điệu lẫn cử chỉ của cô, mọi thứ đều khiến hắn không thể dời mắt :" Muốn một mối quan hệ nghiêm túc, ngày ngày đưa đón em đi làm, thỉnh thoảng cùng em đi dạo phố, được ăn món em làm,... chẳng hạn như thế đấy!".

Thuốc trợ tim, thuốc trợ tim để ở đâu rồi? Cô cứ ngỡ là đùa cho đến khi nhìn thấy ánh mắt đầy chân thành của anh...... Thú thật cô chẳng biết phải làm sao ngoài việc đứng im! Xao xuyến rộn ràng bao nhiêu thì cô lại lo lắng bấy nhiêu! Cô chỉ là một đứa con gái mồ côi không hơn không kém, còn anh là một người cao cao tại thượng, muốn với lấy cũng chẳng được. Bản thân cô hiểu rõ thân phận của mình..........

Có lẽ, ông trời đang ban cho cô một cơ hội. Nhưng cơ hội này quá lớn, chỉ sợ cô không có sức để chọn cơ hội này...