Chương 5:

Nguyễn Túy Quân ngoan ngoãn nói “Dạ”, khi nãy lúc ra chính diện đυ.ng phải người lạ, quả thật làm cô hơi hoảng sợ, cũng may đối phương đúng lúc lên tiếng, gọi “chị tiểu Quân.”

Người ra tiếng là Hạ Đằng, có lẽ là bởi vì bọn họ còn không quá quen thuộc, nên hai anh em này ở nhà cô hơi chút câu nệ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được dáng vẻ ngại ngùng của bọn họ.

Sau khi Nguyễn Túy Quân nghe xong Chu Liên nói, liền cố ý đối xử dịu dàng thoải mái với bọn họ một ít, dù sao cấp 3 là thời điểm rất quan trọng.

“Làm sao vậy?” Giọng điệu của cô chậm lại nhẹ nhàng hơn, tầm mắt nhìn xuống đồng phục bên trên người của Hạ Đằng —— áo khoác ngoài màu trắng, ở trong là áo thun chơi bóng rổ có họa tiết chữ T ngay trước ngực, trang phục này làm nổi bật lên sức sống thanh xuân tươi trẻ của cậu trai mới lớn.

“Ừm, anh ấy nói em lại đây phụ giúp.” Ánh mắt cậu hơi ngại ngùng mà né tránh một chút.

“À, còn mấy cái chén, đũa chưa mang ra, cậu giúp lấy đi, nó ở tầng thứ ba trong tủ âm tường đó.” Nguyễn Túy Quân vừa nói vừa nghiêng người để cậu đi vào. Lúc cậu ấy đi ngang qua cô, trong chớp mắt, cô như thoáng ngửi được mùi bột giặt trên quần áo cậu, cùng với đó là hương vị thanh mát trong trẻo như gió biển giữa đêm hè lúc sáu giờ chiều ở trên người cậu thiếu niên trẻ trung.

Trong nhà ăn, Hạ Tụng đang ở đó bày biện chén đũa, nghe thấy tiếng bước chân, cậu giương mắt, trên miệng mang theo nụ cười như có như không: “Chị tiểu Quân.”

Đây là lần thứ hai, cô nhận thấy được tầm mắt cậu như lơ đãng nhìn thoáng qua chỗ xương quai xanh trên ngực cô.

Nguyễn Túy Quân liền nhớ tới lời Chu Liên vừa rồi bảo cô mặc thêm áo khoác vào —— gần tới tháng năm, lại là giữa trưa, thời tiết đã trở nên nóng bức. Cho nên thực ra không cần mặc thêm áo khoác, nhưng hiện tại trong nhà có người ngoài, vẫn là hai cậu học sinh nam trẻ tuổi mới lớn —— trong đầu Nguyễn Túy Quân nhanh chóng hiện lên hình ảnh mấy bộ quần áo ở trong rương hành lý của mình, cô cũng không nhớ rõ lắm mình có mang theo áo khoác hay không nữa.

Không khí nháy mắt như bị tạm dừng hai giây, theo thói quen Nguyễn Túy Quân đi đến vị trí của mình ngồi xuống, không biết nên nói gì liền chỉ có thể lên tiếng hỏi mấy chuyện vu vơ: “Học cấp 3 chắc mệt lắm hả?”

“Vâng, chẳng qua cũng không còn mấy ngày nữa.”

“Học ở trường nào vậy?”

“Nhất Trung.”

Nguyễn Túy Quân cười cười nói tiếp: “Trước kia chị cũng học ở Nhất Trung đó, gần chỗ sân thể dục phía bắc trường học, vườn hoa hình bán nguyệt đó vẫn còn tươi tốt chứ hả?”

Mặt mày Hạ Tụng giãn ra, nói chuyện cũng thoải mái hơn chút: “Ừm, nghe nói năm nay mấy loài hoa chỗ đó phát triển rất tốt, còn có một gốc cây mà có thể đồng thời đậu ra hai giống hoa nữa, là hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ đó.”

Nguyễn Túy Quân cũng không hiểu lắm khi phải tự mình chủ động tìm đề tài nói chuyện, thế nên quanh quẩn vài câu lại trở về với sự im lặng ban đầu.

“…Chị tiểu Quân, ở trường học có sách tuyên truyền, em đã thấy qua ảnh của chị trên đó.” Cậu chuyển đề tại, lại không biết như thế nào bỗng nhiên nhắc tới việc này.

“Ừm, sách tuyên truyền cách ba năm lại thay đổi một lần, trên đó đều là hình ảnh các học sinh ưu tú đã tốt nghiệp, lúc em học năm nhất thì liền nhìn thấy thông tin giới thiệu về chị trên quyển sách tuyên truyền kia.”