Chương 4: Học sinh cấp 3

“Hạ Tụng.” Đôi mắt Chu Liên nhìn về phía cậu trai nghiêm chỉnh quy củ mang cặp kia, là một học sinh nam trắng nõn thanh lãnh.

“Đứa bé đang ôm bóng rổ kia tên gọi là Hạ Đằng.”

Có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ chưa lâu, đầu tóc Nguyễn Túy Quân cũng còn chưa hoàn toàn lau khô, tinh thần phản ứng chậm nửa nhịp, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, giọng điệu giống như không muốn quan tâm đến hai anh em nhà họ Hạ này, lại như hơi chút ghét bỏ, nhìn qua cô dường như không cao hứng lắm.

Người tên Hạ Đằng thoạt nhìn không tốt giao lưu lắm, Hạ Tụng là người đứng phía trước lúc vừa mở cửa ra, trong khoảnh khắc, đuôi mắt cậu liếc nhìn đến chỗ xương quai xanh của Nguyễn Túy Quân bị lộ ra dưới lớp áo, âm thanh mát lạnh vững vàng:

“Chào chị tiểu Quân, em kêu Hạ Tụng.”

Hai vợ chồng nhà họ Hạ thường ngày làm việc rất bận rộn, một người đi làm ở cơ quan, một người làm việc trong khoa cấp cứu của bệnh viện.

Trùng hợp chính là Nguyễn Kiến Sơn và Hạ Khiêm làm việc ở cùng một chỗ, thường xuyên gặp mặt chào hỏi liền quen thuộc lên —— chẳng qua gần đây hai vợ chồng họ Hạ đều bận bịu lên, lý do là có quan hệ tới lần thăng chức đợt này. Chu Liên không một công việc nghiêm chỉnh đứng đắn, rảnh rỗi chỉ ở trong nhà thôi, cho nên liền tốt bụng nhận hỗ trợ việc làm cơm trưa đơn giản cho hai đứa nhỏ.

“Chính là thêm hai đôi đũa thôi. Nói lại, tuy rằng ba con ở chỗ làm việc là tiền bối của chú Hạ con, nhưng đáng tiếc nhiều năm như vậy vẫn luôn không thể được lòng cấp trên thưởng thức, nói không chừng sau này còn cần phải nhờ vào sự quan tâm nâng đỡ của chú Hạ đó. Vì vậy, mẹ chỉ là thuận nước đẩy thuyền trước thôi.”

Nguyễn Túy Quân nhận lấy chén đũa trong tay mẹ cô đưa qua, nhẹ nhàng gật đầu sau lời mẹ nói —— cô không có gì dị nghị, cũng cảm thấy tính toán này của mẹ cô rất tốt, hơn nữa đều là hàng xóm với nhau, mẹ của hai cậu bé này làm việc ở bệnh viện lớn nhất trấn trên, tính đi tính lại nhân tình này vẫn luôn sẽ có ngày có cơ hội dùng tới đi.

“Hai người họ đều đang học cấp 3 sao?” Bỗng nhiên, Nguyễn Túy Quân thình lình hỏi một câu như vậy.

Chu Liên đặt bát rau trộn mới vừa làm xong lên trên bàn, không chút để ý trả lời: “Đúng là vậy đó, thành tích học tập của tiểu Tụng rất tốt, so với con năm đó thì một chút cũng không thua kém đâu; Tiểu Đằng thì điểm hơi thấp chút, chẳng qua cậu ấy là một học sinh chuyên về thể dục, ai cũng có sở trường riêng hết.”

À, thì ra là học sinh chuyên thể dục, trách không được.

Nguyễn Túy Quân cúi mắt nhìn xuống, không nói tiếp nữa.

Chu Liên quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc váy trên người con gái, hình như nghĩ tới cái gì, bà nói: “Lúc này mới đầu hè, buổi sáng độ ấm tương đối thấp, con mau mặc thêm cái áo khoác vào để khỏi lạnh nha.”