Chương 30

Cung Diệu Anh cũng nhìn thấy Phương Sở và Úc Tư Trạch đứng bên trong, vẻ mặt giật mình.

Vương Đào đắc ý nhìn họ, chuẩn bị nhìn cảnh sát đưa bọn họ đi.

Phương Sở ưỡn ngực chuẩn bị giải thích.

Lúc này, Cung Diệu Anh bỗng nhiên thẳng lưng, ánh mắt nghiêm nghị.

Bỗng nhiên giơ tay chào Úc Tư Trạch, cung kính nói: "Hóa ra là ngài đến chỗ này, thật là cực khổ! Chuyện còn lại cứ giao cho tôi xử lý."

Phương Sở: "???"

Vương Đào: "???"

Các cảnh sát khác: “…”

Úc Tư Trạch hỡ hững liếc nhìn Cung Diệu Anh, xoay người nắm lấy tay Phương Sở, không nói một lời bước ra ngoài.

Phương Sở bối rối, không biết tại sao sự tình lại phát triển thành như vậy, mắt thấy sắp rời đi như vậy, anh mới không thể tin nói: "Chờ một chút, đây là..."

Vương Đào cũng lo lắng, vốn dĩ cậu ta muốn đổ chuyện này lên người Úc Tư Trạch, bởi vì Úc Tư Trạch thoạt nhìn không phải là người tốt! Nhưng ai có thể ngờ rằng cảnh sát lại thả hắn đi mà không hỏi han gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy tà ác, bất đắc dĩ kêu lên: “Tại sao các người lại để anh ta đi? Anh ta là kẻ sát hại bố mẹ tôi! Sao các người có thể để anh ta đi? ? Sao các người có thể làm vậy…"

Cậu ta không lên tiếng còn tốt, vừa lên tiếng đã hấp dẫn lực chú ý của Cung Diệu Anh.

Cung Diệu Anh cau mày, quay đầu nhìn Vương Đào thật sâu.

Vương Đào nhìn thấy bộ dạng này tim đập thình thịch, bộ dáng của viên cảnh sát khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu, trong mắt anh ấy không hề có chút đồng tình hay thương hại nào, thay vào đó là sự thăm dò, dò xét lạnh lùng, như thể cậu ta là tội phạm vậy. .

Không có khả năng... Anh ta không có khả năng biết mình đang nói dối, bọn họ thậm chí còn chưa có thời gian điều tra!

Cung Diệu Anh tiến lên một bước.

Vương Đào lùi lại một bước.

Khóe miệng Cung Diệu Anh chậm rãi nhếch lên, tựa như mang theo một tia mỉa mai mơ hồ, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm nghị và nghiêm túc nói: "Thật sao? Vậy xin hãy trở về với tôi và giúp chúng tôi điều tra chuyện này, vì cậu đã nói bọn họ là hung thủ hại bố mẹ cậu, vậy hãy mô tả chi tiết họ đã phạm tội như thế nào và hung khí gϊếŧ người ở đâu, động cơ gϊếŧ người của bọn họ nữa."

Vương Đào cũng chỉ là nhất thời nói như vậy, dù có máu lạnh đến mấy, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, gϊếŧ người một cách bốc đồng, sao có thể suy nghĩ kỹ càng như vậy? Cậu ta bị hàng loạt câu hỏi của Cung Diệu Anh làm cho mất cảnh giác, ngơ ngác nói: “Đây là anh ta gϊếŧ, chính mắt tôi nhìn thấy…”

Cung Diệu Anh nhìn quanh, rất nhanh phát hiện ra Vương Phong nằm dưới đất, Vương Phong mặc dù bất tỉnh, nhưng nhìn như chưa chết, liền hỏi lại: "Đây là bố cậu à?"

Vương Đào co ro gật đầu một cái.

Cung Diệu Anh lạnh lùng nhìn cậu ta, nghiêm giọng nói: “Rõ ràng anh ta còn chưa chết, sao có thể nói là người khác gϊếŧ anh ta?”

Vương Đào: "..."

Cung Diệu Anh bổ sung thêm: “Cậu nói mẹ cậu cũng bị hắn gϊếŧ, thi thể ở đâu?”

Vương Đào: “…” Thi thể không còn nữa…

Đôi mắt của Cung Diệu Anh sáng như lửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào Vương Đào, bộ đồng phục cảnh sát của anh mang đến cho mọi người một cảm giác áp bức mãnh liệt: "Vậy là cậu đang nói dối? Tại sao cậu lại nói dối? Vì mục đích gì? Bây giờ xin mời cậu theo chúng tôi trở về nói rõ ràng!”

Vương Đào hoàn toàn hoảng sợ, tại sao người cảnh sát này lại như vậy? Tại sao không thông cảm cho kẻ yếu đuối! Cho dù muốn điều tra thì cũng nên điều tra Úc Tư Trạch bọn họ trước, trông họ có vẻ khả nghi hơn mà?

Mắt thấy tuyệt vọng, Vương Đào cuối cùng hoảng sợ hét lên: "Anh không thể bắt tôi, tôi còn chưa thành niên!"

Cung Diệu Anh bỗng nhiên mỉm cười, đứa nhỏ này biết rất nhiều, tựa hồ có chỗ nào không đúng.

Anh ta đương nhiên biết Úc Tư Trạch không thể là hung thủ, mặc dù không quen biết Phương Sở, nhưng đối với người Úc Tư Trạch bảo vệ thì tám mươi phần trăm cũng sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa đi theo Úc Tư Trạch cũng không sợ cậu ta chạy mất… Vậy tại sao đứa trẻ này lại nói dối rằng bọn họ là kẻ gϊếŧ người, còn biết rõ đến mức không thể bị bắt nếu cậu ta là trẻ vị thành niên?

Dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, nếu tùy tiện bị uy hϊếp thì sẽ lộ ra nhiều sơ hở.

Cung Diệu Anh nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Tôi có nói muốn bắt cậu sao? Nếu người bị hại là bố mẹ cậu, chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ cậu khi đang điều tra, chẳng qua bây giờ là đang mời cậu trở về hỗ trợ điều tra, mang cậu ta đi!”

Những cảnh sát khác lúc này cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, đều lạnh lùng nhìn Vương Đào, họ chỉ là bị Vương Đào đánh lừa trong thành kiến, hiện tại rõ ràng Vương Đào chính là người có vấn đề.

Vẫn là sếp tinh mắt, nhìn ra vấn đề ngay!

Vương Đào nhìn những tên cảnh sát nhìn cậu ta bằng ánh mắt bất thiện, vẻ mặt càng lúc càng hoảng sợ, đang muốn chạy trốn thì bị một cảnh sát cao to lực lưỡng từ phía sau giữ chặt vai, cậu ta lập tức không thể cử động mà chỉ có thể nhìn Úc Tư Trạch và Phương Sở rời đi.