Chương 29

Úc Tư Trạch vẫy tay, không khí dao động, một bóng người từ từ tập hợp lại.

Cô nhìn có chút yếu đuối, vẻ mặt phức tạp buồn bã, tựa hồ không dễ dàng xuất hiện, thân thể trong suốt, thoạt nhìn tựa hồ không có thực thể.

Mặc dù như vậy nhưng Vương Đào vẫn sợ hãi đến mức vành mắt sắp nứt ra.

Cậu ta nhìn mẹ mình từ cõi chết trở về, không ngừng lùi về phía sau, dựa vào tường, kinh hãi hét lên: "Đừng tới! Đừng tới! Đừng tới đây!"

Thôi Ngọc Khê kiên định nhìn cậu ta, như muốn đến gần hơn, nhưng cuối cùng cô không bước tới, thậm chí không chạm vào cậu ta, cô chỉ đứng đó, cuối cùng nhẹ nhàng nói với Vương Đào: “Mẹ không làm phiền con nữa.”

Cô yêu con mình đến mức sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để tranh giành quyền nuôi con, cho dù bị con trai gϊếŧ chết, cuối cùng cô cũng không chịu nổi sự tàn ác mà trả thù... Nhưng cuối cùng cô lại nản lòng.

Cô quay lại nói lời cảm ơn với Úc Tư Trạch rồi lại biến mất.

Vương Đào ngồi trên mặt đất, thở gấp.

Úc Tư Trạch sắc mặt vô cảm, hắn không hề tức giận vì sự thương xót của người phụ nữ, cũng không hề tiếc nuối Vương Đào bỏ trốn, như hắn đã nói, đây chỉ là chuyện của Thôi Ngọc Khê, hắn sẽ không và cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện này, bởi chuyện này không liên quan tới hắn, kết quả như thế nào hắn cũng không để bụng.

Phương Sở cũng nhìn Vương Đào, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Sẽ không có ai yêu em như vậy nữa, bởi vì người yêu em nhất đã bị em gϊếŧ chết.”

Nhưng Vương Đào không hiểu, cậu ta chỉ cảnh giác nhìn Phương Sở và Úc Tư Trạch, giống như những con nhím có gai khắp người.

Khi Thôi Ngọc Khê biến mất, phía dưới đột nhiên có tiếng động, cảnh sát xông vào, người cảnh sát này thực sự quá chậm...

Chẳng mấy chốc cảnh sát đã ập đến.

Khi Vương Đào nhìn thấy cảnh sát, cậu ta lập tức có cảm giác như mình vừa thoát khỏi cái chết, ở bên Úc Tư Trạch là cảm giác kiềm chế sợ hãi, bây giờ cuối cùng cậu ta cũng tìm được cảm giác an toàn quen thuộc!

Sắc mặt cậu ta thay đổi, cậu ta nhanh chóng chạy về phía cảnh sát với vẻ mặt sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe hét lên: "Cứu với! Họ đã gϊếŧ bố mẹ tôi!"

Các cảnh sát nhìn vết máu trên mặt đất ở tầng ba, rồi nhìn Vương Phong đang bất tỉnh trên mặt đất, khi nghe thấy tiếng kêu cứu kinh hãi của cậu ta, họ lập tức rút súng chĩa vào Úc Tư Trạch và Phương Sở, cảnh giác nhìn bọn họ, hét lớn: "Giơ tay lên!"

Phương Sở nhìn chằm chằm thằng nhóc thúi này, nhưng cũng nhanh chóng giơ tay lên, hiểu lầm có thể từ từ giải thích, nhưng vì hiểu lầm do phản kháng mà bị đánh chết cũng không đáng!

Nhưng khi anh quay đầu lại, anh nhìn thấy Úc Tư Trạch một tay đút túi quần, thờ ơ đứng đó, không có ý định đầu hàng, mồ hôi lạnh lại rơi trên trán lần nữa.

Phương Sở đυ.ng nhẹ hắn, nhỏ giọng nói: “Này, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt.”

Úc Tư Trạch liếc nhìn anh.

Phương Sở cảm thấy mình bị nhìn với một ánh mắt không giải thích được.

Người anh em, tuy tôi biết anh rất trâu bò nhưng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không nên cậy mạnh! Không phải ai cũng biết anh đâu! Anh không thấy tất cả cảnh sát đều giơ súng lên sao?!!

Phương Sở mắt thấy thuyết phục Úc Tư Trạch không có hiệu quả, cắn răng nở một nụ cười tâng bốc với những cảnh sát trước mặt: "Chúng tôi đầu hàng, đầu hàng! Đừng làm gì cả!"

Vương Đào lúc này đã được cảnh sát bảo vệ, cậu ta tỏ ra hoảng sợ kinh hoảng, cho dù không biết đã trải qua chuyện gì nhưng bản năng bảo vệ và cảm thông của mỗi người đều dấy lên mong muốn bảo vệ cậu ta, bọn họ nhanh chóng bảo vệ cậu ở phía sau.

Vì vậy cậu ta núp sau viên cảnh sát, lặng lẽ nhìn Phương Sở bằng ánh mắt khıêυ khí©h và mỉa mai.

Phương Sở: Mẹ kiếp&*&¥#@!!

Đây là lần đầu tiên anh có loại xúc động muốn đánh chết một đứa trẻ!

Nhìn thấy cảnh sát từng bước tới gần, Úc Tư Trạch vẫn bất động, Phương Sở toát mồ hôi lạnh, anh cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, bị thương ở thắt lưng, lúc nãy anh không có cảm giác gì nhiều, nhưng hiện tại thì bắt đầu đau, anh bất giác cau mày một cái.

Úc Tư Trạch lập tức chú ý tới, nhìn vết thương trên người anh, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, đỡ anh rời đi.

Úc Tư Trạch đứng im còn tốt, di chuyển một chút làm đám cảnh sát nhất thời khẩn trương, hét lớn một lần nữa: "Các anh định làm gì?!"

Phương Sở: "..."

Tình thế đột nhiên trở nên tán loạn, khi cảnh sát đang chuẩn bị khống chế nghi phạm thì đột nhiên có một viên cảnh sát trẻ tuổi chen vào từ phía sau, nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Anh ấy bước tới phía trước, ngẩng đầu lên, dưới vành mũ lộ ra khuôn mặt trẻ trung chính trực, chính là Cung Diệu Anh!

Phương Sở nhìn thấy một màn này cảm động đến suýt khóc.

Anh và vị cảnh sát Cung này thật là hữu duyên, cách đây không lâu họ đã gặp nhau tại vụ án trên du thuyền, vì là người quen cũ nên dễ nói chuyện hơn, tin tưởng vào lời nói dối vụng về như vậy, không thể làm gì khác hơn là cảnh sát điều tra một chút để giải trừ hiểu lầm!