Chương 18

Vương Phong thay đổi nét mặt liên tục, nhỏ giọng nói: "Còn có cửa sổ."

Tuy rằng trong hoàn cảnh khó khăn này, anh ta là người đau khổ nhất, nhưng đối mặt với tình trạng khủng bố quỷ dị như vậy, vì để tính mạng của con trai và mọi người được an toàn, anh ta cần tìm ra biện pháp rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng nhất!

Được nhắc nhở, Giản Phi Vũ cũng kích động hẳn lên, cửa sổ chỉ có một lớp thuỷ tinh mỏng, dù không mở được cũng có thể đập vỡ!

Đây là một cánh cửa thuỷ tinh bình thường, Vương Phong mở thử, quả nhiên là không mở được, sau đó liền cầm chiếc ghế xoay làm bằng kim loại ở bên cạnh lên, tập trung sức lực đập vào cửa sổ! Một tiếng loảng xoảng vang lên!

Theo động tác của anh ta, không hiểu sao bình hoa trên nóc tủ bên cạnh đột nhiên rơi xuống, vừa hay đập thẳng lên trán Vương Phong!

Choang, cả bình hoa và cửa sổ đồng thời vỡ nát.

Máu tươi từ trên trán Vương Phong chảy xuống.

Giản Phi Vũ bị dọa đến mức phải lùi về sau từng bước một.

Phương Sở nhìn thấy bình hoa vỡ trên mặt đất, đồng tử cũng co rút lại.

Bọn họ đều nhìn thấy động tác của Vương Phong, tuy rằng dùng lực rất mạnh, nhưng không hề chạm tới cái tủ đó, càng không thể làm bình hoa rơi xuống, vậy mà nó vẫn rơi thẳng xuống, lại còn vừa hay đập vào đầu anh ta.

Như là có một đôi tay vô hình đang ngăn không cho bọn họ rời đi.

Hiểu được điều này, sắc mặt bọn họ càng khó coi hơn vài phần.

Cũng may bình hoa không lớn lắm, chỉ bị trầy xước một chút, nhìn thì kinh khủng nhưng cũng không có gì đáng quan ngại, hơn nữa cửa sổ cũng bị đập vỡ rồi.

Vương Phong lau máu trên trán nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Vừa nhìn, ai nấy đều lo lắng nhìn nhau một cái.

Không bình thường.

Nhà hàng nhỏ nằm trên đường tới thành phố điện ảnh, tuy buổi tối ở đây khá vắng vẻ nhưng ít ra cũng có thể nhìn thấy đèn đường, và ánh đèn toả ra từ nhà dân ở phía đối diện. Nhưng bây giờ ngoài cửa sổ tối đen chẳng thấy gì cả... Giống như bóng đêm mở ra cái miệng to như một bồn máu lẳng lặng chờ con mồi tiến vào.

Trong lòng bọn họ không khỏi nảy sinh một nghi vấn.

Từ nơi này có thể đi ra ngoài thật sao?

Vài phút sau, cuối cùng Vương Phong cũng đưa ra một quyết định đầy gian nan, nói với Phương Sở với một nét mặt đầy nghiêm nghị: "Để ý Đào Đào, tôi đi thử xem sao."

Phương Sở do dự nói: "Hay là chờ một chút..."

Vương Phong nhìn lại con dao trên mặt đất, lại nhìn tầng hai tối đen, trầm giọng nói: "Nơi này rất nguy hiểm, không thể đợi thêm nữa. Đợi lát nữa rời khỏi đây rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ gọi cậu, cậu đưa Đào Đào ra, Phi Vũ mang theo Hiểu Nhàn. Nếu tôi đi rồi mà không có động tĩnh gì..."

Anh ta không nói hết câu, nhưng đáp án là gì thì không cần nói cũng biết.

Giờ khắc này, người anh cả này thể hiện ra khí chất chín chắn, quyết đoán vô cùng. Đối với những thay đổi kì lạ và hoàn cảnh khủng bố như vậy, nếu là người khác thì sẽ vô cùng do dự, vậy mà Vương Phong vừa trải qua nỗi đau mất vợ lại có thể lựa chọn đứng dậy, thể hiện bản lĩnh đàn ông và dám gánh vác trách nhiệm của một người làm cha.

Đó là một việc làm vô cùng mạo hiểm, có lẽ có đi mà không cách nào trở về.

Giản Phi Vũ muốn nói lại thôi.

Phương Sở nhìn anh ta, trịnh trọng gật đầu.

Vương Phong không định nói thêm gì nữa, chống hai tay lên cửa sổ, ánh mắt quyết tuyệt, xoay người nhảy vọt ra ngoài!

Thân mình anh ta vừa nhảy qua cánh cửa liền bị bóng tối bên ngoài nuốt chửng, giống như đã lập tức tiến vào thế giới kia, mà cửa sổ là một ranh giới phân chia đôi bên một cách rõ ràng.

Phương Sở miễn cưỡng ổn định tâm trạng, gọi một tiếng: "Anh Phong?"

Nhưng không ai trả lời. Anh lại gọi thêm mấy lần, nhưng mãi vẫn không có tiếng đáp lại.

Giản Phi Vũ: "Anh Phong, anh ấy... Anh ấy..."

Phương Sở nghiêm mặt: "Câm miệng."

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngoài cửa sổ chẳng còn động tĩnh nào nữa. Ngay khi bọn họ thấy tuyệt vọng, trên tầng hai bỗng nhiên truyền tới một tiếng bình bịch, giống như có cái gì đó tiến vào từ bên ngoài.

Nơi truyền ra âm thanh ấy, vậy mà lại là căn phòng nơi Thôi Ngọc Khê tử vong!

Ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề vang lên từng bước một, bịch bịch bịch...

Giản Phi Vũ suýt thì phát điên!

Phương Sở kéo mạnh Vương Đào ra sau lưng mình, tiện tay cầm chiếc ghế dựa giơ lên cao, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía tầng hai. Thật ra anh ra anh đã sợ muốn chết rồi, nhưng anh chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết!

Bịch, bịch, bịch.

Một bóng dáng cao lớn cuối cùng cũng xuất hiện ở ngoài cửa - đúng là Vương Phong vừa đi ra ngoài.

Bạch Hiểu Nhàn khẽ đảo mắt, kinh ngạc một phen rồi cuối cùng lại lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Phương Sở giơ ghế đứng cứng đờ tại chỗ.

Vương Phong đứng trên tầng hai nhìn thấy bọn họ, sắc mặt chừng như rất mê man: "Tôi vừa đi ra ngoài, liền quay lại từ cửa sổ phòng này..."

Giản Phi Vũ không ngừng run lên vì sợ hãi.

Phương Sở cũng rơi vào trầm mặc. Sau một lúc lâu, anh buông ghế xuống, nén nhịn nước mắt: Úc Tư Trạch, thực xin lỗi, hôm nay tôi phải cho anh leo cây rồi, nhưng mà anh sẽ tha thứ cho tôi chứ, đúng không? Bởi vì hôm nay có thể tôi sắp nghẻo rồi...

Mà đứa trẻ từ nãy tới giờ vẫn mang một vẻ mặt trống rỗng bỗng nhiên ngẩng đầu lên lộ ra hai mắt tối đen như mực, dùng âm thanh trẻ nhỏ dại khờ vô tội, không hề hay biết lời cậu ta nói đã sớm vờn quanh trái tim của tất cả mọi người ở đây nhưng lại chẳng ai chủ động mở lời thừa nhận.

Cậu ta nói: "Mẹ... bị quỷ gϊếŧ chết rồi ạ?"