Phương Sở: [Các người còn nói La tổng không dễ tiếp cận, tôi thấy căn bản không phải như vậy, người ta rõ ràng hòa nhã, dễ gần, nhất định là cách tiếp xúc của các người không đúng!]
Lục Minh Tây rời khỏi nhóm chat.
Phương Sở thuần thục đưa Lục Minh Tây vào lại nhóm.
Lục Minh Tây: “……”
Chỉ có Tiêu Khả không có rời đi, bởi vì cậu bé còn đang làm bài tập, thường thường xem một cái, bất luận có rời hay không thì cũng sẽ trở lại.
Phương Sở kích động nói nửa ngày, phát hiện các ái khanh của mình bỗng nhiên đều không phản hồi.
Phương Sở: [Đi ngủ hết rồi à???]
Hửm, quả nhiên các người không tin tôi, Phương Sở hừ một tiếng.
Tôi vẫn chưa nói với mấy người rằng hôm nay tôi đã add tài khoản WeChat của một người đã chết, tôi sợ nếu nói cho mấy người biết thì sẽ dọa chết mấy người! Nhưng sau khi thấy mọi người trong nhóm đều im lặng, cuối cùng không còn làm loạn về việc rời nhóm nữa, Phương Sở quyết định đại nhân đại lượng không so đo, cũng chỉ có anh lòng dạ khoan dung độ lượng mới có thể chịu đựng được đám người hở một chút liền đòi rời khỏi nhóm.
Phương Sở hài lòng đặt điện thoại xuống, vui vẻ tắm rửa rồi đi ngủ!
………………
Buổi tối hôm nay Phương Sở nằm mơ.
Trong giấc mơ, anh quay lại thời điểm lần đầu gặp nhau, anh và Úc Tư Trạch đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, đến với nhau một cách mãnh liệt.
Cốt truyện ban đầu thì bình thường...
Có điều khi hai người chuẩn bị kết hôn thì bố của Úc Tư Trạch bất ngờ xuất hiện, hóa ra Úc Tư Trạch là con cháu nhà giàu vô cùng có tiền! Một gia tộc lớn cần có con trai nối dõi, bố Úc nói họ phải chia tay hoặc để Úc Tư Trạch cút ra khỏi nhà.
Nhưng Úc Tư Trạch vì tình yêu mà không thay đổi, thà rằng từ bỏ hết thảy phải cũng muốn ở bên Phương Sở, bố Úc chia rẽ đôi uyên ương không thành liền chuyển mục tiêu về phía Phương Sở, nói sẽ cho anh một ngàn vạn, anh phải rời xa Úc Tư Trạch!
Cốt truyện kế tiếp bắt đầu sặc mùi máu chó, Phương Sở vì lựa chọn mười ngàn vạn mà chia tay Úc Tư Trạch.
Anh có được tiền thì cao chạy xa bay, sau đó liên tiếp tìm một – hai – ba – bốn – năm người bạn trai, mỗi ngày ăn chơi đàn đúm tiêu xài hoang phí, cuộc sống sung túc tựa thần tiên.
Úc Tư Trạch nghìn lần không nghĩ tới Phương Sở thật sự lấy tiền đi rồi, lại bị bố nhốt ở trong nhà, biết được cái tên phụ lòng hán vứt bỏ mình kia tìm một hai ba bốn năm tên bạn trai, dưới sự tức giận đã thắt cổ tự sát!
Sau đó mộng đẹp biến thành ác mộng.
Úc Tư Trạch đã chết nhưng mãi âm hồn không tan, hóa thành cô hồn lệ quỷ tìm Phương Sở báo thù, hắn đầu tiên là hù chết một – hai – ba – bốn rồi năm người bạn trai của Phương Sở, sau đó mỗi ngày đuổi gϊếŧ Phương Sở. Phương Sở muốn cứu mạng mình cứ cắm đầu mà chạy, không cẩn thận trượt chân ngã cầu thang rồi chầu ông bà.
Tiếng ‘thình thịch’ vang lên, Phương Sở bị dọa sợ lăn xuống giường lập tức tỉnh ngủ.
Anh sờ trán mình, con mẹ nó thật đáng sợ, gặp ác mộng khủng khϊếp như vậy nhất định có liên quan đến chuyện xảy ra trên du thuyền!
Hơn nữa giấc mơ này quá sức nhảm nhí, anh là loại người sẽ chia tay vì mười ngàn vạn sao? Ít nhất cũng phải một trăm ngàn vạn chứ?
Phương Sở lau cái trán rịn đầy mồ hôi lạnh, lại nhìn đồng hồ, thế mà đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Ánh sáng mờ mờ chiếu ngoài cửa sổ rồi rọi vào bên trong, ban ngày cảm giác thật là quá tốt đẹp! Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng, Phương Sở xỏ dép chuẩn bị đi tắm rửa, mỗi ngày thức dậy việc đầu tiên anh làm chính là tự cổ vũ tinh thần... Chờ đã! Có phải anh đã bỏ qua điều gì không…
Một trăm triệu, một trăm triệu……
Không xong rồi, Phương Sở đột nhiên nhớ ra hôm qua anh vẫn chưa xóa bài đăng WeChat: "Tôi cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu tệ!’
Anh vất vả lắm mới add được Wechat của Úc Tư Trạch, lỡ như bị nhìn thấy rồi bị hiểu lầm thì sao! Phương Sở vội vàng lấy điện thoại mở WeChat, chuẩn bị lặng lẽ xóa chứng cứ phạm tội có thể gây hiểu lầm này đi…
Kết quả là khi anh định xóa nó thì anh lại nhận được nội dung của thông báo mới.
Phương Sở thầm nghĩ hay là đọc thông báo xong rồi sẽ xóa đi.
Anh mở ra mục thông báo mới, ngón tay đột nhiên run rẩy, vẻ mặt dần dần cứng đờ: ...
[Úc Tư Trạch vừa thích bài viết của bạn.]
...
Ngọn đèn sợi đốt trong phòng họp hơi chói, chiếu sáng những bức tường trắng xóa và phản chiếu xuống mặt bàn đá cẩm thạch.
Trên chiếc sofa cạnh bàn hội nghị, Úc Tư Trạch ngồi khoanh tay, đầu ngón tay gõ nhịp nhịp vào mu bàn tay.
Trước mặt hắn, người cảnh sát trẻ đang lật giở đống tài liệu với vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng, khuôn mặt nghiêm nghị và mặt mày sáng ngời có thần, chính là chàng trai trẻ đã dẫn đầu đội lên tàu du lịch để kiểm soát tình hình.
Đã hơn bảy giờ sáng nhưng cả đêm họ không ngủ. Ngoài việc an ủi những người đang sợ hãi, họ còn phải dọn xác và điều tra sự thật. Có thể nói họ không hề nghỉ ngơi lấy một phút.
Với tư cách là bộ phận hoạt động đặc biệt của cảnh sát, mỗi người trong số họ đều là những người tinh nhuệ nên mới có thể đưa ra kết luận trong thời gian ngắn.