Chương 40

Đứng trong sân bay người đến người đi, xem hết trăm loại sắc thái nhân gian, quả tim đập nhanh như đánh trống rốt cuộc cũng bình tĩnh. Âm thanh máy bay cất cánh rồi lại hạ cánh liên miên không dứt, tiếng thông báo cho hành khách, hay tiếng thút thít tiễn nhau lúc chia ly rồi lại khóc rống ôm nhau phút giây trùng phùng...

Tống Lẫm hiếm khi ở trước mặt Châu Phóng lộ ra biểu tình chân thật, nhưng giờ phút này, ánh mắt hắn nhìn về phía cô khiến cho cai mặt già của cô cũng nhịn không được mà đỏ lên.

Cô cũng không biết làm sao trong mấy trường hợp buồn nôn thế này, vô thức lùi về sau một bước.

Châu Phóng mất tự nhiên mà dời tầm mắt về hướn khác, không chịu nhìn Tố Lẫm nữa, mất kiên nhẫn nói "Đi thôi, đứng ở chỗ này làm gì chứ?"

Tống Lẫm biết cô ngượng ngùng, mím môi cười khẽ, kéo tay cô đi về phía bãi đổ xe.

Càng đi người càng thưa thớt, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng dần dần giảm xuống, Châu Phóng thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng giày cao gót của mình đạp trên nền đất, từng bước từng bước. Đi một lúc, Tống Lẫm đang đi trước mặt cô đột nhiên ngừng lại vài giây, cô đang theo quán tính bước lên, không thể ngừng kịp, suýt nữa đυ.ng phải lưng của hắn.

Khó khăn giữ thăng bằng, Châu Phóng ngẩn đầu lên nhìn, lúc này mới thấy rõ xa xa đang đứng một kẻ cũng mang bộ dạng phong trần mệt mỏi từ sân bay đi ra-Tô Dữ Sơn.

Tài xế của hắn đến đón hắn, hắn đang chuẩn bị lên xe, thấy Tống Lẫm và Châu Phóng đi tới, lại không vội đi vào, mà xa xa mà đứng, ý vị thâm trường nhìn bọn họ.

Châu Phóng nghi hoặc liếc hắn một cái, lại nhìn Tống Lẫm đi phía trước, phản phất như không nhìn thấy, trong lòng có chút khó hiểu,

Tống Lẫm không cho phép Châu Phóng hỏi gì cả, hắn kéo cô đi thật nhan rời khỏi tầm mắt Tô Dữ Sơn. Hắn từ trong tay cô lấy chìa khóa xe, rất nhanh nhẹn mà chui lên xe.

Tống Lẫm lai chiếc golf của cô ra bãi đỗ xe, nhìn than hình cao lớn của Tống Lẫm ngồi trong chiếc xe chật hẹp của mình mà vẫn ung dung tự tại, Châu Phóng bỗng cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác kỳ diệu.

Tống Lẫm lái xe đi thẳng vào nội thành, đi qua khu thương nghiệp, dừng ở khu quảng trường quốc tế. Nhìn hắn bỗng dưng dẫn Châu Phóng đi dạo phố, cô kinh ngạc hỏi "Anh lại muốn mua túi cho em à?"

Tống Lẫm mỉm cười trả lời "cùng anh đi mua bộ quần áo đi" Nói xong lại dẫn Châu Phóng vào cửa hàng đồ xa xỉ phẩm mà hắn thường dùng, nhân viên cửa hàng cực kỳ tôn kính hắn, vừa bước vào là có người đến phục vị, thấy Châu Phóng đi bên cạnh liền giữ khoản cách với họ, để cho Châu Phóng và Tống Lẫm có không gian riêng tư mà nói chuyện.

"Sao ở Milan anh không mua? Milan không phải là thiên đường high fashion sao?"

"Quá vội vã trở về, không nhớ gì khác." Nói xong lại dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Châu Phóng. (Ý là nhớ chị quá nên ko nhớ gì khác nữa á)

Châu Phóng bị hắn nói cho đỏ mặt, bước nhanh về phía trước chọn quần áo.

Tống Lẫm đi mua quần áo rất an tĩnh, Châu Phóng nhìn trúng bộ nào, hắn liền đi thử bộ đó, hẳn là do dáng người quá chuẩn, mặc cái gì cũng đẹp, rất nhanh đều chọn được một bộ.

Từ phòng thay đồ đi ra, Tống Lẫm vô cùng tự nhiên đưa cà vạt cho Châu Phóng "thắt cho anh"

Châu Phóng tức giận nhìn cái cà vạt trong tay hắn, nhịn không được nói mấy câu "Không có tay hả?"

"Ừ" nào ngờ Tống Lẫm lại chẳng biết xấu hổ mà trả lời như thế.

Châu Phóng cầm lấy cà vạt, thật ra cô cũng không biết phải làm sao. Khoảng cách giữa hai người cực gần, Châu Phóng thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của Tống Lẫm dừng trên đỉnh đầu mình.

Mặt cô bởi vì khoảng cách gần như thế mà trở nên đỏ bừng, len lén liếc nhìn nhân viên cửa hàng đứng gần đố, ngẩng đầu lên có chút ngượng ngùng mắng hắn "cúi thấp xuống xem". Châu Phóng nhón chân tròng cà vạt vào cổ hắn, nhịn không được mắng thầm "Ăn gì mà cao thế không biết" (nguyên tác "ngốc đại vốc" mà mình thấy dịch thẳng ra k hợp dân Việt lắm nên sửa lại á)

Tống Lẫm nghe lời cúi đầu, mặc cho Châu Phóng làm xằng làm bậy trên cổ hắn. Thật ra Châu Phóng cũng không biét thắt cravat, cầm cà vạt quấn qua quấn lại, mặt mũi lại làm bộ đang làm việc rất nghiêm túc.

Tống Lẫm thấy thế, cười cười cầm tay Châu Phóng "Em đang thắt khăn quàng đỏ hả?"

Châu Phóng bị hắn nói cho ngượng ngùng, vừa muốn buông tay lại bị Tống Lẫm cầm lại.

Hắn nắm tay Châu Phóng, Châu Phóng nắm cà vạt, cứ vậy mà mang theo cô quấn một vòng tròn, cuối cùng kéo một cái, cuối cùng cà vạt cũng được thắt chỉnh tề.

"đã nhớ kĩ chưa?"

Châu Phóng bị thái độ thân mật đến mức đương nhiên của hắn làm cho mặt mày đỏ bừng, cô vừa buồn bực vừa xấu hổ mà trừng hắn "Anh biết sao không tự thắt đi, còn muốn trêu em?"

Tống Lẫm thản nhiên chỉnh lại cà vạt "Dù sao sau này cũng phải học."

Tống Lẫm đi đến trước gương, cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo, tư thế tuấn lãng vô cùng Châu Phóng cũng nhịn không được dõi mắt nhìn vào người đàn ông khí chất sáng sủa đạm nhiên trong gương. Sửa sang xong cổ tay áo, hắn chợt ngẩng đầu, phát hiện Châu Phóng đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hắn, liền mỉm cười với cô từ trong gương, Châu Phóng nhanh chóng hoàn hồn quay đầu đi.

"Sao tự dưng lại đi mua quần áo?"

"Có trường hợp quan trọng cần tham dự."

Châu Phóng nhớ lại ở sân bay gặp Tô Dữ Sơn, trong lòng có chút suy đoán. Gần đây Bách Tái cùng April tranh đoạt nhãn hiệu Io, Châu Phóng cũng biết chút ít.

"Việc làm ăn deal được rồi?"

Tóng Lẫm mỉm cười như gió xuân.

"Chúc mừng anh."

Tống Lẫm gật gật đầu, giơ tay sờ lên vành tai Châu Phóng, ngón tay ấm áp, động tác thân mạt, chỉ là ánh mắt có chút thất thần.

Ăn xong bửa cơm, lái xe về nhà, Châu Phóng cầm chìa khóa mở cửa, Tống Lẫm cũng tự nhiên đi vào.

"Em đi đâu vậy?" Tống Lẫm hỏi.

"về nhà." Đều đã đứng trước cửa nhà rồi, biết rõ còn hỏi, nhìn Tống Lẫm cũng theo cô vào nhà, nhịn không được hỏi "Đi theo em làm gì? Nhà anh ở đối diện."

"Bồi em" Tống Lẫm cúi đầu, mỉm cười nhìn cô, trong mắt là tràn đầy cảm giác không nói nên lời "Sợ em ở nhà một mình sẽ sợ hãi."

...

Tắm rửa xong, Châu Phóng mệt đến mức cơ hồ dính lên giường liền ngủ, cũng không quan tâm Tống Lẫm ở trong nhà cô làm cái quái gì.

Lúc Tống Lẫm lên giường, Châu Phóng cảm nhận được một bên nệm giường của mình lún xuống.

Hắn chui vào trong chăn, tìm được Châu Phóng đang ngủ trong một góc, giơ tay kéo một cái, hai người liền dính sát vào nhau.

Bàn tay hơi mang khí lạnh của hắn không có hảo ý mà chui vào quần áo Châu Phóng, du tẩu trên da thịt mềm mại ấm áp của cô, vừa muốn trượt xuống dưới đã bị Châu Phóng bắt lấy.

"Ngoan nào" Châu Phóng hơi thều thao "Hôm nay bận cả ngày, em mệt lắm."

Cách quần áo, Châu Phóng vẫn cảm nhận được *sự hưng phấn nằm giữa hai chân hắn*, hắn dán mặt vào cổ Châu Phóng, thân mật vô cùng mà vuốt ve tóc con của cô, thấy ánh mắt cô mệt mỏi, cúi đàu hôn lên gò má cô, ôn nhu nói "Ngủ đu, đêm nay ăn chay."

...

**

Tin tức Tống Lẫm mua lại Io giống như mọc cánh, hoàn toàn bạo tạc trong giới, chiến dịch tăng độ hot của thương hiệu này của Tống Lẫm đánh đến xinh đẹp. Quỹ Angel chuyên đầu tư vào các doanh nghiệp bắt đầu tiếp xúc với công ty của Tống Lẫm, bọn họ quyết định đầu tư 17 triệu đô la vào công ty của Tống Lẫm. Từ khi bắt đầu tiếp xúc đến khi hoàn tất bàn bạc chỉ có hai tuần lễ, có thể thấy được thành ý hợp tác của họ.

Trong hội nghị thường kỳ của công ty, mọi người đều tràn đầy sĩ khí. Sau khi IPO, mọi người đều chờ mong công ty phát triển vượt bậc.

Đối với việc mọi người thảo luận sôi nổi, Tống Lẫm trước sau bình tĩnh, vẫn không ngừng bày mưu lập kế.

"Chuẩn bị ba năm, chính là chờ ngày này."

Một câu, tựa như khuấy động lên nhiệt huyết tích tụ đã lâu của mọi người.

Từ năm trước đã chuẩn bị IPO, công ty đã sớm thương thuyết xong yêu cầu trong việc đưa ra thị trường, tương đối hoàn chỉnh hệ thống hoạt động, sau lại bởi vì cổ đông cảm thấy căn cơ công ty còn chưa ổn, nên không có đệ đơn.

Mà lúc này đây, bọn họ có thể nói là đã chuẩn bị đầy đủ, từ trình đơn đến thụ lý vân vân, một đường đều nhuệ khí không giảm.

Không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng đơn từ được phê duyệt là hơn 90%, ba tháng sau, April hẳn là có thể xin sàn giao dịch đưa ra thị trường.

Tin tức công ty Tóng Lẫm sắp sửa IOP gần đây được đưa tin liên tục trên bản tin kinh tế tài chính, đối với tương lai của April, tất nhiều chuyên gia đưa ra ý kiến trái chiều, có xem trọng cũng có người nói không. Những ý khiến đó đều không ảnh hưởng đến địa vị tăng cao của Tống Lẫm.

Năm nay hội nghị xí nghiệp internet toàn cầu sẽ cử hành ở Trung Quốc, CEO các xí nghiệp internet trên toàn cầu đều tụ hội, truyền thông thi nhau đưa tin.

Lần đầu tiên Tống Lẫm được mời đến hội nghị lớn thế này, phong cách so với các xí nghiệp trong nước hoàn toàn bất đồng.

Tô Dữ Sơn biết đươc Tống Lấm có mặt hội nghị, bực bội không nhẹ. Bị đoạt đi Io cũng đã nghẹn một bụng, bây giờ thấy Tống Lẫm bò lên cao, từ một kẻ nhà giàu mới nổi vậy mà bò đến độ cao thế này, nội tâm càng cảm thấy ngột ngạt.

Tiệc tối sau hội nghị, những kẻ nổi tiếng trong giới thương mại điện tử đều tập trung ở hội trường tiệc tối, trường hợp tụ hội này, dù nói chuyện phiếm cũng có thể sinh ra một hợp đồng giá trị thiên kim.

Đối với loại thịnh hội thế này, Tống Lẫm vẫn duy trì phong độ nên có, nói chuyện không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Cùng các vị tai to mặt lớn khác so sánh, hắn quả thật căn cơ còn thấp, cho nên hắn cũng sẽ không ở trong tiệc tối thế này hạ mình đạt thành hợp tác. Công ty nên phát triển nhờ thực lực mà không phải dựa vào nịn bợ, chỉ cần có chất lượng, nhất định sẽ có người tự mình tìm tới, đây là quan niệm kinh doanh của Tống Lẫm.

Tô Dữ Sơn thấy Tống Lẫm đứng cách đó không xa, vừa kết thúc cuộc trò chuyện với người khác, đang nghỉ ngơi. Hắn mím môi, giơ Champagne đi qua.

"Không ngờ, thật không ngờ." Ánh mắt Tô Dữ Sơn nhìn Tống Lẫm không hề che dấu sự khinh miệt "tốc độ bò lên thang của cậu cũng thật nhanh." (ý nói Tống Lẫm dựa hơi người khác trèo cao)

Tống Lẫm nhấp một ngụm rượu, thái độ trước sau vẫn nhàn nhạt xa cách "Cảm ơn Tô Tổng khích lệ."

Tô Dữ Sơn cười lạnh "Lúc trước cậu "ăn vạ" công ty của tôi, tạo dư luận trên mạng, cũng là trèo lên thang như thế này, nhiều năm như thế, cậu đi theo bước chân của tôi xây dựng công ty, lấy tôi làm hướng gió, cũng dụng tâm lương khổ."

Lúc Tống Lẫm mới bắt đầu, quả thật là dựa vào tiểu kế tính toán Tô Dữ Sơn, bắt được một lỗ hổng trong quản lý của Bách Tái, dựa vào cớ Bách Tái xâm quyền mà kiện lên tòa án. Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, Tống Lẫm là người mới gây dựng sự nghiệp, có thể ăn vạ xí nghiệp lớn, dĩ nhiên là đủ để tạo dư luận.

Khi đó Tô Dữ Sơn khinh thường phải dây dưa với Tống Lẫm, lần đó hắn tiếp nhận bồi thường, không muốn bị Tống Lẫm cạ nhiệt.

Nhiều năm qua, Tô Dữ Sơn cũng không thật sự hào phóng như thế, cũng nhiều lần ra tay chèn ép Tống Lẫm, có điều Tống Lẫm làm người cẩn thận, mỗi lần đều thoát nạn.

"Trí nhớ của Tô Tổng thật tốt, ghim thù cũng thật sâu, chuyện đã nhiều năm như thế, lại nhớ rõ ràng chi tiếc. Ngài là lão đại trong giới, mọi người đều đi theo phương hướng của ngài, đâu phải chỉ một mình tôi." Tống Lẫm mỉm cười nói với Tô Dữ Sơn, lời lẽ đều là châm chọc, biểu tình lại nhẹ nhàng hữu lễ.

"Không ngờ, hiện tại cậu lại có tư cách đi đến loại trường hợp thế này" Tô Dữ Sơn lạnh lùng cười, trên mặt vẫn tràn đầy khinh thường, tựa như sự tồn tại của Tống Lẫm khiến hắn chịu vũ nhục.

Tống Lẫm làm ngơ sự châm chọc của Tô Dữ Sơn, hắn lễ phép mà giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch rượu vang còn lại trong ly.

Đối với sự khıêυ khí©h của Tô Dữ Sơn, Tống Lẫm không rối loạn, cũng không tức giận.

Hắn cười nhàn nhạt, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

"Lúc ngài ở tuổi của tôi, quả thật không có tư cách tham gia."

"..."

**

Thời gian như nước trôi qua kẽ tay, đảo mắt đã đến lễ Tình Nhần.

Gần đây Châu Phóng và Tống Lẫm đều bận tối mày tối mặt, nhoáng cái đã gần một tháng không gặp.

Công ty Tống Lẫm đang IPO, hiện tại là thời kỳ mấu chốt, vì phòng ngừa để lộ bí mật và những chuyện rắc rối linh tinh, Tống Lẫm cả ngày túc trực ở công ty cùng với đoàn đội. Cò Châu Phóng vẫn luôn ở công ty nghiên cứu hoạt động lễ tình nhân, cũng bận đến mức nghe điện thoại cũng cảm thấy phí thời gian.

Đối với người kinh doanh trang phục nữ mà nói, một năm có vài chuyện "quốc gia đại sự", Lễ tình nhân là một trong số đó. Vì hoạt động đặc biệt ngày lễ tình nhân, Châu Phóng bỏ một đống tiền sửa lại thiết kế trang chủ, hiện tại trang đầu YiMi đều là hình ảnh phong thư, chờ khách tới mở ra thư tình.

Ngoại trừ giao diện, Châu Phóng còn tặng hoa hồng cho khách VIP, hơn nữa còn tặng chocolate thủ công nhân ngày lễ tình nhân. Slogan ngày này cũng đổi thành "Dù cho anh ấy tạm thời vắng mặt, cũng có YiMi sủng bạn."

Đối với kế hoạch lễ tình nhân của Châu Phóng, công ty cũng có một vài ý kiến phản đối, họ cho rằng đây chính là đốt tiền, không có ý nghĩa thực tế.

Trong cuộc họp, đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Châu Phóng nghiêm túc giải thích "Tôi đánh tới chính là cảm tình của khách hàng đối với chúng ta, khách hàng hiện tại đối với quan hệ mua bán lạnh như băng đã không cảm thấy thỏa mãn nữa, chúng ta tặng hoa, Chocolate là hy vọng mọi người nhớ rõ phần ký ức này, làm khách hàng có cảm tình đối với YiMi. Tôi biết công ty đối với suy nghĩ của tôi có chút khó hiểu, nhưng tôi muốn nới với mọi người, tôi là một thương nhân có tình cảm, tôi hy vọng công ty của tôi là một công ty có tình cảm."

Dù Châu Phóng đã nói đến như thế, trong công ty vẫn có vài người không thể hiểu nổi, thậm chí cảm thấy vớ vẩn. Nhưng công ty này cổ phần của cô lớn nhất, không đυ.ng tới nguồn tài chính kết xù, cô đều có thể tự mình quyết định, kế hoạch lễ tình nhân dưới sự kiên trì của cô, vẫn được tiến hành như thế.

Kế hoạch "đốt tiền" lần này mọi người vốn không mấy xem trọng, lại đạt được hiệu quả không tưởng.

Một vị khách VIP thu được hoa hồng, chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, nhất thời làm cho mọi người cảm thấy hảo cảm, sôi nổi chia sẻ, rất nhanh đã trở thành tin tức hot nhất hôm đó, sau đó liền trở thành chủ đề hot của Lễ tình nhân. Một blogger rất nổi trên mạng vẫn luôn chú ý YiMi, viết một bài tổng kết thật dài, những hoạt động thương hiệu từ trước đến nay, dụng tâm ở các chi tiết như thế nào, so sánh với những người kinh doan khác, nói YiMi trong giới nữ trang có khí chất văn thanh.

Lễ tình nhân năm nay, YiMi không tốn một đồng marketing, lại nhận được đánh giá của nguòi tiêu dùng là nhãn hàng có lương tâm, được nữ giới ủng hộ rất nhiều, kế hoạch YiMi lễ tình nhân lần này, có thể nói là hiệu quả nổi bậc.

Nhìn thấy đề tài thảo luận đạt được hiệu quả to lớn, những người trước đây nghi ngờ cô đều im lặng ngậm miệng.

Theo như lời cô, xã hội này không thiếu thương gia nhãn hiệu quần áo nữ, mà cô, muốn tạo một nhịp cầu, đi vào trong lòng khách hàng.

Cô nói tình cảm, thật sự có thể đi vào lòng người tiêu thụ.

Đêm lễ tình nhân, thành phố có tuyết, khôg lớn, nhưng nhìn tuyết bay trên không trung, tâm tình vẫn tốt lên rất nhiều.

Đèn nê ông sặc sở nhuộm màu sắc cho đường phố, bông tuyết cũng bị ánh sáng nhuộm lên một tầng màu sắc, đẹp đến mức khiến người khác giật mình.

Tan làm, Châu Phóng đi từ công ty ra, co rụt cổ lại. Lễ tình nhân, Châu Phóng muốn nhân viên có thể tan làm sớm một chút, cho mọi người tan ca sớm một tiếng, mà chính cô ở lại công ty, cùng vài người không có người yêu, không muốn một mình về nhà ở lại làm xong công việc còn lại.

Châu Phóng một mình đi trên đường phố bay đầy tuyết, nhìn các cặp tình nhân đầy đường, Châu Phóng cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

**

Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, Tống Lẫm cũng cảm thấy hình ảnh trước mắt đẹp như tiên cảnh.

Lẽ ra ngày hôm nay có thể nghỉ ngơi, nhưng đoàn đội bên phía công ty hợp tác vẫn ở đây, Tống Lẫm đành phải anh bày thêm một vài tiếc mục buổi tối. Người phụ trách bên phía hợp tác tương đối háo sắc, nói bóng nói gió muốn ăn chơi một hôm.

Tống Lẫm cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, gọi điện thoại cho Châu Phóng đã gần một tháng nay không gặp.

Châu Phóng hình như cũng không vội, rất nhanh liền bắt máy.

Tống Lẫm cười nhìn tuyết ngoài cửa sổ, hỏi cô "em đang làm gì đó?"

Châu Phóng vừa thở dốc vừa nói chuyện "Tan làm, đang chuẩn bị về nhà ngủ."

"Ngoan vậy sao?"

"Khong muốn lên phó chịu ngược."

Tống Lẫm cười.

Nói chuyện với Tống Lẫm xong, còn chưa kịp tìm xe, "đoạt mệnh call" của Tần Thanh liền gọi đến.

"Châu Phóng, hôm nay là lễ tình nhân, mày đang làm gì vậy?"

Châu Phóng bất đắc dĩ nhìn đường phố tràn ngập cảm giác hạnh phúc, cười khổ trả lời "mới tan làm, đang ăn cẩu lương trên phố."

"Ha ha ha ha ha!" Tần Thanh cười ha ha, nhân cơ hội đề nghị "Mình đã già thế này rồi, đi làm vài chuyện điên cuồng xem nào."

"chuyện gì?"

"Xem! Nhảy! Thoát! Y!"

...

Quán bar múa thoát y trong thành phố, Châu Phóng cũng có nghe qua, hiện tại quản lý rất nghiêm, loại biểu diễn khác người này, cũng chỉ lén cung cấp cho những kẻ có tiền.

Tần Thanh lén lút dẫn ChâuPhóng đến cửa quán bar, hai người đều là lần đầu tiên chơi trò này, cũn có chút ngượng ngùng.

Bảo vệ đứng ngoài cổng là một người đàn ông cao lớn, cách áo sơ mi cũng có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc của hắn. Tố chất thế này, một chữ, tuyệt.

Mới vừa đóng dấu huỳnh quang, còn chưa đi vào, đã bị Ngũ Tam xuất quỷ nhập thần bắt được.

Ngũ Tam hẳn là cũng vừa tan làm, bên trong áo khoát là tây trang màu đen, trong mắt cũng đầy tơ máu mệt mỏi sau khi tăng ca.

Ngũ Tam túm được cổ áo khoác của Tần Thanh, ỷ vào ưu thế chiều cao, một bước cũng không cho Tần Thanh đi vào trong. Trong mắt cả hai đêu fkhông có người khác, Châu Phóng chỉ có thể đứng một bên xoa tay, xấu hổ vô cùng.

"Sao cậu biết tôi ở chỗ này?" Tần Thanh khó mà tin được, địa phương thế này mà Ngũ Tam cũng tìm được cô, trợn to mắt nhìn hắn.

"chức năng định vị trên di động."

Tần Thanh nhịn không được mắng "Steve Jobs sao lại rảnh rỗi nghiên cứu chức năng vô dụng thế này chứ?"

"Về với anh" Vừa nói vừa túm cổ áo Tần Thanh lôi đi.

"tại sao chứ?" Tần Thanh phản kháng kịch liệt, muốn thoát ra khỏi kiềm chế của Ngũ Tam "Tôi muốn đi tiêu sái."

Sắc mặt Ngũ Tam ngày càng khó coi "Đừng để anh phải nói lần nữa, đi về!"

"Tôi không về!" Máu phản nghịch của Tần thanh mà nổi lên, thần quỷ cũng khó chắn "Cậu có bệnh à? Tôi về nhà hay không liên quan gì tới cậu? Hơn nữa, sao phải về nhà, về nhà không có múa thoát y xem!"

Mày Ngũ Tam nhíu chặt, sắc mặt khó coi đến dọa người, một tay túm lấy Tần Thanh kéo đi.

"anh cởi cho em xem."

...

Nhìn Tần Thanh tựa như bị gió cuốn đi, Châu Phóng mờ mịt đứng tại chỗ.

Không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng, với tính cách của Ngũ Tam, chia tay dĩ nhiên không dễ dàng như thế, ngược lại hình như còn nghênh ngang dọn vào nhà. Nhìn theo hướng Tần Thanh biến mất, Châu Phóng nhịn không được cảm khái, phụ nữ có gia đình quả nhiên không giống như cô, tựa như cô hồn dã quỷ.

Nhì thoáng qua thời gian, Châu Phóng thở dài, có chút rối rắm. Đêm lễ tình nhân, một người phụ nữ chảy đến những nơi thế này cũng có chút kì quái, vẫn là nên về nhà đi.

Châu Phóng có chút tiế nuối xoay người, còn chưa kịp đi đã bị một bóng dán u ám như bóng ma chặn ngang tầm mắt.

Vừa ngẩn đầu, một khuôn mặt còn đen hơn so với Ngũ Tam xuất hiện trong tầm mắt.

Châu Phóng không ngờ ở chỗ này gặp được Tốn Lẫm, nhất thời cũng có chút xấu hổ.

"Về nhà ngủ?" Tống Lẫm lạnh lùng liếc Châu Phóng, châm chọc nói "Châu Phóng, em hơi nhiều nhà nhỉ?"

Châu Phóng cảm giác như mình đang xem sách cấm lại bị bắt tận tay day tận mặt, lắp bắp giải thích "Vừa mới quyết định...." Cô cười gượng hai tiếng, cứng ngắt chuyển đề tài "Sao anh cũng tới đây?"

"Dẫn khách đến đây chơi."

"Ây da, vị khách này phẩm vị thật kém."

Tống Lẫm lại quăng một ánh mắt lạnh lùng "Em cũng biết thấp kém?"

Tống Lẫm cúi đầu, nhìn thấy trên tay Châu Phóng có một con dấu ánh huỳnh quang nhàn nhạt, một mạt lạnh lẽo ẩn ẩn hiện hiện trong mắt hắn.

"Vậy... em đi về." Châu Phóng giống như đứa nhỏ làm sai, có chút không biết làm sao. "Không xem."

Châu Phóng xoay người, vừa muốn đi, đã bị bàn tay Tống Lẫm túm sau cổ. Hắn không có chút thương hương tiếc ngọc nào, hoàn toàn là tư thế xách một chú mèo.

"phải xem chứ!" ánh mắt hắn thật đáng sợ, tưa như núi lửa sắp phun trào, nhưng vẫn cố ý duy trì nụ cười, biểu tình kia, còn dọa người hơn so với phim kinh dị.

"Cũng đã tới rồi, sao có thể không xem?"

Nói xong lại xách cô như một con mèo nhỏ không nghe lời, sải chân xách cô vào quán bar múa thoát y.