Chương 41

Tiến vào bên trong, Tống Lẫm mới buông Châu Phóng ra. Hắn cau mày đứng bên cạnh Châu Phóng, dọa cho cô khẩn trương vô cùng.

Giám đốc bên trong vừa thấy có khách lập tức đến tiép đón, thấy rõ là Tống Lẫm liền giật mình, không phải vừa tiễn tôn đại thần này đi sao? Mới vừa mang đàn ông tới xong, giờ lại mang phụ nữ đến cùng xem múa thoát y. Giám đốc nhìn Tống Lẫm đi cùng Châu Phóng, nhất thời có chút khó xử, bên trái là khu khách nam, bên phải là khu khách nữ, nên đưa bọn họ đến bên nào?

Còn không đợi hắn nghi xong, Tống Lẫm lại xách cổ Châu Phóng lên, không đợi hắn dẫn đường, trực tiếp mang Châu Phóng vào khu khách nữ.

Giám đốc thấy họ đã lựa chọn, nhanh chóng đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi sắp xếp ghế dài cho hai người họ.

Trước khi đi, giám đốc nhịn không được quay đầu liếc nhìn Tống Lẫm, nghi thầm Tống Tổng nhìn khí chất thẳng thắng, không ngờ lại...

Tống Lẫm và Châu Phóng sau khi ngồi xuống, người phục vụ đã cầm thực đơn đi tới, lễ phép đưa cho Châu Phóng một phần, lại đưa cho Tống Lẫm một phần, người phục vụ mỉm cười hỏi Châu Phóng "Xin hỏi ngài muốn uống cái gì?"

Còn không đợi Châu Phóng mở thực đơn ra, pphần thực đơn của Tống Lẫm đã bay đến trước mặt cô, "bẹp" một tiến rơi trên bàn cô, dọa cho cô sợ muốn chết.

Châu Phóng còn chưa kịp xem thực đơn, Tống Lẫm đã thay cô quyết định "Cho cô ấy một ly nước khổ qua." Châu Phóng vốn định phản đối, ngẩn đầu thấy bản mặt đen như đít nồi của Tống Lẫm, ánh mắt uy hϊếp mà trừng cô, đành đem lời nuốt vào trong bụng, nơm nớp lo sợ trả thực đơn lại.

Ghế dài Tống Lẫm chọn là khu vip của chỗ này, cách sân khấu rất gần, cơ hồ duỗi tay là có thể đυ.ng đến người trên vũ đài. Lễ tình nhân, khắp nơi đều đầy ngập khách, vị trí Tần Thanh hẹn trước cũng chỉ ở hàng thứ hai, không ngờ Tống Lẫm tùy tiện vào đều có thể ngồi hàg đàu, quả nhiên phú hào và thổ hào vẫn có khác biệt, đến chỗ nào cũng được ưu đãi.

Ngồi ở vị trí này, thật ra trong lòng Châu Phóng cao hứng, nhưng cô cũng không dám biểu hiện ra. Dù sao người ngồi bên cạnh cô hiện tại giống như trời trước giông bão, cả khuôn mặt đen thui của Tống Lẫm ở bên kia, tựa như Nhị Lang Thần, làm gì có bộ dáng đến thưởng thức mỹ nam chứ?

Chân tay Châu Phóng co lại, cố gắn tránh xa Tống Lẫm một chút, ở bên cạnh Tống Lẫm, an tĩnh mà sắm vai Hạo Thiên Khuyển.

Âm nhạc ái muội nhiệt tình vang lên, nam vũ công dáng người to lớn từng bước từng bước đi lên, vừa khiêu vũ vừa lột từng món từng món quần áo trên người, cơ bắp nơi nào cũng rắn chắc vô cùng, cơ ngực còn lớn hơn ngực Châu Phóng.

Châu Phóng trầm mặc nhìn biểu diễn, ngẫu nhiên quay đầu ngó Tống Lẫm, hắn đều không biết vì sao mà nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô xấu hổ, có chút không dám nhìn biểu diễn.

Vũ công vừa nhảy vừa cởi, cơ bản đã cởi chỉ còn cái qυầи ɭóŧ tứ giác, nhưng mãi vẫn không cởi xuống.

"Sao lại không cởi?" Châu Phóng theo bản năng quay đầu lại hỏi, hỏi xong mới ý thức được người đang ngồi xem diễn với cô chính là Tống Lẫm, không phải Tần Thanh!

Tống Lẫm thấy Châu Phóng xem đến u mê, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm, lạnh lùng liếc Châu Phóng, khóe miệng cong cong "A"

Nụ cười này, Châu Phóng cảm thấy tựa như có người đột nhiên ném một nắm tuyết vào cổ áo cô, khiến cô nhịn không được mà rùng mình một cái.

Thời điểm nam vũ công nhảy nóng bỏng nhất, những phú bà trên ghế dài đều nhiệt tình ném tiên lên sân khấu, một khi có vũ công đến rìa sân khấu, vặn vẹo vuốt ve thân thể, dĩ nhiên sẽ có phú bà nhét tiền vào qυầи ɭóŧ của họ.

Loại tiệc tùng trần trụi xích lỏa thế này khiến Châu Phóng xem đến miệng lưỡi khô khốc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Kết thúc biểu diễn, nhóm vũ công nam đi xuống sân khấu, đến từng cái ghế dài, chỉ cần có tiền boa, họ sẽ nhiệt tình nhảy ở ben cạnh, rất nhiều khách nữ đều bỏ ra tiền bao kếch xù, mua một ít kí©h thí©ɧ, trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều nghe được tiếng hoan hô hưng phấn.

Người khác hưng phấn đều không quan hệ gì với Châu Phóng, cô chỉ có thể yên lặng cầm nước khổ qua uống một ngụm, đắng đến mức phải nhíu mày thật chặt, lại ghét bỏ mà thả trở về, lại nhìn Tống Lẫm dựa lưng vào sofa, không nói lời nào, nhìn khi nữ chướng khí mù mịt không thua gì khu nam, mặt hắn đen như than.

Một đám vũ công đi đến bên người Châu Phóng, cười tủm tỉm nhìn về phía cô, cô len lén nhìn Tống Lẫm, thấy hắn dán chặt mắt trên người cô, bàn tay chuẩn bị móc tiền boa lặng lẽ thu lại.

Sau khi đám vũ công kia rời đi, ghế dài nháy mắt an tĩnh.

Chắc là do biểu tình thất vọng của Châu Phóng quá mức rõ ràng, Tống Lẫm nhìn thấy liền cười cười.

"Đẹp sao?"

"ờm..."

Tống Lẫm khoanh tay trước ngực, từ trên sofa đứng lên, cao cao tại thượng nhìn Châu Phóng, dùng âm thanh trầm thấp lại mang theo tức giận giải thích "loại thoát y vũ cởi sạch luôn sẽ bị mời lên đồn, đã bị quét sạch rồi. Nơi này chỉ biểu diễn tới đó, muốn xem cởi hoàn toàn, phải ra nước ngoài."

"Thì ra là thế."

"Xem ra em thất vọng?" Biểu tình Tống Lẫm càng ngày càng nguy hiểm.

"Không có, không có..." Châu Phóng càng nói âm thanh càng nhỏ "rất có thể..."

Thấy biểu tình của Tống Lẫm càng ngày càng khó coi, Châu Phóng nghĩ, làm sao cứu vãng một chút, nhanh chóng trái với lương tâm mà vuốt mông ngựa (nịn bợ) "Thật ra loại biểu diễn thế này cũng thường thôi, đám vũ công nhìn cứ gay gay, dáng người làm sao đẹp bằng anh chứ."

Châu Phóng vừa dứt lời, không những không trấn an được Tống Lẫm, mà còn tựa như châm ngòi thuốc nổ, hoàn toàn khiến Tống Lẫm nổ tung.

"Châu Phóng, anh cảnh cáo em" Ngón tay hắn chỉ vào chóp mũi cô "Mặc kệ em tìm vịt( trai bao) xem múa thoát y, sau này nếu dám đến những chỗ thế này, xem anh có đánh gãy chân chó của em không!"

...

Ánh mắt Tống Lẫm nhìn Châu Phóng, hung ác đế mức dường như muốn nuốt sống co vào bụng, không màng ánh mắt của người chung quanh, Tống Lẫm vươn tay, không đợi Châu Phóng nói gì, hắn đã trực tiếp xách cô từ ghế dài lên.

Ném Châu Phóng vào trong xe, lúc đóng cửa mạnh đến run trời, chiếc xe hôm nay Tống Lẫm lái hơi bị đắt, đến Châu Phóng còn có chút đau lòng.

"Anh có uống rượu không vậy? Uống rượu lái xe không an toàn." Thấy Tống Lẫm đen mặt gài dây an toàn, chuẩn bị lái xe, Châu Phóng có chút lo lắng.

"A" Tống Lẫm lạnh lùng cười "Em cũng rất quý mạng mình nhỉ."

Nói xong, giẫm mạnh chân ga phóng như bay.

Châu Phóng nắm chặt bàn tay, cảm thấy Tống Lẫm lái suốt đoạn đường này không phải là xe, mà là máy bay.

Châu Phóng cả đường không dám nói chuyện, cảm thấy biểu tình Tống Lẫm lúc này như muốn gϊếŧ người. Cả xe đều là trạng thái giảm oxy trong máu khiến người ta hít thở không thông.

Thật cẩn thận đi theo Tống Lẫm về nhà, mới vừa đến nhà bảo vệ khu chung cư, Châu Phóng đã bị gọi lại.

"Châu tiểu thư, có hoa của cô."

"Hả?" Châu Phóng có chút kinh ngạc đi vào văn phòng, nhìn thấy một bó hoa to đùng được bảo an cẩn thận giữ gìn.

Chín mươi chín đóa hoa hồng bảy màu, một bó lớn như thế, an an tĩnh tĩnh đặt trên bàn trong văn phòng.

Châu Phóng nhìn thấy bó hoa kia, cuối cùng cũng hiểu vì sao đêm nay Tống Lẫm đen mặt đến thế.

Ôm bó hoa kia, lại nhìn Tống Lẫm, người đã đi thật xa, Châu Phóng vất vả ôm hoa đuổi theo.

Cô cúi đầu ngửi mùi hoa, trên mặt là ý cười không che dấu được "Anh mua hả?"

"Không phải"

Châu Phóng cười "Nhưng mà bên trong có thiệp."

"Người ta viết sai rồi.

Nhìn bộ dáng ngạo kiều của Tống Lẫm, Châu Phóng ngọt ngào "ừm" một tiếng, không hỏi tiếp nữa.

Tới cửa nhà, Châu Phóng đứng bên người Tống Lẫm, cười tủm tỉm, dấu không được vui vẻ, cô ngẩn đầu nhìn Tống Lẫm "em bảo đảm sau này không đi xem múa thoát y."

Thấy Tống Lẫm vẫn thờ ơ, không có đáp lại, lại nhanh mồm bồi thêm một câu "Đi xem cũng không cho anh biết, bảo đảm không làm cho anh không vui."

"Phanh-----" Một tiếng đóng cửa thật mạnh, biểu đạt sự phẫn nộ không lời nào diễn tả được của người đóng cửa.

Châu Phóng bị nhốt ở ngoài, ôm bó hoa thật to, nhịn không được thở dài.

Ngày lễ tình nhân, vốn tưởng rằng buổi tối...

Aizzz người đàn ông này nóng giận, mười người phụ nữ cũng không bằng hắn. Cúi đầu nhìn thoáng qua 99 đó hoa hồng bảy màu diễm lệ, nháy mắt lại mỉm cười tủm tỉm.

Phụ nữ chính là như thế, mặc kệ có bao nhiêu tiền, độc lập thế nào, cứng mồm thế nào, dù không tin tình yêu thế nào đi nữa, giây phút nhận được hoa, vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Tối hôm sau ngày lễ tình nhân, Châu Phóng mới nhận được điện thoại của Tần Thanh, cuối cùng cũng nhớ tới chiến hữu bị vứt bỏ. Nghe thanh âm hữu khí vô lực của Tần Thanh, xem ra đem trước thỏa mãn vô cùng a.

"mày có xem múa thoát y không?" Tần Thanh hỏi.

"Đừng nhắc nữa" Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nước khổ qua khiến người ta không thể không khắc sâu vao ký ức. "không có gì đáng xem, không lột qυầи ɭóŧ."

"Dĩ nhiên không lột, mày nghĩ là vịt à? Có chút thần bí mới mê hoặc." Tần Thanh không cam lòng nói "tức thật, tao không thấy được, tiếc ghê!"

Châu Phóng xem thường "Ngũ Tam nhảy cho mày xem, mày còn không biết đủ."

"Hắn lừa tao, căn bản không lột một món liền đi thẳng vào chủ đề."

Nghe Tần Thanh lên án, Châu Phóng tưởng tượng hình ảnh kia môt chút, cảm thấy thật sự quá cấm trẻ em.

Tiểu thit tươi thật tốt, nghi lại khối thịt khô khó gặm của cô, Châu Phóng không đành lòng nghe tiếp, vừa hâm mộ vừa ghen tị mà nói tạm biệt.

Ai, Nhân sinh a!

**

Của cho là của nợ, một bó hoa liền mua được Châu Phóng, cô ngẫm lại bản thân có chút đuối lý, mấy ngày sau đó đều hẹn Tống Lẫm ăn cơm, hắn dù nghe điện thoại của cô nhưng cơ bản chỉ lạnh nhạt nói một chữ.

Việc làm ăn lễ tình nhân khoảng một tuần thì hạ nhiệt. Kết thúc hoạt động lễ tình nhân, công ty lại bắt đầu chạy hoạt động mới, Châu Phóng lại bắt đàu bận rộn. Người đàn ôn này chính là đồ đê tiện, Châu Phóng bận đến quên mất hắn, hắ lại cảm thấy cả người không khỏe, thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại nhắc nhở sự tồn tại củahắn.

Châu Phóng bận rộn công tác, cũng không rảnh hát tuồng cùng hắn.

Thứ hai, Tô Dữ Sơn gọi điện thoại bảo Châu Phóng đến Bách Tái mở họp, trước đó Châu Phóng không được thông báo, có chút ngoài ý muốn, đi trên đường vẫn luôn suy nghĩ vì sao lại mở họp, nhưng vẫn không tìm được đáp án.

Đến Bách Tái, thư ký của Tô Dữ Sơn trực tiếp dẫn Châu Phóng vào phòng họp, lúc cô đi vào, phòng họp đã đầy người, tất cả đều là cấp lãnh đạo của Bách Tái, cùng với vài gương mặt xa lạ mà Châu Phóng chưa gặp qua.

Hội nghị lập tức bắt đầu, Tô Dữ Sơn ngồi ở chủ vị, sắc mặt nghiêm túc, đây là một Tô Dữ Sơn Châu PHóng chưa từng gặp qua, Tô Dữ Sơn chân chính.

Tô Dữ Sơn thảo luận một kế hoạch thu mua trong cuộc họp, đã tiến hành 80%, Châu Phóng không ngờ tốc độ thu mua nhanh như thế, có chút ngoài ý muốn.

Tô Dữ Sơn đang thu mua một trang web thương mại điện tử tuyến hai, cuộc sống xa hoa. Cuộc sống xa hoa lệ thuộc vào app Weiku(*). Dưới trướng Weiku có hai trang web nổi tiếng nhất, một cái là MeiLiLu do chính người dùng đăng nhập, phát triển hướng dẫn phối quần áo phục sức, thúc đẩy phát triển tiêu thụ trang phục sức. Cái còn lại là một trang web sưu tập thương hiệu cao cấp- cuộc sống xa hoa, có 6 cửa hàng kinh doanh truyền thống tại các thành phố tuyến 1 trên cả nước.

(*)Duy Khố (Weiku) là nền tảng học tập trực tuyến lớn nhất cho các khóa học vi mô tại nơi làm việc ở Trung Quốc. Nó tập trung vào giáo dục kx năng cho người lớn và cung cấp dịch vụ giao tiếp tương tác trực tiếp cho các giảng viên và chuyên gia.

Sau nhiều ăm hoạt động, Cuộc sống xa hoa đã trở thành trang web dẫn đầu trong định vị cao cấp về may mặc, nhắm đến tầng lớp trung lưu có tài chính dư dả độ tuổi từ 25-45. Mặc dù doanh số và doanh thu không cao nhưng cũng không thể đánh giá thấp thành tựu của nó.

Đạt được Cuộc sống xa hoa, đối với Tô Dữ Sơn hay Tống Lẫm đều vô cùng quan trọng. Trang phục là lĩnh vưc Bách Tái lập nghiệp, cho tới nay vẫn luôn là phân khu có kinh ngạch cao nhất, nghiệp vụ của Tống Lẫm càng làm càng lớn, uy hϊếp nghiêm trọng đến Bách Tái, mà phía Tống Lẫm vừa đạt được Io, nghe nói hắn vẫn đang bàn bạc với nhiều nhãn hiệu khác, mua được Cuộc sống xa hoa, con đường phát triển nhằm vào giới trung lưu càng thuận lợi hơn, rất có thể sẽ trở thành đầu não trong giới trang phục.

Trước mắt, thương mại điện tử loại trang phục, phục sức đang là chiến trường cạnh tranh kịch liệt nhất, không thể phát triển theo con đường gia tăng thương hiệu và nghiệp vụ nữa, đối với công ty lớn mà nói, thu mua nhãn hiệu tuyến hai là con đường tốt nhất. Đặc biệt trong bối cảnh xã hội mà đời sống con người không ngừng tăng cao như ngày nay, cuộc sống xa hoa liên tựa như Kinh Châu thời kì tam quốc, kẻ có được Kinh Châu sẽ nắm được thiên hạ.

Nhìn thoáng qua tài liệu định hướng phát triển sắp tới, Châu Phóng có chút kinh ngạc.

Tô Dữ Sơn mỉm cười nhìn Châu Phóng, bình thản nói "Châu Phóng, em làm về mảng trang phục, sau khi tôi thu mua xong trang web này, sẽ mở một chuyên khu cho em.

Châu Phóng nghi hoặc nhìn về phía Tô Dữ Sơn, cô không hiểu nổi ý định của hắn "Chuyên khu của Cuộc sống xa hoa, hình như đều là nhãn hiệu cao cấp."

Tô Dữ Sơn cười ha ha, vẻ mặt tự tin mà nói "Châu Phóng, tin tôi đi, dưới sự trợ giúp của Bách Tái, tương lai YiMi rất nhanh sẽ trở thành nhãn hiệu cao cấp."

"..."

Hội nghị lần này tiến hành rất lâu, sau khi kết thúc, Châu Phóng rốt cục cũng có thể thăm dò rõ ràng tình hình ở đây.

Tô Dữ Sơn đang cùng Tống Lẫm tranh đoạt cuộc sống xa hoa. Tô Dữ Sơn đã hoàn thành đàm phán thu mua bước đầu. Những gương mặt xa lạ ngồi nơi này ngày hôm nay đều là người của cuộc sống xa hoa và Weiku.

Khiến Châu Phóng khϊếp sợ chính là người đến đây hôm nay đều là đại cổ đông, dưới tình huống chưa thông qua hội đồng quản trị mà Tô Dữ Sơn lại lén cùng cổ đông giao dịch, đây rõ ràng chính là ác ý thu mua.

Kết thúc hội nghị,Tô Dữ Sơn tiễn mấy vị kia đi, quay lại nhìn thấy sắc mặt của Châu Phóng, biết cô đã hiểu ra tất cả, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng.

Châu Phóng có chút phẫn nộ hỏi "Vì sao ông muốn kéo tôi vào?"

"Chẳng lẽ không phải cho em cơ hội sao?" Tô Dữ Sơn cười "Vào Cuộc sống xa hoa, không tốt sao?"

"Loại cạnh tranh bất lương thế này, thật sự tốt sao?"

"Châu Phóng, em không phải người ngây thơ như thế chứ?" Tô Dữ Sơn ý vị thâm trường nhìn cô "Sao? Biết tôi thắng Tống Lẫm, đau lòng cho hắn?"

"Tô Tổng, tôi phải nhắc nhở ngài một chút, ngài đang ác ý thu mua."

"Cho nên em muốn đi nói với Tống Lẫm? Hôm nay em tham gia hội nghị thu mua này, em cảm thấy hắn còn gặp em sao?" Tô Dữ Sơn ha ha cười "Tống Lẫm hận tôi, vẫn luôn giở trò sau lưng tôi, mua được một thương hiệu Italy nho nhỏ liền cho rằng có thể đυ.ng đến tôi? Đáng tiếc, cây lớn rễ sâu, hắn vẫn còn non lắm."

Tô Dữ Sơn nheo mắt, ý cười nhàn nhạt vẫn thường trực trên môi hắn, hắn khoan thai bước đến cửa sổ trong phòng họp, ngoài cửa sổ có một ít mưa phùn. Hiệu quả cách âm của thủy tinh công nghiệp chuyên dụng cho Office building thật tốt, cơ hồ không nghe được một chút âm thanh nào. Trong phòng họp, ngoại trừ Tô Dữ Sơn và Châu Phóng, không còn ai khác, an tĩnh đến mức Châu Phóng có thể nghe thấy tiếng hít thở không thông của bản thân.

Tô Dữ Sơn vẫn luôn đắc ý dào dạt "Phụ nữ của Tống Lẫm đều ở bên cạnh tôi, châm chọc biết bao."

Châu Phóng ngừng thở, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay.

Từ giây phút tiếp nhận nhập cổ của Tô Dữ Sơn, Châu Phóng đã nghĩ đến sẽ có ngày đối đầu với Tống Lẫm. Nhưng cô hy vọng là liên thủ thương nghiệp, là đường đường chính chính trở thành đối thủ của Tống Lẫm, cô mong chờ cơ hội như thế, chứ không phải như hiện tại, thông qua thủ đoạn không đàn hoàn mà chèn ép hắn.

"Tô Tổng." Châu Phóng mím môi, ánh mắt lạnh lẽo như băng "Cơ thể rắn chắc của Tống Tổng, không cởi đồ tôi cũng cảm thấy rất có cảm giác." Cô cười lạnh, ánh mắt nhìn Tô Dữ Sơn đã không thèm che dấu sự chán ghét "Còn ngài, tôi thật sự không cách nào hạ thủ."

Đối với chế nhạo của Châu Phóng, Tô Dữ Sơn vẫn không đổi sắc.

"Nổi giận rồi?"

"Không dám"

Tô Dữ Sơn cười "Em mạnh hơn cô ta nhiều, cô ta chưa bao giờ dám nói giúp Tống Lẫm một lời nào."

Châu Phóng biết hắn đnag nói Lâm Chân Chân, sắc mặt không vui "Tôi và cô ta vốn không giống nhau."

"Đáng tiếc" Tô Dữ Sơn rốt cuộc cũng thu hồi vẻ mặt tươi cười hiền từ, ánh mắt dần lạnh xuống "Tống Lẫm sẽ không tin em nữa."

Châu Phóng cười, bóng lưng vẫn luôn thẳng tắp "Ông chắc chứ?"

**

Hơn bốn giờ chiều hôm đó, Châu Phóng thậm chí còn không kịp gọi điện báo cho Tống Lẫm, bản tin kinh tế tài chính liền có phóng viên tung ra tin tức Bách Tái bước đầu thu mua Cuộc sống xa hoa.

Trong khoảng thời gian ngắn, người trong giới đều kinh ngạc không thôi.

Phải biết rằng Tống Lẫm vì thu mua Cuộc sống xa hoa đã đầu tư không ít tiền vào, hiện tại Bách Tái yên lặng hoàn thành thu mua cuộc sống xa hoa, công sức của Tống Lẫm không phải đều đổ sông đổ biển sao?

Châu Phóng đi ra Bách Tái, liên tục gọi điện cho Tống Lẫm, không liên lạc được với hắn, cô có chút sốt ruột, trực tiếp lái xe đến công ty của hắn.

Hơn mười phút, rốt cuộc Tống Lẫm cũng thong thả bắt máy.

Châu Phóng còn chưa biết nói gì, Tống Lẫm đã bình tĩnh hỏi cô "Ăn cơm chưa?"

Châu Phóng họp từ trưa, rảnh đâu mà ăn/

"Cơm trưa còn chưa ăn."

"ừ, đi ăn với anh."

Châu Phóng suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý, hẹn địa điểm ăn.

Công ty của Tống Lẫm gặp phải nguy cơ, hắn lại không có chút chật vật hay sốt ruột nào, vui vẻ thoải mái mà xuất hiện, không khác bình thường chút nào.

Hai người cùng ăn cơm, không khí không khác biệt gì so với ngày thường. Châu Phóng nhiều lần mở miệng muốn giúp hắn, kết quả còn chưa kịp nói, đã bị hắn yên lặng dời đề tài.

Rốt cuộc cô cũng nhịn không nổi nữa "Hiện tại anh đang ở thời kỳ khó khăn, để em giúp anh."

Biểu tình của Tống Lẫm vẫn bình thường. Hắn gắp một đũa đồ ăn bỏ vào chén cô, nhìn chằm chằm cô ăn xong mới nói.

"Chút tiền của em còn chưa đủ cho em xài, tiết kiệm chút đi."

Châu Phóng nghe hắn nói thế, nhịn không được trừng hắn một cái "Chó cắn Lã Động Tân, không biết tốt xấu, còn xem thường người khác."

Ăn xong cơm, Châu PHóng nhìn thoáng qua thời gian, nếu hắn không muốn nói, Châu Phóng cũng lười tốn thời gian cho hắn, chuẩn bị về công ty.

Châu Phóng cầm túi muốn đi, ngẫm lại, lại quay đầu gọi phục vụ tính tiền.

Tống Lẫm mỉm cười nhìn Châu Phóng lưu loát tính tiền, cong cong khóe miệng "em làm gì vậy?"

Châu Phóng lấy ví ra, thản nhiên nói "Nguy cơ của anh như thế, tiết kiệm chút đi, hôm nay em mời."

Phục vụ đúng lúc cầm bill đi vào, Châu Phóng vươn tay định cầm, đã bị Tống Lẫm nhanh tay đoạt mất.

"Đàn ông dẫn phụ nữ đi ăn lại để phụ nữ trả tiền, kỳ cục."

NÓi xong trực tiếp cầm thẻ đưa cho phục vụ, động tác tư nhiên, thần sắc bình thường, vẻ mặt đương nhiên.

Châu Phóng nhìn bộ dáng của hắn, nhịn không được chun mũi "Đã tuổi này rồi, bệnh trực nam quả thật vô phương cứu chữa."

...

Tin tức Bách Tái đàn áp TỐng Lẫm thu mua Cuộc sống xa hoa càng ngày cnagf nghiêm trọng, công ty vốn xem trọng Tống Lẫm lại quay lại trạng thái quan sát.

Đúng như lời Tô Dữ Sơn, Bách Tái cây lớn rễ sâu, không phải Tống Lẫm có thể đàn áp được trong một sớm một chiều. Lưỡng mặt thụ địch, tình cảnh của Tống Lẫm xem ra không mấy khá quan.

Châu Phóng không vội nhưng trợ lý lại xoắn xít cả lên.

Hắn nôn nóng hỏi cô "Châu Tổng, chị thật không định giúp Tống Tổng hả?"

Châu Phóng cúi đầu nhì văn viện, không thèm nhìn trợ lý cái nào chỉ thoải mái hào phóng trả lời "Giúp chứ!"

"CHị Giúp cái gì, em có thấy chị giúp cái gì đâu?"

Châu Phóng cầm bút choc chọc mặt mình, suy nghi cặn kẽ xong liền trịnh trọng trả lời "Chờ hắn phá sản, chị sẽ ra giá cao bao hắn. Chị là tổng tài trẻ tuổi xinh đẹp, bao người lớn tuổi như hắn, tuyệt đối là sự khẳng định đối với mị lực của hắn!"