Chương 3: Cứu người

Người trên xe hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, nhưng chiếc xe hình như là xuất hiện vấn đề gì đó, tốc độ một chút cũng không giảm, xông thẳng về phía cô.

Hai mắt Tuyết Giao trừng lớn, cô mới xuyên qua không bao lâu, lại phải chết sao? Trong đầu cô trống rỗng.

Chỉ thấy chiếc xe khi tới gần cô vội vã chuyển hướng, sau đó đâm trúng vào một gốc cây to.

"Phanh"

Tiếng động thật lớn khiến cho Tuyết Giao bừng tỉnh. Chiếc taxi vốn đang chạy về phía cô đã đi mất, trên đường cái không còn một bóng người. Cô sốt ruột nhìn quanh, hô lớn với mấy của hàng xung quanh:

- Có ai không? Xảy ra tai nạn xe cộ rồi!

Hô xong, cô luống cuống tay chân lấy điện thoại gọi 120, sau đó nôn nóng chạy về phía chiếc xe.

Chợt, đồng tử Tuyết Giao đột nhiên co rụt lại. Có mùi xăng!

Đang vào giữa lúc nắng nóng, chiếc xe xảy ra vấn đề, lại có mùi xăng...

Đời trước, trước khi cô nhắm mắt đã xảy ra tai nạn xe cộ, va chạm thật mạnh khiến cô mất đi tri giác.

Vậy người ở trong xe... cũng sẽ chết sao?

Tuyết Giao cắn răng tới gần chiếc xe đã đâm tới mức biến hình, kính trên xe tất cả đều nát. Cô cố gắng mở cửa xe, liền thấy một người đàn ông mặc âu phục ngã gục trên vô lăng, những mảnh kính vỡ đâm ở khắp nơi trên người anh.

Trên tay lái có máu tươi dần dần chảy xuống, nhìn cực kỳ dọa người, mùi xăng trong không khí cũng càng ngày càng nồng.

- Tiên sinh? Tiên sinh?

Tuyết Giao thấy người đàn ông không có một chút động tĩnh nào, liền cắn chặt răng, cố gắng duỗi tay, cởi bỏ dây an toàn rồi dùng hết sức bình sinh chậm rãi kéo anh ra ngoài, thở hổn hển nói:

- Tiên sinh... thật xin lỗi... tôi biết trên người ngài có thương tích...... nhưng tôi... tôi phải đưa ngài ra khỏi đây... trước đã....

Người bị tai nạn giao thông thường dễ bị chấn thương đến xương, đầu cũng có thể vì bị va đập mà xảy ra vấn đề, vốn dĩ nên tránh di chuyển để đảm bảo vết thương không trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng sinh mệnh đang vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, giữ được mạng mới là quan trọng.

Chiếc xe này, rất có thể sẽ nổ mạnh...

May mắn người đàn ông này dường như còn có một ít ý thức, thuận theo động tác của cô mà chậm rãi dịch ra ngoài.

- Tiên sinh... Không phải sợ, tôi sẽ cứu ngài... Đều... Đều sẽ không có việc gì!

Tuyết Giao dùng sức chín trâu hai hổ mới lôi được người ra khỏi xe, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cả người ướt đẫm. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ cần phải cách xa chiếc xe ra thì mới đảm bảo an toàn được. Cô nửa đỡ nửa khiêng người đàn ông ra xa. Anh cũng vô cùng gian nan cử động để giúp đỡ cô.

Tuyết Giao trong lòng vui vẻ, không ngừng cổ vũ:

- Tiên sinh... Tiếp tục... Cố lên, chúng ta... Lại đi xa một chút! Kiên trì một chút... Ngài cố gắng dùng chút sức, tôi... tôi sắp đỡ không nổi...

Tuyết Giao thở hổn hển, cảm nhận được cơ thể người đàn ông càng ngày càng nặng, chân cũng càng ngày càng khó di chuyển.

"Oanh"

Một tiếng nổ vang lên đằng sau lưng hai người bọn họ, người đàn ông cũng không kiên trì nổi nữa, hoàn toàn ngã xuống.

- A!

Tuyết Giao căn bản đỡ không nổi anh, cũng ngã theo. Cô nằm liệt trên mặt đất, nửa là vì sợ hãi, nửa cảm thấy may mắn. Cô thở dốc, sắc mặt trắng bệch, trên dưới môi hơi run, tim đập như sấm.

Chiếc xe nổ lớn như vậy, nhưng người dân xung quanh cũng ào ra. Chỉ trong chốc lát, xe cứu hỏa và xe cứu thương cùng nhau đuổi tới đây.

Tuyết Giao thừa dịp tất cả mọi người đều chú ý người đàn ông kia, lặng lẽ rời đi. Cô là thở hổn hển cười khổ, một chồng sách mua về cuối cùng cũng lãng phí, toàn bộ đều bị đốt rồi.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Giao một mình ra đường sau khi đi vào thế giới này, kết quả liền gặp sự kiện kinh tâm động phách này, nhưng dù sao cũng là cứu người khác một mạng, không uổng công cô mạo tính mạng.

******

- Giao Giao? Con làm sao vậy?

Lý Tư Đồng hoảng sợ mở to mắt nhìn về phía Tuyết Giao đang uống nước. Cô cả người dơ dáy, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, qua trọng nhất là còn dính vết máu, thật sự dọa chết Lý Tư Đồng.

Ngay cả Trình Minh Trạch cũng cau mày quan sát.

Tuyết Giao xua xua tay, tiếp tục rót nước uống, một hồi lâu mới như được sống lại.

- Xảy ra tai nạn xe cộ.

- Cái gì?!

- Không phải con gặp chuyện, mà là có người bị tai nạn xe cộ, hôm nay thời tiết nắng nóng, chiếc xe của anh ta lại có mùi xăng nồng nặc, con liền đỡ người ra, sau đó chiếc xe liền bốc cháy.

Tuyết Giao nói vô cùng nhẹ nhàng, chỉ là lúc đó sợ đến thế nào cũng chỉ có mình cô biết.

- Con không sao chứ?

Lý Tư Đồng nhanh chóng kéo cô lại quan sát, sờ sờ nơi này xem xét chỗ kia. Tuyết Giao nhìn bà nôn nóng, cũng không hiểu tại sao Cố Tuyết Giao lại cảm thấy Lý Tư Đồng không yêu thương cô. Bà là thật lòng thương cô, chỉ là không biết cách diễn đạt.

- Con không có việc gì, một chút xước xát đều không có, mẹ đừng lo lắng.

Lý Tư Đồng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghiêm khắc dặn dò:

- Về sau không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy.

- Vâng, vâng, vâng.

Tuyết Giao nhanh chóng đồng ý. Trình Minh Trạch vẻ mặt hoài nghi nhìn cô, con nhóc này có can đảm cứu người ư? Cô có lòng tốt như vậy?

Tuyết Giao không thèm để ý suy nghĩ của anh, uống xong nước liền lên lầu tắm rửa thay quần áo.

Lúc cởϊ qυầи áo, cô khẽ nhíu mày, sờ cổ tay trống rỗng, lẩm bẩm:

- Kỳ quái, đồng hồ của mình đâu?

Muốn tìm cũng không tìm được, cô liền dứt khoát không để ý, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó xuống lầu ăn tạm rồi về phòng đọc sách.

Ngày mai là khai giảng, rất nhiều thứ còn cần chuẩn bị.

******

- Chi Hoa! Cuối cùng con cũng tỉnh, doạ chết ba mẹ rồi!

Người phụ nữ trung niên ngồi ở cạnh giường bệnh, vẻ mặt lo lắng mà nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh.

Lận Chi Hoa hơi cử động, người đàn ông mặc âu phục đang đứng ở bên cạnh lập tức cung kính tiến lên, đỡ anh ngồi dậy.

- Tình hình thế nào?

Lận Chi Hoa chỉ hỏi ba chữ, thư ký Trần Ngạn liền hiểu ngay lập tức, nhanh chóng nói:

- Não chấn động, tay trái va chạm, bởi vì cử động nên bị trật khớp, nhiều chỗ có miệng vết thương.

Lận Chi Hoa gật gật đầu, trên khuôn mặt không có chút biểu tình, sau đó nhìn về phía cha hắn:

- Ngài đã điều tra xong sao?

- Không... Còn không có kịp tra...

Cha Lận bị đứa con trai tuổi trẻ nhưng khí thế đáng sợ này nhìn chằm chằm liền có chút không được tự nhiên.

- Không cần tra xét, người biết được hôm nay con lén ra cửa, lại có thể động tay động chân với xe của con, phanh lại trục trặc, túi an toàn cũng bị làm hỏng rồi... Mặc kệ là bị đâm chết, vẫn là cuối cùng bị thiêu chết, con hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ba, tính kế kín đáo như vậy, ngài không đoán không được là ai sao?

Cha Lận biểu tình khó coi, mẹ Lận phẫn nộ đứng lên:

- Tôi muốn đi tìm hắn tính sổ!

Lận Chi Hoa không phản ứng cũng không nhúc nhích:

- Trần Ngạn, lấy chỉ số thông minh của chú hai tôi, hẳn là không nghĩ ra được kế hoạch chu toàn như vậy. Ngoài hắn ra còn có ai?

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, sắc mặt trầm xuống. Đây là lần đầu tiên có người trong nhà có can đảm ra tay với anh, thế nhưng thiếu chút nữa liền khiến anh không thể còn sống trở ra.

Trần Ngạn do dự liếc nhìn hai vợ chồng Lận gia, hơi hơi cúi đầu, thanh âm một chút dao động cũng không có:

- Lão gia tử cũng tham dự.

Hai vợ chồng Lận gia trợn mắt:

- Sao có thể?!

Lận Chi Hoa giống như là đã sớm biết, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ:

- Ông nội và chú hai tốt của con thật đúng là chờ không kịp muốn con chết đi, ba mẹ, việc này hai người không cần phải xen vào.

Anh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Ngạn:

- Lão gia tử lần đầu tiên ra tay, lại nghĩ rằng chắc chắn lần này tôi sẽ chết, cái đuôi khẳng định chưa thu sạch sẽ. Phái người thu thập chứng cứ, trước tiên bắt chú hai lại, tội danh mưu sát bất thành, toà án nên như thế nào phán liền như thế phán. Lại phái người trông giữ lão gia tử, không cho bất cứ kẻ nào gặp.

- Vâng!

- Lưu ý một chút động tác của các cổ đông, không cần rút dây động rừng.

- Vâng!

- Bảo mẫu cùng tài xế đều thay người đi, về phần trợ lý Vương, dùng lí do tiết lộ cơ mật của công ty để sa thải, tôi không nghĩ ở ngành này lại nhìn thấy hắn, còn văn kiện của công ty đều đưa tới bệnh viện đi.

- Vâng!

Lận Chi Hoa nâng tay lên, Trần Ngạn nhanh chóng đỡ anh nằm xuống giường.

- Vậy ông chủ, tôi xin phép ra ngoài trước.

- Ừm.

Trần Ngạn cúi đầu chào hai vợ chồng Lận gia rồi bước nhanh ra ngoài.

Mẹ Lận há miệng thở dốc, cuối cùng nói:

- Con trai.... Nếu không con đi thụ tinh ống nghiệm để có một đứa con đi. Như vậy thì mấy người đó không thể đánh chủ ý lên đầu con nữa.

Phòng bệnh trong nháy mắt trở nên yên lặng.

Lận Chi Hoa thở dài:

- Những người này dám gây chuyện là bởi vì ba trước kia quá dung túng bọn họ, lưu lại cục diện rối rắm. Còn việc con có thể có người thừa kế hay không cũng chỉ là cái cớ để bọn họ xuống tay mà thôi.

Mẹ Lận có chút ngượng ngùng, tiến lên giúp anh dém lại chăn, sau đó nói:

- Nhưng kể cả lần này con có thể thu thập bọn họ đi chăng nữa thì ba mẹ tuổi sẽ càng lúc càng lớn, cũng muốn ôm cháu trai rồi.

- Hai người có thể lại sinh một đứa, ôm con trai cũng được.

- Tiểu tử thúi, ba mẹ cũng một đống tuổi......

- Con muốn nghỉ ngơi.

Lận Chi Hoa vừa dứt lời, mẹ Lận mẫu nhanh chóng lôi cha Lận phụ ra ngoài:

- Con trai, con nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cùng ba con về nhà hầm canh cho con uống.

Hai người lôi lôi kéo kéo đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại cha Lận liền nói:

- Bà kéo tôi đi làm gì? Thằng nhóc kia mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải nhanh chóng sinh cho tôi một đứa cháu trai!

Mẹ mẫu hung hăng véo ông:

- Lão đông tây này, có bản lĩnh ngươi đi uy hϊếp thằng nhóc đó đi? Năm đó nếu không phải ông vì chút chuyện nhỏ này mà nháo lớn đến mức mọi người đều biết, con trai tôi sao có thể biến thành bộ dạng như vậy? Thằng em trai ngoan và người ba tốt của ông cũng không có khả năng sinh ra tâm tư như vậy!

- Đó là chút chuyện nhỏ sao? Đó là... Đó là...

Cha Lận thầm hận, đó là không thể "chuyên kia" đấy! Đúng vậy, người cầm quyền đương nhiệm nổi danh cả nước của Luận gia, tuổi trẻ tài cao, không thể làm "chuyện kia".

Mẹ Lận mắng lão chồng xong cũng thở dài:

- Tôi hiện tại không dám trông mong là sẽ con dâu, chỉ trông cậy vào việc con trai có thể đi thụ tinh ống nghiệm, cháu trai hay cháu gái đều được, nhưng nó sống chết không chịu! Thật là sầu chết trái thân già này rồi!

Vợ chồng Lận gia đầy mặt u sầu rời đi, người ở trong phòng bệnh lại không thật sự nghỉ ngơi.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Lận Chi Hoa hiện ra chút thất thần, ngón tay vuốt ve một chiếc đồng hồ nữ.

"Tiên sinh... thật xin lỗi... tôi biết trên người ngài có thương tích...... nhưng tôi... tôi phải đưa ngài ra khỏi đây... trước đã...."

"Tiên sinh... Không phải sợ, tôi sẽ cứu ngài... Đều... Đều sẽ không có việc gì!"

"Tiên sinh... Tiếp tục... Cố lên, chúng ta... Lại đi xa một chút! Kiên trì một chút... Ngài cố gắng dùng chút sức, tôi... tôi sắp đỡ không nổi..."

******

Ngày khai giảng của Thất Trung.

Trình Sóc và Lý Tư Đồng cùng đưa hai đứa con đi khai giảng, Trình Sóc lái xe, Lý Tư Đồng ngồi ở ghế phụ, Trình Minh Trạch và Tuyết Giao ngồi ở ghế sau.

- Minh Trạch, năm nay con đã vào lớp 12 rồi, cần phải nỗ lực biết không?

- Vâng.

Đôi mắt của cậu thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần gật đầu.

Lý Tư Đồng nhịn không được nói:

- Minh Trạch đã đủ nỗ lực rồi, lão Trình, anh đừng lão giáo huấn nó nữa.

- Nó có chỗ nào nỗ lực? Đừng tưởng rằng trong nhà có công ty liền có thể tùy tiện chơi, giống như mấy đứa phú nhị đại không nên thân kia kháo nhau rằng sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp. Thời đại này không ngừng biến hóa, năm đó không biết có bao nhiêu tập đoàn lớn theo không kịp thời đại, cuối cùng đều rơi vào kết cục phá sản. Bây giờ nên thừa dịp tuổi còn trẻ, học thêm nhiều một phần bản lĩnh, bằng không về sau giao công ty cho nó cũng sớm hay muộn cũng phá sản.

- Làm gì đến mức nghiêm trọng như anh nói!

Lý Tư Đồng trừng mắt. Trình Sóc tiếp tục truyền bá tư tưởng:

- Em đừng có mà không tin, người đứng đầu của Lận thị giàu nhất tỉnh chúng ta tốt nghiệp Stanford đấy, hắn mới tiếp quản Lận thị ba năm liền chèn ép đám lão già trong tập đoàn khiến bọn họ tức đến dậm chân mà không làm gì được, đây chính là sức mạnh của tri thức! Đương nhiên, đọc nhiều sách, học thật giỏi không có nghĩa là có thể quản lý công ty thật tốt, nhưng đây là một loại thái độ, đọc sách nghiêm túc, chú ý hiệu suất, về sau chỗ nào cũng cần đến thái độ này. Anh không hy vọng xa vời Minh Trạch có thể phát triển cái công ty nhỏ nhà chúng ta được đến mức như Lận thị, có thể mở rộng thêm vài lần so với hiện tại, anh liền thấy đủ!

Lý Tư Đồng che miệng cười:

- Minh Trạch thông minh, nhất định sẽ làm được.

Trình Minh Trạch ngượng ngùng quay đầu đi, anh từ nhỏ liền không có mẹ, Lý Tư Đồng rất tốt với anh, anh cũng nguyện ý tiếp thu, chỉ là đứa con gái mà bà dắt theo thật sự là phiền phức. Nhưng mà... Trình Minh Trạch nhìn về phía thiếu nữa đang đeo tai nghe an an tĩnh tĩnh bên cạnh, đột nhiên cảm thấy, con nhóc này nếu như có thể luôn nghe lời như vậy thì tốt rồi.

Cũng không biết có thể kiên trì mấy ngày.

Trình Sóc thuyết giáo Trình Minh Trạch xong lại đem "lửa đạn" dời đến Tuyết Giao, đối với Tuyết Giao ông ôn nhu hơn rất nhiều, về cơ bản đều chỉ là dặn dò cô ngoan ngoãn học tập, có chỗ nào không hiểu liền hỏi thầy cô giáo hoặc là về nhà hỏi anh hai. Tuyết Giao đều ngoan ngoãn đồng ý.

Chở hai đứa nhỏ đến trường học xong, Trình Sóc ôm Lý Tư Đồng còn đang lo lắng, nhìn Trình Minh Trạch và Tuyết Giao đi về lớp.

- Liệu rằng Giao Giao có thể kiên trì không anh? Biết đâu hôm nay con bé liền không chịu được nữa?

Lý Tư Đồng nhịn không được hỏi. Trình Sóc trầm mặc một lát, ông cũng cảm thấy Cố Tuyết Giao có khả năng kiên trì không được bao lâu, chỉ đành nói:

- Em đừng lo lắng...

Mặc dù Tuyết Giao cùng đi với Trình Minh Trạch, nhưng khoảng cách giữa hai người ít nhất cũng phải 2 mét. Tuyết Giao là lớp 11, dãy phòng học ở phía bên trong, còn khối 12 của Trình Minh Trạch có vị trí gần căng tin cùng ký túc xá nhất.

Đến vị trí toà nhà của khối 11, Tuyết Giao liền dừng chân:

- Anh hai, em đi trước nhé. Gặp lại anh sau ạ!

Cô cười với Trình Minh Trạch, hàm răng trắng sứ lộ ra, đôi mắt cong thành hình trăng non, mái tóc buộc đuôi ngựa lắc lư.

Trong đầu anh hiện lên ba chữ, búp bê sứ.

Tuyết Giao đã đi xa, Trình Minh Trạch mới lấy lại tinh thần, đeo cặp sách về lớp.

Tâm tình của Tuyết Giao cực kỳ tốt. Một lần nữa vào cấp ba, lại là một lần theo đuổi ước mơ của chính mình. Lần này, cô nhất định phải tiến xa hơn trước, nhất định phải thành công.

Thật ra có hai lớp thực nghiệm A và B, thành tích của hai lớp đều sàn sàn nhau. Tuyết Giao và Trình Minh Kiều đều học lớp A. Lớp B còn có một người cùng Cố Tuyết Giao có quan hệ không bình thường — cô em gái cùng cha khác mẹ nhỏ hơn Tuyết Giao một vài tháng, cũng là nữ chính của quyển sách này - Cố Thi Vận.

Tuyết Giao lắc đầu, không để cho những mối quan hệ loạn thất bát tao của khối thân thể này ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của bản thân.

Cô vừa đi đến cửa lớp, còn không kịp bước vào liền đυ.ng phải một người:

- A!

Cô đau đớn ôm đầu, chân cũng bị cậu thiếu niên cao lớn trước mặt dẫm phải. Không cho cô cơ hội nói chuyện, người nọ đánh đòn phủ đầu:

- Cậu ngáng chân tôi rồi!

- ???

Tuyết Giao ngay lập tức ngơ ra tại chỗ. Cô ngẩng đầu, tầm mắt đối diện cùng một cậu thiếu niên mặc đồng phục bóng rổ, hai người đều sửng sốt.

- Là cậu?