Chương 67: Thế giới song song

Khi ý nghĩ thích Giang Yến lóe lên trong lòng Ôn Noãn, nó giống như một trận cuồng phong làm rối loạn nhịp tim của cô.

Cô bước nhanh hơn đi về phía trường học, tâm tình phức tạp, căn bản không chú ý đến Giang Yến vẫn đi theo cô cách đó không xa.

Mặc dù Ôn Noãn từ chối ý tốt của anh, nhưng Giang Yến vẫn không yên tâm.

Anh không thể để Ôn Noãn một mình trở về trường học, còn bản thân lại theo nhóm người Trương Dụ đến KTV.

Hơn thế, sự thay đổi của Ôn Noãn khiến tâm trạng của anh rơi vào thung lũng, không còn hứng thú trải qua ngày sinh nhật này một cách vui vẻ nữa.

Cậu nam sinh đeo khẩu trang, lặng lẽ đi theo Ôn Noãn, băng qua con đường dài và rẽ vào hai ngã tư dọc theo vỉa hè.

Trong nháy mắt, cổng nam của Đại học S đã ở ngay trước mắt cô, Ôn Noãn vẫn không phát hiện ra Giang Yến đi theo cô.

Bước chân của cô rất nhanh, chỉ hận không thể bay về ký túc xá.

Nhưng vừa vào cổng trường, Ôn Noãn đã bị một nam sinh đang tiến về phía cô ngăn lại.

Khi con đường phía trước bị chặn lại, Ôn Noãn không lập tức nhìn người chặn đường mà chỉ vô thức tránh sang một bên, muốn nhường đường cho đối phương, hoặc vòng qua chướng ngại vật tiếp tục đi về phía trước.

Kết quả là, lúc Ôn Noãn đi vòng qua đối phương, người kia đột nhiên vươn tay ra, một lần nữa dừng lại trước mặt cô.

Đến lúc này Ôn Noãn không thể phớt lờ đối phương được nữa, không còn cách nào phải ngước mắt lên, đôi mắt hạnh đen trắng trong suốt đầy nghi ngờ và cảnh giác nhìn nam sinh đang chắn đường.

Cô vô thức lùi lại một bước, giữ khoảng cách nhất định với anh.

Ngoài nam sinh kia còn có những người bạn của anh ta, tất cả đều đứng gần đó ung dung chờ xem kịch hay.

Những ánh mắt đổ dồn về phía Ôn Noãn, không chút kiêng dè, đánh giá từ trên xuống dưới, còn nhỏ giọng bàn luận.

“Lớn lên rất xinh đẹp nha, Lục Tu Minh quen biết sao?”

“Có lẽ là biết nhau, nếu không sao lại chắn đường người ta chứ?”

“Tên gia hỏa này, đây là muốn tỏ tình sao?”

Mặc dù các nam sinh thảo luận rất nhỏ, nhưng đôi tai Ôn Noãn vẫn luôn thính, cô nghe rất rõ ràng không sót một chữ nào.

Cô lạnh lùng liếc nhìn những người đó, cuộc thảo luận lập tức kết thúc, mọi người đều xấu hổ.

Nhưng Lục Tu Minh đang chắn đường cô lại nở nụ cười thản nhiên.

Thu cánh tay lại, xin lỗi Ôn Noãn:

“Thật ngại quá, đã dọa em sợ!”

“Học muội Ôn Noãn, đã lâu không gặp!”

Nghe cậu nam sinh nói “đã lâu không gặp”, Ôn Noãn cau mày nhìn anh ta, trong đầu cố gắng tìm kiếm thông tin của anh ta.

Đã vài phút trôi qua nhưng cô vẫn không nhớ được anh ta là ai, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Thật ngại quá, anh là?”

Lục Tu Minh không ngờ rằng cô không hề có chút ấn tượng nào với anh.

Trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng một lúc sau đã lấy lại bình tĩnh, tiếp tục mỉm cười.

“Tôi là Lục Tu Minh, cũng là học sinh trường trung học Thu Thủy, trên em một lớp, có thể xem là học trưởng của em.”

“Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, trong một giờ học thể dục, cửa sau phòng thiết bị.”

“Lúc đó em đang ngồi đọc sách ở bậc thềm, chúng ta…. Có nhìn thấy nhau.”

Lục Tu Minh nhiệt tình giải thích, bị Ôn Noãn trực tiếp nhìn chăm chú anh ta cảm thấy có chút dè dặt cùng sợ hãi, trên mặt hiện lên vệt ửng hồng, đôi mắt nhấp nháy.

Khi biết anh là học trưởng tốt nghiệp trường trung học Thu Thủy, Ôn Noãn tạm thời buông lỏng cảnh giác.

Cô gật đầu, giọng điệu vẫn còn xa lạ.

“Xin chào!”

Sau khi lịch sự chào hỏi, Ôn Noãn muốn vòng qua nam sinh trở về ký túc xá.

Không ngờ Lục Tu Minh lại tiếp tục ngăn cản cô, đỏ mặt căng da đầu xin Wechat của cô.

Những người bạn cùng phòng đứng bên cạnh xem kịch đột nhiên ồn ào ái muội, loại cảm giác này khiến Ôn Noãn vô cùng khó chịu, vốn dĩ cô muốn từ chối Lục Tu Minh.

Nhưng nam sinh lại nói muốn thêm Wechat, vào những dịp nghỉ lễ lúc trở về thị trấn Thu Thủy có thể làm bạn đồng hành.

Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại ra trao đổi Wechat với anh, lúc này mới có thể thoát thân.

Tất cả mọi chuyện đều rơi vào tầm mắt của Giang Yến cách đó không xa, hai tay rũ bên đùi siết chặt, khi Ôn Noãn lấy điện thoại di động thêm Wechat của nam sinh kia, trong lòng anh nặng trĩu, hít thở không thông.

Sau đó tận mắt nhìn thấy Ôn Noãn bước vào khu ký túc xá nữ, Giang Yến đứng dưới tầng một lúc lâu, ngẩng đầu đếm số tầng lầu, sau đó dựa vào số phòng tìm được ký túc xá của Ôn Noãn.

Nhìn từ xa một lúc, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho cô:

“Đã về đến ký túc xá chưa?”

Lúc đó Ôn Noãn vừa mới vào ký túc xá, Lâm Hảo và Tô Mộng đang ngồi trước máy tính xem phim truyền hình.

Nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía cô, người này so với người kia càng ngạc nhiên hơn.

“Ôn Noãn, sao cậu về sớm thế? Sinh nhật của Giang học trưởng đã kết thúc rồi sao?”

Bọn Lâm Hảo đều biết Ôn Noãn và Giang Nhu đến dự tiệc sinh nhật của Giang Yến, hai người bọn họ nghĩ rằng tối nay chắc chắn Ôn Noãn và Giang Yến sẽ xác định mối quan hệ.

Bởi vì cách đối xử đặc biệt mà Giang Yến dành cho Ôn Noãn đã sớm vạch trần suy nghĩ của anh.

Không ai nghĩ đến Ôn Noãn lại về sớm như vậy, sắc mặt không tốt lắm, tâm tình cũng không ổn.

Chẳng lẽ trong bữa tiệc đã có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra?

Ôn Noãn mỉm cười với bọn họ và đáp lời:

“Tôi có chút không khỏe, ăn tối xong liền trở về.”

“Bọn họ vẫn còn đi chơi tiếp.”

“Cậu không khỏe sao? Chỗ nào khó chịu, có cần giúp đỡ không?”

“Không cần đâu, cảm ơn cậu, có lẽ tôi bị thiếu ngủ. Tối nay ngủ sớm một chút là được.”

Từ chối ý tốt của Lâm Hảo, Ôn Noãn đi tắm.

Sau khi cô thay đồ ngủ và lên giường, mới thấy tin nhắn Wechat của Giang Yến gửi đến.

Không chỉ một tin nhắn, giữa các câu đều lộ ra sự quan tâm.

Nhưng trước sự quan tâm của Giang Yến, Ôn Noãn luôn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Giống như tất cả lòng tốt mà Giang Yến dành cho cô, đều là do trộm được.

Khi Giang Yến biết được những chuyện đã xảy ra năm cô mười lăm tuổi, có lẽ anh sẽ không còn tốt với cô nữa.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn cảm thấy trong lòng đau âm ỉ.

Cô không biết phải trả lời tin nhắn Giang Yến thế nào, không biết phải đối diện với lòng tốt của anh ra sao.

Trong tim như có một bức tường cao được xây lên, bao vây lấy cô.

Có lẽ chỉ cần cô tiếp tục tránh xa Giang Yến, cảm giác nặng nề và áy náy đó sẽ giảm bớt rất nhiều.

Anh cũng sẽ không bao giờ biết được cô đã từng xấu hổ như thế nào.

***

Ôm mối nặng trĩu rối rắm trong lòng, Ôn Noãn dành hơn nửa tháng tiếp theo để cố gắng khiến bản thân bận rộn hết mức có thể.

Giang Yến chủ động gửi tin nhắn Wechat cho cô, nhưng cô chỉ trả lời một cách xa lạ và lịch sự, nói không quá hai câu sẽ tìm cớ nói rằng có việc bận, sau đó cũng không trả lời tin nhắn nữa.

Đại học S có diện tích rất rộng lớn, học viện của Giang Yến và học viện của Ôn Noãn cũng không gần nhau.

Chỉ cần không cố ý muốn gặp nhau, bọn họ ngày thường cơ bản là không thể chạm mặt.

Ngay cả khi Giang Yến cố ý muốn gặp Ôn Noãn, cô cũng sẽ vô cùng hoảng loạn và tìm mọi cách để trốn đi, chính là không muốn đối mặt với anh.

Trải qua một thời gian dài, cho dù Giang Yến có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ nhận ra Ôn Noãn muốn tránh mặt anh.

Dường như cô xem anh là một cơn sóng thần hoặc là mãnh thú, tìm cách tránh xa, cố gắng giữ vững khoảng cách với anh.

Mặc dù Giang Yến muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng Ôn Noãn không cho anh cơ hội để dò hỏi.

Phải đợi đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, Ôn Noãn từ thị trấn Thu Thủy trở lại trường học.

Giang Yến thật sự không thể chịu đựng được loại tra tấn này, nên đã gửi tin nhắn cho Giang Nhu xin trợ giúp.

Về phản ứng khác thường của Ôn Noãn, Giang Yến cũng từng hỏi qua Giang Nhu.

Tuy rằng Giang Nhu và Ôn Noãn là bạn cùng phòng, nhưng sinh hoạt hàng ngày và tình trạng học tập của Ôn Noãn vẫn bình thường, không có gì bất thường.

Chỉ khi Giang Nhu nhắc đến Giang Yến, trên mặt cô gái mới hiện lên một chút khó chịu, hơn nữa sẽ chấm dứt chủ đề ngay lập tức và từ chối tiếp tục trò chuyện cùng Giang Nhu.

Giang Nhu đã kể lại thật chi tiết những chuyện này với Giang Yến.

Còn hỏi Giang Yến có làm điều gì khiến Ôn Noãn hiểu lầm anh không.

Giang Yến vắt óc cũng không nghĩ ra được bản thân đã làm sai điều gì.

Nhưng Giang Nhu nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, khoảng cách giữa anh và Ôn Noãn sẽ càng ngày càng xa.

Vì vậy sau khi suy đi nghĩ lại, Giang Yến nhờ Giang Nhu hẹn Ôn Noãn đến thư viện trường.

Anh phải hỏi trực tiếp cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đồng thời làm rõ những bất thường của Ôn Noãn gần đây.

Giang Nhu đã đồng ý, sau kỳ nghỉ Quốc Khánh và quay lại trường học, buổi tối hôm sau cô gửi tin nhắn cho Ôn Noãn, nhờ mang đồ đến thư viện.

Lúc đó Ôn Noãn vừa tắm xong, cô thường tự học ở ký túc xá, rất ít đến thư viện.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn Wechat của Giang Nhu, Ôn Noãn đã từ bỏ ý định đi ngủ.

Cô thay quần áo, sau khi tìm thấy quyển sổ trên bàn Giang Nhu, cô cầm di động cùng chìa khóa ra ngoài.

Trước khi rời đi còn được Lâm Hảo và Tô Mộng nhờ giúp đỡ, hỏi cô có thể thuận đường đến phố ăn vặt mua giúp bọn họ bữa khuya hay không.

Ôn Noãn đồng ý, dự định sẽ đến thư viện giao đồ cho Giang Nhu trước, sau đó sẽ đến phố ăn vặt.

***

Đại học S có hai thư viện, Ôn Noãn đến thư viện số 1.

So với thư viện số 2, nó được xây dựng cách đây rất lâu, địa điểm lại lệch khỏi tuyến đường chính của trường học nên sinh viên đến đây rất ít.

Ngược lại, họ đến thư viện số 2 nhiều hơn.

Một mặt là môi trường tốt, địa điểm rộng rãi, lượng sách rất lớn, hơn nữa có vị trí ở trung tâm trường học, khoảng cách đến các học viện không xa.

Ôn Noãn nhớ rõ, ngày thường Giang Nhu cũng thích đến thư viện số 2 để học.

Không biết vì sao hôm nay lại chạy đến thư viện số 1.

Cô cũng không nghĩ nhiều, chờ quét thẻ lấy được xe đạp công cộng thì một đường đi thẳng, mất khoảng nửa giờ mới đến gần thư viện số 1.

Sau khi đi lệch khỏi tuyến đường chính, trên đường có rất ít người đi bộ.

Lúc đến lối vào thư viện, xung quanh căn bản không có bóng người.

Trong màn đêm, thư viện số 1 cũ kỹ tối tăm và ảm đạm như một lâu đài cổ đang ngủ say.

Theo lời của bọn Lâm Hảo nói, sau khi trời tối, thư viện số 1 rất thích hợp để quay phim ma.

Mặc dù không có nhiều người đến thư viện số 1, nhưng nó vẫn mở cửa như bình thường.

Khi Ôn Noãn bước vào, tầng một rải rác vài sinh viên cùng trường, phần lớn đều là học trưởng học tỷ.

Cô gửi tin nhắn Wechat hỏi vị trí cụ thể của Giang Nhu, sau đó làm theo hướng dẫn của cô, lên tầng hai và đến khu sách lịch sử và nhân văn.

Khu vực đó nằm ở vị trí sâu nhất của tầng hai, gần trong góc.

Ôn Noãn đi thẳng đến dãy giá sách cuối cùng, phía bên phải là cửa sổ kính sát đất.

Khi đó bầu trời đêm ngoài cửa sổ, mây đen bị gió thổi đi, ánh trăng lộ ra, chiếu sáng xuống trần gian.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống những khu vực phía sau bị hỏng đèn càng thêm sáng rõ.

Ôn Noãn càng ngày càng tò mò, vì sao Giang Nhu lại chọn khu vực bị hỏng đèn để đọc sách.

Vừa nghĩ, cô đã đi dọc theo theo dãy giá sách đến phía trong cùng, suốt quá trình đều không nhìn thấy bóng dáng Giang Nhu.

Đừng nói là Giang Nhu, cả khu vực chính trên tầng hai ngay cả một bóng ma cũng không có.

Ôn Noãn dừng bước đứng lặng dưới ánh trăng, bất giác nhớ đến những câu chuyện ma quái mà bọn Lâm Hảo đã kể lại, trái tim bỗng chốc co thắt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô cầm di động gửi tin nhắn cho Giang Nhu, hỏi cô đang ở đâu.

Đúng lúc này, ánh trăng trên bầu trời lại một lần nữa bị đám mây đen kéo đến che phủ.

Sau khi ánh trăng biến mất, ánh sáng xung quanh dần trở nên mờ ảo, tầm nhìn giảm xuống rõ rệt.

Màn hình điện thoại trong tay Ôn Noãn chỉ phát ra ánh sáng lạnh lẽo mờ nhạt.

Tin nhắn cô gửi cho Giang Nhu đã được chuyển đi.

Nhưng không nhận được phản hồi từ bên kia.

Ngay khoảnh khắc Ôn Noãn nín thở chờ đợi, đám mây đen kia lại tan ra.

Ánh trăng chiếu nghiêng xuống, Ôn Noãn chú ý đến trên mặt đất có hai cái bóng kéo dài.

Một bóng là của cô, một cái khác là của người đứng sau lưng cô.

Trong phút chốc nhịp tim của Ôn Noãn mất cân bằng, cô theo bản năng xoay người lại, nhưng đối phương đã giữ vai cô, nhẹ nhàng đẩy lưng cô dựa vào bức tường lạnh lẽo.

Trước lúc Ôn Noãn hét lên, bàn tay thon dài của nam sinh đã che kín miệng cô, khuôn mặt tuấn tú áp sát lại, được ánh trăng phản chiếu rõ ràng.

Giọng nói khàn khàn, thận trọng :

“Là anh, Giang Yến.”

Ôn Noãn mở to hai mắt, đồng tử hơi giãn ra, vô cùng hoảng sợ.

Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Giang Yến, thần kinh căng thẳng của cô dần thả lỏng, cơ thể mềm nhũn, thiếu chút nữa đã trượt xuống theo vách tường.

May mắn là Giang Yến nhanh mắt nhanh tay, anh duỗi tay ôm lấy eo cô, kẹp một chân vào giữ hai chân cô, không lỏng lẻo cũng không quá chặt đỡ lấy cô.

Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo sự hối lỗi:

“Đã dọa em sợ hãi, thật xin lỗi!”

Tâm trạng Giang Yến rất chán nản, trong lòng anh đã rối loạn một thời gian dài, gần đây cuộc sống của anh rất không vui.

Trái tim Ôn Noãn vẫn còn nhảy rất nhanh, cô nhìn gương mặt nam sinh, một lúc lâu sau mới lấy lại sức lực, theo bản năng kéo ống tay áo của anh.

Giang Yến thả tay đang che miệng cô ra, nhưng thân hình cao lớn vẫn không lùi lại dù chỉ nửa bước, vẫn áp sát vào cô.

“Noãn Noãn, vì sao lại tránh mặt anh?”

Giọng nam khàn khàn, cảm xúc lẫn lộn, có vài phần đáng thương.

Ôn Noãn gần như bị giọng nói từ tính của anh mê hoặc, trái tim thắt chặt, vừa đau lòng anh lại vừa cảm thấy bất an.

Cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Nhưng cô cũng biết sự trốn tránh mù quáng của bản thân, đối với Giang Yến là một sự tổn thương vô hình.

Vì thế khi Giang Yến lên tiếng lần nữa, Ôn Noãn đã âm thầm hạ quyết tâm.

Cô không thể tiếp tục trốn tránh Giang Yến để che giấu quá khứ của bản thân, trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề gì.

Chỉ có thể đối mặt trực tiếp với vấn đề, tìm được câu trả lời, mới có thể lựa chọn con đường phía trước.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn lặng lẽ nắm chặt góc áo của cậu nam sinh.

Cô nhắm mắt lại, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói nghẹn ngào mở miệng:

“Giang Yến… Em xin lỗi!”

Giọng nói Ôn Noãn rất nhỏ, yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

Nhưng góc chết nơi bọn họ đang đứng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy âm thanh nhịp tim của nhau.

Vì thế Giang Yến có thể nghe rõ những lời Ôn Noãn vừa nói, trái tim thắt lại, sau đó cau mày bối rối.

“Là có ý gì?”

“Em không làm gì phải xin lỗi anh cả, đúng không?”

“Em có chuyện giấu giếm anh.”

“Vì muốn giữ hình tượng của bản thân trong lòng anh, đã lừa gạt anh, trốn tránh anh, khiến anh phải lo lắng.”

“Thật xin lỗi…”

Ôn Noãn mở mắt ra, ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu trong đôi mắt hạnh trong suốt.

Nước bên trong lấp lánh, vành mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên, đôi mắt hạnh ươn ướt, giống như một bàn tay vô hình, túm chặt trái tim Giang Yến.

Ánh đưa tay lau đi tia sáng lấp lánh nơi khóe mắt cô, vô thức áp khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, năm lần bảy lượt muốn hôn lên môi cô gái.

Nhưng lại sợ dọa đến cô nên phải kiềm chế, cuối cùng đành từ bỏ.

Giọng nói từ tính, dịu dàng hỏi cô:

“Anh không quan tâm, nếu em muốn nói anh sẽ lắng nghe, nếu em không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi.”

“Noãn Noãn, anh không quan tâm em giấu giếm điều gì, em hiểu không?”

“Anh thích em…”

Đã nhiều lần Giang Yến tưởng tượng đến việc tỏ tình với Ôn Noãn.

Những trường hợp đó chắc chắn đều rất lãng mạn, anh muốn để lại những kỷ niệm đẹp nhất cho Ôn Noãn.

Nhưng hiện tại, anh dường như không thể chờ đợi khoảnh khắc được gọi là thích hợp và lãng mạn nhất.

Anh sợ nếu bản thân tiếp tục im lặng, Ôn Noãn sẽ hoàn toàn đẩy anh ra.

Câu nói “anh thích em” của Giang Yến chắc chắn là một cái gai bôi đầy mật đường đâm vào trái tim Ôn Noãn.

Vừa ngọt ngào lại đau đớn, cũng khiến cô càng sợ hãi hơn.

“Giang Yến, anh có biết vì sao lúc trước em muốn tự sát không?”

Phải mất một thời gian dài Ôn Noãn mới có thể sắp xếp lại cảm xúc của bản thân, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, kể cho cậu nam sinh nghe quá khứ đen tối của mình.

Cô thậm chí còn hối hận vì đã không nói cho Giang Yến biết con người thật của mình ngay từ đầu.

Khi đó cô còn chưa bị Giang Yến làm cho rung động, khi nói ra điều này với anh, trái tim cô chắc chắn sẽ không đau như bây giờ.

Ôn Noãn nói rất thẳng thắn, tốc độ chậm rãi.

Thời gian chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng lại ngỡ như hàng thế kỷ trôi qua.

Sau khi Ôn Noãn dứt lời, trong góc tường rơi vào sự im lặng chết chóc kéo dài.

Trên bầu trời mây đen tản đi rồi lại hội tụ, vầng trăng lạnh lẽo lúc chiếu sáng xuống nhân gian, lúc lại ẩn sau đám mây đen, ánh sáng và bóng tối không hề có quy luật.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức chân của Ôn Noãn có chút đau nhức, theo bản năng cô muốn thoát khỏi sự giam cầm của nam sinh và muốn tách khỏi anh.

Kết quả là cô chỉ vừa hơi cử động, Giang Yến đã dễ dàng nắm lấy cằm cô.

Nam sinh tựa như điên cuồng, cúi đầu hôn lên môi cô.

Trúc trắc gặm hôn, sau đó cạy mở răng cô, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại thơm tho, đặt một nụ hôn thật sâu.

Trái tim Ôn Noãn như tro tàn bùng cháy, ngày càng mãnh liệt.

Cô bị hôn đến thiếu dưỡng khí, gần như hít thở không thông, thế tấn công của Giang Yến mới dịu đi.

Khi rời khỏi lãnh địa của cô, hô hấp của anh vô cùng nóng bỏng, lưu luyến hôn lên khóe môi Ôn Noãn, sau đó ôm cô vào lòng, áp đôi môi nóng bỏng lên vành tai cô.

Giọng nói khàn khàn và dịu dàng, lộ rõ sự đau lòng thương tiếc:

“Đồ ngốc….”

“Vì sao không nói chuyện này với anh sớm hơn?”

“Vì sao phải tự sát vì lỗi của người khác?”

“Vì sao lại nghĩ anh sẽ ghét bỏ em?”

“Ôn Noãn… Em không làm sai gì cả, em cũng không bẩn, em hiểu không?”

Giọng nam nhẹ nhàng nhưng có sức cuốn hút, mê hoặc lòng người.

Dường như có ma lực mạnh mẽ tràn vào trái tim Ôn Noãn, cô nhìn chóp mũi, vành mắt lại nóng lên, lông mi rất nhanh đã ướt đẫm nước mắt.

Mặc dù cô đã cố gắng cắn chặt môi không để vang lên tiếng nức nở.

Giang Yến vẫn nắm bắt được cảm xúc của cô, cúi người hôn lên mắt cô, hôn lên những giọt nước mắt ấm áp kia.

Vừa đau lòng vừa yêu thương, tỏ tình với cô:

“Đừng tránh mặt anh nữa…”

“Hãy làm bạn gái anh, Noãn Noãn, lấy kết hôn làm tiền đề.”

“Em…đồng ý không?”

Giọng nam chân thành và kiên định, giống như những con sóng nhấp nhô trong lòng Ôn Noãn.

Cuối cùng cô cũng buông góc áo của Giang Yến, ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực anh.

Ôn Noãn khóc rất lâu, khóc đến giọng cô khàn đi.

Cô gái ngẩng khuôn mặt nhỏ khỏi vòm ngực của nam sinh, hít hít mũi, nhỏ giọng đáp lại:

“Đương nhiên là em đồng ý!”

***

Hoàn.