Chương 66: Thế giới song song

Năm nay Đại học S không có kế hoạch huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, vì vậy sau khi báo danh ba ngày, Ôn Noãn cũng giống như các học trưởng học tỷ khác, chính thức bắt đầu đi học.

Tin tức hủy bỏ huấn luyện quân sự được thông báo, một số tân sinh viên vui mừng, một số khác lại khá buồn.

Ôn Noãn là người trung lập, có huấn luyện quân sự hay không đối với cô đều giống nhau.

Hơn nữa theo những gì cô biết, sở dĩ Giang Nhu buồn rầu là vì cô cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để giao lưu với các chàng trai.

Lâm Hảo vui mừng là vì cô ấy ghét vận động, sợ bản thân sẽ không thể chịu đựng được những vất vả của kỳ huấn luyện quân sự.

Nói ngắn lại, cuộc sống ở đại học của Ôn Noãn đã bắt đầu một cách suôn sẻ.

Chương trình học của năm nhất cũng không quá nhiều, so với các giờ học lý thuyết, Ôn Noãn thích các giờ thực nghiệm vào thứ hai và thứ năm hơn.

Cô thích thực hành, và sẽ có cảm giác thành tựu sau khi hoàn thành các thí nghiệm.

Vì muốn tham gia bữa tiệc sinh nhật của Giang Yến vào tối thứ bảy, Ôn Noãn vắt óc suy nghĩ, quyết định tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ cho anh.

Sau khi hỏi Giang Nhu về sở thích màu sắc của Giang Yến, Ôn Noãn chọn sợi len màu xanh đậm, cô dành thời gian một tuần sau giờ học, thỉnh thoảng cũng sẽ thức khuya để đan.

Cuối cùng trước buổi tối thứ bảy, cô đã chuẩn bị xong món quà sinh nhật.

Giang Yến mời khách, địa điểm ăn uống cách Đại học S không xa.

Là một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng trong khu vực, phía trước nhà hàng được trang trí theo phong cách cổ điển, những người phục vụ đều mặc Hán phục, ngay cả cái tên cũng là một thương hiệu mang theo vần điệu trang nhã cổ xưa.

Phòng riêng của nhóm người Ôn Noãn nằm ở cuối hành lang tầng ba, tên là “Như Mộng Lệnh”.

Cô đến cùng Giang Nhu, trên đường đi cô mới biết món quà mà Giang Nhu chuẩn bị cho Giang Yến là một chiếc đồng hồ nam mới ra mắt của nhãn hiệu K, giá trị đến năm sáu con số.

Không chỉ như thế, lúc Ôn Noãn và Giang Nhu cùng vào phòng riêng, Giang Phàm và Tống Dương đã đến trước một bước, đang tặng quà cho Giang Yến.

Thắt lưng và bút máy, các bạn cùng phòng với Giang Yến đang tranh nhau ngắm nghía.

Bởi vì đều là những món quà có giá trị không dưới năm con số, nên đối với những sinh viên như nhóm Trương Dụ xuất thân từ gia đình bình thường, dĩ nhiên là hiếm lạ.

Đây là lần đầu tiên Giang Yến mời họ dự sinh nhật, may mắn là trước đó đã mơ hồ đoán được gia cảnh của Giang Yến không tầm thường.

Nhóm người Trương Dụ cùng nhau mua một cặp kính tặng Giang Yến, mất khoảng vài nghìn.

Ôn Noãn lập tức có chút xấu hổ, bởi vì món quà cô chuẩn bị cho Giang Yến, bao gồm cả vật liệu và bao bì đóng gói vẫn chưa đến hai trăm tệ.

Vì vậy lúc tặng quà Ôn Noãn có chút do dự, vẻ mặt mất tự nhiên.

Giang Yến là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Noãn khác thường, anh hạ mi xuống, ánh mắt rơi vào túi quà cô đang cầm trên tay.

Nội tâm bình tĩnh như nước cuối cùng cũng nổi lên một tia gợn sóng.

Thật ra trong tất cả các món quà sinh nhật, Giang Yến mong chờ nhất vẫn là món quà mà Ôn Noãn đã chuẩn bị cho anh.

Món quà đắt hay rẻ không quan trọng, chỉ vì người tặng quà là Ôn Noãn nên anh cảm thấy đây sẽ là món quà hợp ý anh nhất trong ngày hôm nay.

Nhóm người Trương Dụ vì chuyện bọn họ hùn vốn cùng mua một món quà, nhưng lại không bằng những món quà mà học đệ học muội tùy tiện mua, nên trong lòng cảm thấy chán nản và mất thăng bằng.

Nhìn thấy Ôn Noãn xuất hiện, liền muốn xem cô chuẩn bị quà gì cho Giang Yến.

Vì thế sau khi Ôn Noãn đưa túi quà cho Giang Yến, Trương Dụ đã nhân lúc anh chưa kịp chuẩn bị, cướp nó đi.

Trên môi nở một nụ cười nham hiểm:

“Giang Yến, cho chúng tôi cùng xem món quà mà học muội đã chuẩn bị cho cậu nhé!”

Gần như tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều biết, tình cảm Giang Yến đối với Ôn Noãn không phải bình thường.

Bởi vì bản thân Giang Yến vốn là một cây vạn tuế, nên đã thu hút được nhiều sự chú ý.

Mà Giang Yến đối với Ôn Noãn lại khá đặc biệt, đương nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, bọn họ đều cảm thấy hứng thú.

Ôn Noãn nhìn túi quà bị Trương Dụ cướp đi, đôi mắt đen trắng trong suốt hiện lên vẻ hoảng loạn.

Vì vậy các cậu nam sinh lại càng tò mò hơn.

“Xét từ phản ứng của học muội, xem ra món quà này không bình thường nha!”

“Chẳng lẽ là một loại đồ dùng cá nhân?”

Lúc nhắc đến “đồ dùng cá nhân”, ánh mắt của Trương Dụ và các nam sinh khác có chút ái muội.

Bởi vì trước đó không lâu, vào ngày sinh nhật của Trương Dụ, bạn gái của anh ta đã tặng một bộ qυầи ɭóŧ, hơn hai trăm tệ một chiếc, một bộ có năm chiếc.

Trương Dụ cả ngày ở ký túc xá khoe khoang, nói rằng đời anh chưa từng mặc qυầи ɭóŧ đắc tiền như thế.

Hiện tại nghe cậu nam sinh nhắc đến, trong đầu hai người bạn cùng phòng còn lại bất chợt hiện lên hình ảnh kia.

Theo bản năng nhìn về phía Giang Yến, chỉ cầu xin anh đừng trở thành một tên khốn như Trương Dụ, sau khi quay về liền mặc qυầи ɭóŧ làm cay mắt bọn họ.

Giang Yến hoàn toàn không hiểu được ý tứ của các bạn cùng phòng, anh chỉ nhìn Ôn Noãn, trái tim nhảy thình thịch.

Dù biết rằng món quà cô tặng anh không có khả năng là qυầи ɭóŧ, nhưng Giang Yến vẫn không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh sau này Ôn Noãn chọn qυầи ɭóŧ cho mình.

Khi đó chắc chắn mối quan hệ của bọn họ đã tiến triển thêm một bước.

“Anh đoán đúng rồi, nó thật sự là đồ dùng cá nhân!”

Giang Nhu đoạt lại túi quà trong tay Trương Dụ.

Dường như không muốn Ôn Noãn tiếp tục bị các học trưởng hiểu lầm, cô thay Ôn Noãn lấy quà ra, mở hộp quà, lấy ra chiếc khăn quàng cổ mà Ôn Noãn đã mất cả tuần để đan.

“Nha, đây là món quà mà Ôn Noãn đã chuẩn bị cho anh cả.”

“Cô ấy đã hao phí không ít tâm tư, tự tay đan cho anh, có thể nói là báu vật vô giá dù có tiền cũng không mua được.”

“Đúng không Noãn Noãn.”

Giang Nhu nói xong, nhẹ nhàng chạm vào vai Ôn Noãn, nháy mắt với cô.

Câu nói “báu vật vô giá” của Giang Nhu khiến Ôn Noãn ngạc nhiên nhìn cô.

Ánh mắt cô gái chân thành, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, dường như rất trân trọng chiếc khăn quàng cổ do Ôn Noãn đan.

Sau lại thấy Ôn Noãn không nói gì, Giang Nhu còn cầm chiếc khăn quàng cổ của bản thân khoa tay múa chân, giọng điệu chua chát:

“Anh cả, thật ghen tỵ nha, có thể nhận được món quà sinh nhật quý giá như vậy.”

“Noãn Noãn, sinh nhật của tôi là cuối năm, cậu hiểu ý tôi không?”

Giang Nhu nháy mắt với Ôn Noãn, dường như ám chỉ cô cũng muốn nhận quà sinh nhật giống Giang Yến.

Ôn Noãn vẫn còn ngơ ngác, sự tự ti vừa mới tích tụ trong lòng dường như đã bị những lời nói và nụ cười nhẹ nhàng của Giang Yến nghiền nát.

Ngay lúc Ôn Noãn đang chậm chạp hiểu được ý tứ của Giang Nhu, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Giang Yến đã đoạt lại chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm từ tay Giang Nhu.

Trước mặt tất cả mọi người, anh quàng chiếc khăn quanh cổ, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng.

“Thế nào, đẹp không?”

Nam sinh trong lòng tràn đầy mong đợi đặt câu hỏi, sau khi quàng khăn lên cổ liền xoay một vòng trước mặt mọi người, rất có ý tứ khoe khoang.

Vì vậy nhóm người Trương Dụ phải nhịn cười một lúc lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Giang Yến hóa thân thành một con công.

Vẻ đắc ý kia toát ra từ trong xương tủy, không kém gì Trương Dụ mặc qυầи ɭóŧ đi đi lại lại trong phòng ký túc xá trước đó.

Tuy nhiên anh đẹp trai hơn Trương Dụ, hơn nữa chiếc khăn quàng cổ được Ôn Noãn đan thủ công rất đẹp, đeo quanh cổ Giang Yến, có thể so sánh với một tác phẩm nghệ thuật.

Những lời khen chân thành của mọi người càng khiến nụ cười trên mặt Giang Yến càng sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía Ôn Noãn chứa đựng những cảm xúc phức tạp, màu sắc sâu thẳm.

Bị anh nhìn chăm chú một lúc, Ôn Noãn vô thức cụp mi xuống, tim đập nhanh hơn, hai má đỏ bừng, cả người như bị một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt, dần dần nóng lên.

Chỉ cần Giang Yến thích món quà sinh nhật cô tặng, tảng đá lớn trong lòng Ôn Noãn lập tức được dỡ bỏ.

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô được Giang Nhu lôi kéo ngồi xuống, bên cạnh cô chính là thọ tinh tối nay, Giang Yến.

Trên thực tế, thời tiết hiện tại vẫn còn sót chút hơi ấm của mùa hè.

Căn bản không phải lúc để quàng khăn.

Vì vậy sau khi Giang Yến quàng khăn đi khoe khoang một vòng, nhóm người Trương Dụ trêu chọc anh và bảo anh cởi nó ra, mang về nhà làm bảo bối, chờ mùa đông lại mang ra khoe.

Giang Yến không đồng ý, sau lại vẫn là Ôn Noãn lặng lẽ kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng bảo anh lấy nó xuống, nam sinh mới nghe lời cô cởi khăn quàng cổ ra.

Kết quả vừa định gấp lại gọn gàng xếp vào hộp quà, khăn quàng đã bị Trương Dụ cướp đi, nói rằng anh ta cũng muốn thử xem.

Còn muốn nhờ Ôn Noãn dạy anh ta chút kỹ thuật đan móc, sau này sẽ đan một cái cho bạn gái anh ta.

Trương Dụ vẫn chưa kịp quàng chiếc khăn lên cổ, Giang Yến đã bóp gáy anh ta, sống chết đoạt lại chiếc khăn.

Thấy Giang Yến thật sự không vui, một người bạn cùng phòng khác bước nhanh đến hòa giải, vỗ mạng vào vai Trương Dụ.

“Cậu cũng thật là, biết Giang Yến có thói quen ở sạch còn cướp đồ của cậu ấy.”

“Có phải xem thường quá không?”

Trương Dụ rối rít xin lỗi, giải thích rằng anh thật sự không có ý đeo nó, chỉ là khoa tay múa chân một chút.

Sau lại còn nói đây là món quà sinh nhật Ôn Noãn tặng cho Giang Yến, nhìn xem anh đã biến nó trở thành bảo bối dạng gì rồi.

Trò khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc khi những người phục vụ mang thức ăn đến.

Sau khi Ôn Noãn nghe bọn họ nói Giang Yến có thói quen ở sạch, sắc mặt trở nên lạnh lùng, ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm trong lòng dường như bị dập tắt.

Trong bữa ăn, thỉnh thoảng cô liếc nhìn Giang Yến bên cạnh, trong lòng không rõ là tư vị gì, bất giác cảm thấy nặng nề.

Giang Yến có thói quen ở sạch.

Lúc biết được việc này, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Ôn Noãn là vào cái đêm năm cô mười lăm tuổi.

Ánh mắt dữ tợn của người đàn ông kia, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô, cuối cùng bị cô đá đến mất đi khả năng nối dõi.

Ôn Noãn chưa từng nói chuyện này với Giang Yến, anh vẫn luôn không biết cô đã trải qua những gì.

Từ khi gặp được Giang Yến, Ôn Noãn nghĩ rằng bản thân đã dần thoát ra khỏi bóng ma của sự việc đó.

Nhưng ngay vừa rồi, cô mới chợt nhận ra, người mà Giang Yến quen biết không phải là cô thật sự.

Nếu anh biết những việc xảy ra với cô trong quá khứ, anh có còn đổi xử tốt với cô như hiện tại không?

Liệu có còn sẵn sàng làm bạn tốt và thân thiết với cô như hiện tại không?

Trong lòng Ôn Noãn không dám chắc, suy nghĩ của cô chuyển đổi qua lại giữa việc Giang Yến có thói quen ở sạch cùng những gì cô đã trải qua.

Trong tiềm thức, dường như vì những gì đã xảy ra khi cô mười lăm tuổi, cô đã tự gán cho bản thân cái mác “dơ bẩn”.

Vì thế bữa cơm này Ôn Noãn hoàn toàn ăn không ra mùi vị gì, trái tim thấp thỏm bất an như gõ trống.

Rất nhiều lần cô có ý định muốn trốn đi.

Nhưng vì hôm nay là sinh nhật của Giang Yến, Ôn Noãn không muốn phá hỏng cuộc vui, nên cố gắng ở lại đến cuối bữa ăn.

Trong suốt quá trình đó Giang Yến thường xuyên gắp thức ăn cho cô, dường như nhận thấy vẻ mặt cô có điều gì đó không ổn, anh còn tiến đến gần nhỏ giọng hỏi cô có phải thức ăn không hợp khẩu vị hay không.

Ôn Noãn lắc đầu phủ nhận, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, kéo kéo khóe môi nở nụ cười gượng gạo mà ăn xong bữa cơm này.

Sau bữa tối, nhóm người Trương Dụ đề nghị đi chơi tăng hai, đêm nay phải khiến Giang Yến chảy thật nhiều máu.

Giang Yến mỉm cười đồng ý, mời Ôn Noãn đi cùng.

Kết quả anh vẫn chưa kịp mở miệng, Ôn Noãn đã nói cô có chút mệt mỏi, muốn trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Lúc nói chuyện, cô chỉ liếc nhanh nhìn về phía Giang Yến, thậm chí lúc nam sinh đến gần cô còn lùi lại nửa bước, giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Đối mặt với sự đề phòng đột ngột và xa lại của Ôn Noãn, Giang Yến không biết phải làm thế nào.

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết có phải bản thân đã làm điều gì sai khiến Ôn Noãn không vui.

Lúc Ôn Noãn nói cô cảm thấy không khỏe và muốn quay lại ký túc xá, Giang Yến há miệng thở dốc, không tìm được lý do thích hợp để giữ cô lại.

Vì vậy anh đè nén sự nghi ngờ và hoảng loạn trong lòng, nói với cô gái:

“Tôi đưa em về!”

Nơi này cách Đại học S một đoạn đường, Giang Yến không yên tâm để Ôn Noãn một mình trở về.

Vì vậy anh tình nguyện để Trương Dụ và những người khác sang một bên, dự định sẽ bảo Giang Phàm đưa mọi người đến KTV mà bọn họ muốn đi.

Kết quả Ôn Noãn đã từ chối lòng tốt của anh.

“Không cần đâu học trưởng, tôi có thể tự trở về.”

“Mọi người hãy đi chơi đi, chúc mừng sinh nhật, đi chơi vui vẻ!”

Nói xong, Ôn Noãn nở một nụ cười gượng gạo với Giang Yến, sau đó lướt qua anh, bước xuống bậc thang đi đến ngã tư đèn giao thông bên kia đường.

Cô định đi bộ về trường, đón gió đêm thổi tới, tốt nhất có thể thổi bay hết những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, giúp cô bình tĩnh lại.

Ôn Noãn biết, tâm bệnh của bản thân lại tái phát.

Chỉ là lần này, nguyên nhân phát bệnh của cô là Giang Yến.

Sợ sau khi Giang Yến biết được những chuyện trong quá khứ của cô, anh sẽ tránh xa cô.

Vì thế phản ứng đầu tiên của Ôn Noãn là bỏ chạy trước.

Hiện tại cô chỉ muốn trốn về ký túc xá, giấu mình vào ổ chăn, sắp xếp lại mớ hỗn độn trong lòng thật tốt.

Thật ra Ôn Noãn cẩn thận suy nghĩ lại, nếu là Giang Nhu hoặc Trương Dụ biết được chuyện xảy ra năm cô mười lăm tuổi, dường như cô cũng không có cảm giác gì kỳ lạ.

Có lẽ cô không quan tâm đến việc bọn họ sẽ vì sự việc đó mà nghĩ khác về cô.

Nhưng khi nghĩ đến Giang Yến cũng có thể sẽ vì chuyện kia mà có cái nhìn khác về cô, Ôn Noãn hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Rốt cuộc là vì sao?

Chẳng lẽ…Đúng như bọn Lâm Hảo đã nói, cô yêu Giang Yến?