Chương 65: Thế giới song song

Khi Ôn Noãn mang theo túi hạt dẻ trở lại ký túc xá, Giang Nhu và những người khác vẫn chưa ngủ.

Cõ lẽ nguyên nhân bởi vì vừa mới khai giảng, mọi người đều có tâm trạng hưng phấn, hoặc vì giường của trường học không êm như ở nhà nên không quen.

Đèn trong ký túc xá vẫn bật sáng, Giang Nhu và những người khác đang làm việc riêng của mình.

Mãi đến khi Ôn Noãn bước vào phòng, cả ba người đều nhất trí nhìn về phía cô.

“Đã về rồi!”

Cô bạn cùng phòng Lâm Hảo có chút ngạc nhiên, sau đó lại có vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Tôi thua rồi! Ahhh…!”

“Ôn Noãn, rốt cuộc cậu có phải là phụ nữ không?”

Ôn Noãn bị điểm danh: “…”

Vẻ mặt cô mờ mịt, không hiểu Lâm Hảo đã xảy ra chuyện gì.

Một người bạn cùng phòng khác tên là Tô Mộng, vẻ mặt của cô cũng chán nản như Lâm Hảo.

Nhưng Giang Nhu đang nằm trên giường lướt Wechat, trên mặt lại là ý cười điềm tĩnh.

“Tôi đã nói cậu ấy chắc chắn sẽ quay lại ký túc xá, anh cả của tôi không đến mức vội vàng như vậy.”

Sau khi Ôn Noãn và Giang Yến đi ra ngoài, Giang Nhu cùng Lâm Hảo và Tô Mộng bất chợt nổi hứng đánh cược với nhau.

Lâm Hảo cùng Tô Mộng cho rằng tối nay Ôn Noãn chắc chắn sẽ không về ký túc xá.

Bởi vì người cô sắp đi gặp chính là Giang Yến, một nhân vật huyền thoại của Đại học S, là bông hoa trên núi cao trong truyền thuyết.

Trên diễn đàn của trường học có không ít câu chuyện nói về Giang Yến.

Vì thế phần lớn sinh viên năm nhất mới vào trường, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ biết đến anh.

Vì dụ như Giang Yến từ một cậu thiếu niên ngồi xe lăn trở thành thần tượng của trường.

Ví dụ như anh ôn hòa, lễ phép và giữ mình trong sạch.

Lại ví dụ như anh là người tình trong mộng của hầu hết các cô gái trong trường.

Lâm Hảo và những người khác đều biết, Giang Yến là một đóa hoa trên núi cao được rất nhiều người theo đuổi, lúc ra ngoài khiến mọi người xôn xao cũng là chuyện bình thường.

Nhưng anh chưa từng động tâm với ai, đây chính là nguyên nhân nói anh là hoa trên núi.

Ai có thể ngờ ngày đầu tiên khai giảng, hình tượng nam thần đã bị phá hỏng.

Quan trọng nhất, người đã phá vỡ hình tượng nam thần chính là người ở ngay bên cạnh nhóm người Lâm Hảo, bạn cùng phòng ký túc xá!

Ngay cả Giang Nhu cũng nói rằng, đã nhiều năm như vậy nhưng anh cả của cô không có hứng thú với con gái.

Chưa từng chủ động hẹn hò với bất kỳ cô gái nào, lại càng chưa bao giờ nôn nóng muốn gặp một người như vậy.

Vì thế Lâm Hảo và Tô Mộng liền nghĩ, đây chính là nam thần âm thầm rơi vào cám dỗ của phàm trần sau lưng mọi người.

Đối mặt với một chàng trai như Giang Yến, đừng nói là Ôn Noãn, đổi lại là bất kỳ ai trong số họ đều sẽ không thể kiểm soát được.

Hận không thể lập tức ăn sạch người đó, đóng gói mang đi.

Vì thế bọn họ nghĩ rằng, tối nay rất có thể Ôn Noãn sẽ không trở lại ký túc xá.

Nếu cô ấy có chút tâm ý nào đó, không nên nhân cơ hội lần này bắt được Giang Yến, ăn chết anh sao?

Kết quả là… Ôn Noãn không tệ, mang theo túi hạt dẻ trở về.

Xem ra trong mắt cô, Giang Yến không phải hoa trên núi cao, cũng không phải nam thần trong truyền thuyết của khoa tài chính, càng không phải là thần tượng của cả trường.

Cô chỉ là đi gặp một học trưởng bình thường mà thôi.

Trên thực tế, Ôn Noãn cũng nghĩ như vậy.

Đối với cô, Giang Yến là một người bạn cũ gặp lại sau khoảng thời gian dài xa cách, là ánh sáng mãi mãi in sâu trong ký ức của cô.

Ôn Noãn phân phát túi hạt dẻ cho các bạn cùng phòng, sau đó rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Kết quả Lâm Hảo và Tô Mộng nhìn thấy bao bì đóng gói túi hạt dẻ, thở dài cảm khái:

“Vì sao đột nhiên lại có cảm giác đồng cảm với Giang học trưởng thế này?”

Mua cả túi hạt dẻ “bạn nhỏ”, hoa hồng cũng đã tặng, nhưng đáng tiếc Ôn Noãn lại như một chiếc cọc gỗ.

Không hiểu gì cả, cũng không biết gì cả, trong thế giới tâm linh của riêng cô vẫn tĩnh lặng và yên bình.

Giang Nhu một bên ăn uống, một bên trò chuyện với Giang Phàm và Tống Dương trong nhóm Wechat.

Nói đến hai người bọn họ đều mò tò rốt cuộc Ôn Noãn là ai, trông như thế nào.

Nhưng đến kết quả phân tích cuối cùng, điều mà bọn họ tò mò nhất vẫn là Ôn Noãn và Giang Yến rốt cuộc đã quen nhau như thế nào?

Ôn Noãn không suy nghĩ nhiều như Lâm Hảo và những người khác, cũng không có thời gian quan tâm đến việc họ đang nghĩ gì.

Rửa mặt xong cô trực tiếp bò lên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ cô nhớ ra điều gì đó, lại xuống giường đến ngăn kéo cầm di động đăng nhập Wechat.

Trong thông tin danh bạ có nhắc nhở thêm bạn mới, khi Ôn Noãn bấm vào thông báo, tim cô đập nhanh không thể kiểm soát được.

Cô hồi hộp bấm vào thông báo nhắc nhở, nhìn thấy tin nhắn chờ xác nhận từ Giang Yến.

Ảnh đại diện Wechat của anh là đường chân trời của sông Thu Thủy lúc hoàng hôn.

Ánh nắng chiều cuồn cuộn, bờ bên kia có những ánh đèn rải rác.

Tên của Wechat là chữ Y.

Lúc ăn khuya, Giang Yến lấy điện thoại di động thêm Wechat của Ôn Noãn, nhưng lúc đó Ôn Noãn không mang theo điện thoại nên không thể ngay lập tức thêm bạn mới.

Khi nam sinh đưa cô đến bồn hoa dưới tầng, anh cũng không quên nhắc nhở cô, sau khi trở về phòng ký túc xá phải nhớ xác nhận bạn bè.

Vốn dĩ Ôn Noãn đã ghi nhớ trong lòng, nhưng lúc bị nhóm người Lâm Hảo lôi kéo hỏi đông hỏi tây, cô lại quên mất việc đó.

Rốt cuộc đến lúc này cô mới nhớ đến xác nhận thông báo thêm bạn bè từ Giang Yến.

Sau khi xác nhận, nháy mắt Giang Yến đã gửi tin nhắn đến.

« Vừa về đến ký túc xá? »

Thật ra anh muốn hỏi Ôn Noãn, vì sau lâu như vậy mới xác nhận bạn bè với anh.

Có trời mới biết, lúc Giang Yến rời khỏi khu ký túc xá nữ, anh đã chạy một mạch trở về phòng ký túc xá, trên tay vẫn luôn cầm điện thoại.

Nhóm người Trương Dụ lải nhải ở bên tai anh nhưng anh cũng không để ý, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại của mình, làm việc gì cũng không tập trung.

Kết quả đến một tiếng rưỡi trôi qua, cuối cùng anh cũng được chấp nhận làm bạn bè, chính thức liên lạc với Ôn Noãn.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Yến thậm chí còn không đợi Ôn Noãn trả lời, anh đã chủ động gửi số điện thoại của mình và nhắc nhở cô lưu lại.

Thật ra cũng là ám chỉ với Ôn Noãn, hãy gửi số điện thoại di động của cô cho anh, kết quả cô gái kia chậm chạp đến bất thường, chỉ trả lời một câu :

« Được, tôi sẽ lưu lại ngay. »

Không có gì thêm.

May mắn là Giang Yến không cảm thấy xấu hổ, đầu óc linh hoạt.

Nhân tiện bảo Ôn Noãn gọi điện qua, sau đó anh nhanh chóng lưu lại số di động của cô.

Ôn Noãn cũng rất thành thật, khi điện thoại vừa thông, chuông reo một giây liền ngắt máy.

Sau đó tiếp tục trả lời tin nhắn Wechat của Giang Yến :

« Đã gọi điện qua, anh có nhận được không? »

Giang Yến: «… Tốc độ tay rất nhanh.»

Ôn Noãn : «Ah…?»

« Không sao cả, tôi đã lưu lại. »

« À…. Thứ bảy tuần sau là sinh nhật tôi, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé! »

Giang Yến đang gõ nhanh trên bàn phím điện thoại, nhưng tim anh lại đập nhanh hơn cả tốc độ gõ bàn phím.

Sau khi nhận được tin nhắn mới nhất, Ôn Noãn từ trên giường ngồi dậy, cô cầm di động, đôi mắt hạnh mở to, vẻ mặt có chút phức tạp.

Giang Nhu ở giường đối diện thấy cô như thế, không khỏi tò mò :

“Ôn Noãn, cậu sao vậy? Cậu đang trò chuyện với anh cả của tôi phải không?”

Giang Nhu dứt lời, hai người còn lại trong phòng ký túc xá cũng nhìn Ôn Noãn.

Ánh mắt tràn ngập tinh thần bát quái, hận không thể chui vào tâm trí Ôn Noãn để nhìn trộm mọi chuyện giữa cô và Giang Yến.

Ôn Noãn khó khăn lấy lại tinh thần, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không đúng.

Gương mặt nhỏ thanh tú lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn là nhóm người Giang Nhu hiểu chuyện, chủ động chuyển đề tài, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng thời gian ở chung không lâu lắm, nhưng tính tình của Ôn Noãn, ba người còn lại trong ký túc xá đều khá rõ ràng.

Về phượng diện tình cảm cô ấy có chút chậm chạp, tính tình tương đối dè dặt, lớn lên xinh đẹp nhưng luôn muốn che giấu bản thân.

Mỗi lần nhìn thấy cô cau mày khó xử, nhóm người Lâm Hảo bất giác sinh ra một loại cảm giác tội lỗi, bọn họ cảm thấy nếu tiếp tục dò hỏi, bản thân sẽ là tội nhân với tội ác tày trời.

Sau đó, Ôn Noãn lại chủ động hỏi Giang Nhu về sở thích của Giang Yến.

Cô đang suy nghĩ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho anh.