Chương 64: Thế giới song song

Muốn cùng Giang Yến đến phố ăn vặt để ăn gì đó, nhưng Ôn Noãn cảm thấy không ổn nếu mặc đồ ngủ và áo khoác đi cùng anh.

Cô bảo anh chờ cô dưới tầng, sau đó quay lại ký túc xá thay quần áo.

“Tôi sẽ ở đây chờ em.”

Giang Yến quyết tâm sống chết ở sau bồn hoa không đi ra ngoài.

Ôn Noãn cũng không rõ nguyên nhân, chỉ nhắc nhở anh:

“Ở đây có rất nhiều muỗi.”

Thấy cậu nam sinh không sợ gì cả, Ôn Noãn cũng không hỏi nhiều, xoay người chạy vào ký túc xá.

Khi cô bước vào thang máy, trái tim vẫn đang co bóp không theo quy luật, tốc độ rất lâu vẫn không thể chậm lại.

Tuy rằng Ôn Noãn biết Giang Yến đang ở Đại học S, nhưng không ngờ ngày đầu tiên đến trường đã gặp lại anh.

Cô thậm chí vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh đã đột ngột tìm đến tận cửa.

Vì vậy trên đường trở về ký túc xá, trong lòng Ôn Noãn ngập tràn bong bóng màu hồng, bởi vì hóa ra không phải cô là người duy nhất mong chờ được gặp lại.

Khi Ôn Noãn trở lại ký túc xá, Giang Nhu và hai người bạn cùng phòng khác đang ghé vào lan can của ban công nhìn xung quanh.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, ba người đều nhất trí quay lại nhìn Ôn Noãn vừa bước vào.

Giang Nhu là người đầu tiên từ ban công đi vào, đến thẳng chỗ Ôn Noãn.

“Cậu quay lại nhanh thế!”

“Hai người gặp nhau ở đâu? Tôi tìm cả nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng hai người.”

Ôn Noãn thành thật nói cho cô biết ở sau bồn hoa.

Sau đó cô đến tủ tìm quần áo, chuẩn bị thay quần áo cùng Giang Yến đi ăn.

“Cũng đúng, gương mặt của anh cả quá phô trương nên phải cẩn thận giấu đi.”

Giang Nhu lẩm bẩm, không quên phổ cập độ nổi tiếng của Giang Yến ở Đại học S với Ôn Noãn.

Sau đó còn nhiệt tình giúp Ôn Noãn phối quần áo, đáng tiếc trong tủ quần áo không có gì để lựa chọn.

Ban đầu Giang Nhu định mang bộ quần áo chưa mặc trong vali ra tặng cho Ôn Noãn, nhưng bị cô từ chối.

Ôn Noãn cũng không cố ý ăn mặc, cô cũng không nghĩ đến việc hẹn hò.

Nhưng bị Giang Nhu trêu chọc, cô không khỏi đỏ mặt, tim đập càng lúc càng nhanh.

Sau khi tiễn Ôn Noãn ra cửa, Giang Nhu cầm di động và gửi tin nhắn vào nhóm Wechat.

“Tin tức lớn! Em cảm thấy em sắp có chị dâu!”

Trong nhóm Wechat tính cả Giang Nhu, tổng cộng có ba người.

Ngoài ra còn có Tống Dương và Giang Phàm.

Mối quan hệ tam giác giữa bọn họ đã được thiết lập từ nhỏ, không có gì che giấu, thân thiết hơn cả anh em ruột.

Chân trước Giang Nhu vừa gửi tin tức, chân sau Tống Dương cũng lên tiếng:

“@Giang Phàm, cậu có bạn gái?”

Giang Phàm còn chưa xuất hiện, Giang Nhu đã vội vàng đáp:

“Anh ấy làm sao có được năng lực đó, em đang nói là anh cả!”

“@Giang Nhu, anh cả có bạn gái?!”

Giang Phàm là người cuối cùng xuất hiện, cũng là người kích động nhất.

Dù sao Giang Yến cũng là anh ruột của anh, từ nhỏ đến lớn đã nhiều năm như vậy, anh còn nghĩ rằng anh cả nhà mình là một gốc cây vạn tuế thành tinh, sẽ không nở hoa.

Hiện tại vạn tuế lại ra hoa, Giang Phàm dĩ nhiên sẽ vui mừng hơn những người khác.

***

Quả thật ở các góc phía sau bồn hoa có rất nhiều muỗi.

Giang Yến đứng ở đó khoảng hai mươi phút mới thấy Ôn Noãn đã thay quần áo bước ra từ cửa khu ký túc xá.

Đầu tháng chín ban đêm cũng không quá lạnh, Ôn Noãn mặc chiếc áo sơ mi dài tay kẻ sọc đỏ đen, bên dưới là chiếc quần jeans đã giặt đến trắng bạc và giày vải.

Mái tóc dài được búi cao, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, tràn đầy sự trẻ trung và nữ tính.

Một giây sau khi nhìn thấy Giang Yến, bước chân Ôn Noãn thả chậm lại.

Sau khi xuống lầu, ra khỏi thang máy cô vốn chạy chậm ra khỏi tòa nhà, hiện tại hô hấp vẫn còn chưa đều hòa lại, nhưng cô không muốn Giang Yến nhìn thấy.

Tiếp xúc với ánh mắt đánh giá của cậu thiếu niên, Ôn Noãn rũ thấp lông mi, hai má có chút nóng bừng.

Mãi đến khi Giang Yến rất tự nhiên nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi về phía cổng nam, Ôn Noãn cuối cùng cũng ngước mắt lên, liến nhìn về phía nam sinh.

Không khó để nhận ra Giang Yến đang có tâm trạng rất tốt.

So với hai năm trước anh càng nam tính hơn, suốt quãng đường đều có ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của Ôn Noãn không thể rời khỏi hầu kết đang nhô cao của anh.

Thật ra Giang Yến cũng không đói bụng, anh cũng không có thói quen ăn khuya.

Những vẫn mang Ôn Noãn đến một quán ăn bán cá hầm ớt ở phố ăn vặt, gọi món cá hầm cải chua cay.

Hai người ngồi trong một góc của cửa tiệm.

Lúc này Giang Yến mới buông cổ tay Ôn Noãn ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

“Bà nội Ôn có khỏe không?”

“Khá tốt, cơ thể vẫn còn khỏe mạnh.”

Ôn Noãn hỏi gì đáp đó, hai tay đặt trên đầu gối có chút lúng túng.

Cô thậm chí không dám đặt tầm mắt vào khuôn mặt của Giang Yến, lúc đáp lời cũng chỉ liếc nhanh về phía anh rồi vội vàng cụp mi xuống.

Thời gian hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Ôn Noãn cũng không biết vì tâm tình bản thân đã thay đổi hay vì nguyên nhân nào khác, cô thật sự cảm thấy đơn độc ở cùng một chỗ với Giang Yến không còn thoải mái như trước nữa.

Dường như cô không có cách nào phớt lờ ánh mắt của cậu nam sinh dừng trên người mình, không dám thả lỏng cơ thể, thậm chí còn bắt đầu chán ghét bộ quần áo mình đang mặc.

Ôn Noãn không thể lý giải được loại tâm lý phức tạp này.

Cô cũng không biết lúc nào nhịp tim tăng nhanh của mình mới có thể trở lại bình thường.

Có lẽ Giang Yến cũng nhận ra sự bối rối của cô.

Anh chủ động nhắc đến những sự việc xảy ra trong quá khứ, ví dụ như lần đầu họ gặp nhau, Ôn Noãn nắm được xe lăn và túm lấy phía sau cổ áo của anh.

Lại ví dụ như chiếc váy mà Ôn Noãn đã mặc vào ngày Giang Yến rời khỏi thị trấn Thu Thủy.

Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Giang Yến chủ động nói rất nhiều.

Tách trà hoa trên tay rất nhanh đã thấy đáy, nói đến miệng khô khốc.

Sau đó cuối cùng cũng đã mở được trái tim của Ôn Noãn.

Cô gái lại ngước mắt lên nhìn anh lần nữa, ánh mắt đối diện với anh, hơn nữa thời gian dừng lại trên người anh cũng lâu hơn.

Khi Ôn Noãn cười với anh, khóe môi cô cong lên tự nhiên hơn trước rất nhiều.

Ôn Noãn còn chủ động hỏi về đôi chân của anh.

Nhân tiện họ trao đổi một số kiến thức liên quan đến học tập và tình hình hiện tại của đối phương.

Mãi đến hơn mười một giờ đêm, khách trong cửa tiệm gần như đã đi hết, Giang Yến mới thanh toán tiền, cùng Ôn Noãn thong thả tản bộ về trường học.

Trên đường trở về, Giang Yến còn mua bó hoa hồng cuối cùng từ một bà cụ tặng cho Ôn Noãn.

Lúc quét mã tính tiền, bà cụ mỉm cười nhìn Ôn Noãn.

Giơ ngón tay cái lên với Giang Yến.

“Chàng trai, cậu thật tinh mắt, bạn gái cậu rất xinh đẹp.”

Trái tim Ôn Noãn giật thót, gương mặt lập tức đỏ bừng, muốn lên tiếng giải thích.

Kết quả Giang Yến đã đáp lời bà cụ trước, giọng nói từ tính mang theo ý cười.

“Cảm ơn bà, cháu cũng cảm thấy như vậy!”

Nói xong, anh nhét bó hoa hồng vào ngực Ôn Noãn, thuận thế nắm lấy tay cô.

Mãi đến khi đi được một đoạn, nam sinh mới cúi người đến gần bên tai cô giải thích.

“Làm như vậy bà cụ mới có thể kết thúc công việc sớm một chút, về nhà nghỉ ngơi.”

“Vì vậy Noãn Noãn, em hãy cố gắng làm bạn gái của tôi một lúc đi.”

Sắc hồng trên mặt Ôn Noãn lập tức lan từ má đến hai bên tai và cổ.

Cô nín thở nhưng vẫn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của chàng trai đang đến gần mình, nhịp tim cô lại tăng nhanh hơn.

Một đôi mắt hạnh sáng ngời như sao, vô cùng lấp lánh.

Giang Yến thấy cô im lặng không nói, khóe môi bất giác cong lên, ý cười gần như tràn ra khỏi mắt.

Anh tham lam siết chặt những ngón tay mảnh khảnh của Ôn Noãn, bỗng nhớ ra điều gì đó liền dẫn theo Ôn Noãn đang ôm hoa hồng đến một cửa hàng bán đồ ăn cạnh trường.

“Bạn cùng phòng của tôi nói cửa hàng này gần đây bán những túi quà đặc biệt dành cho các bạn nhỏ.”

“Xem như tặng em món quà gặp mặt, mua nhiều một chút, mang về ký túc xá chia sẻ cho các bạn cùng phòng.”

Giang Yến không nói cái gọi là “bạn nhỏ” thật ra là một cách xưng hô giữa những người yêu nhau.

Nhìn Ôn Noãn ngốc nghếch đáng yêu không biết gì cả, ngoan ngoãn đi theo anh vào cửa hàng, còn nhẹ nhàng nói cảm ơn anh.

Trong lòng Giang Yến như hóa mật đường, đóa hoa kết nụ mấy năm nay bỗng nhiên nở rộ, cả người hoàn toàn đắm chìm trong sự hưng phấn khó tả.