Trái tim Ôn Noãn cũng hoảng loạn, tốc độ đập rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc đặt lên đôi môi mỏng của người đàn ông, cảm giác chân thật nhất là ấm áp và mềm mại.
Không giống như nắm tay và ôm, khi hôn Giang Yến, cô có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở của anh, thậm chí hơi thở của cô cũng mơ hồ ái muội quấn lấy anh.
Xúc cảm ở chóp mũi mông lung như gần như xa dường như biến Ôn Noãn thành một con diều đang cưỡi gió.
Cô đang lơ lửng trong gió đông dưới bầu trời quang đãng, trong khi Giang Yến cầm trong tay đầu kia của dây diều, dẫn dắt và kiểm soát cơ thể và tâm trí cô.
Hai người mơ hồ lọt lào bức tranh yên tĩnh đầy ái muội.
Ôn Noãn hôn lên môi Giang Yến sau đó cũng không có động tĩnh gì khác.
Giang Yến rất muốn đảo khách thành chủ, giành lại quyền chủ động từ tay Ôn Noãn.
Nhưng anh lại sợ dọa đến cô, sợ cô sẽ thu lại bước tiến mà bản thân đã vất vả cố gắng vượt qua.
Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, sự mềm mại trên môi biến mất.
Giang Yến cảm thấy hụt hẫng, trong lòng lạc lõng không giải thích được, một cảm giác mất mát khó tả dâng lên cuồn cuộn.
Sau vài giây, người đàn ông từ từ mở mắt.
Điều đầu tiên đập vào mắt anh chính là đôi mắt hạnh mơ màng ngấn nước của Ôn Noãn, tựa như viên ngọc đen được cọ rửa sạch sẽ phát ra ánh sáng lung linh.
Đôi mắt cô gái đầy e thẹn, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn bừng lên sắc hồng của hoa đào tháng ba.
Quyến rũ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Thật lâu sau Giang Yến mới ho nhẹ, mạnh mẽ phá tan bầu không khí ái muội trong xe.
Khóe môi nhếch lên mỉm cười, cố gắng hỏi Ôn Noãn bằng giọng điệu nhẹ nhàng như bình thường.
“Đã thử xong rồi?”
Sự thật điều anh muốn hỏi là: “Chỉ có như vậy đã xong rồi?”
Nhưng trước khi mở miệng, anh vẫn phải suy nghĩ một chút, xem xét lại giọng điệu và tìm từ ngữ thích hợp.
Bởi vì đối với Noãn Noãn của anh mà nói, có thể khiến cô chủ động hôn anh, dù chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước thì cũng là điều không dễ dàng.
Ôn Noãn bị ý cười bên môi cùng ánh mắt như thiêu đốt của người đàn ông làm cho khuôn mặt đỏ bừng.
Cuối cùng cô dứt khoát lấy tay che mặt lại, cúi người vùi vào vị trí tay vịn của ghế lái, một lúc sau mới thấp giọng lẩm bẩm.
“Tôi không biết hôn môi.......”
Khoảnh khắc hôn Giang Yến, Ôn Noãn đã cố gắng vơ vét tất cả kinh nghiệm về kỹ thuật hôn môi.
Lăn qua lộn lại cô chỉ nhớ được năm mười lăm tuổi đã lén xem một cảnh diễn hôn trên ti vi.
Cô thật sự không có nhiều kinh nghiệm về phương diện này.
Dù là kinh nghiệm lý thuyết hay thực chiến, với kinh nghiệm thực tế bằng không, có thể nói cô hoàn toàn là một tân binh.
Không biết vì sao, vừa rồi khi ánh mắt dừng lại trên môi người đàn ông, Ôn Noãn không thể nghĩ ra tiếp theo nên làm thế nào, trong lòng mãnh liệt dâng lên cảm giá hoảng loạn cùng xấu hổ.
Cảm giác thật mất mặt, một giây trước cô còn mạnh miệng đòi cùng Giang Yến thử hôn môi.
Một giây sau đã game over, bị đánh trở lại nguyên hình, không biết phải làm sao.
Ôn Noãn đã không có chỗ dung thân.
Cô nằm bò trên tay vịn một lúc, sau đó muốn mở cửa xuống xe.
Kết quả là cô chưa kịp hành động đã bị Giang Yến nhanh hơn một bước, anh đặt bàn tay to lớn của mình lêи đỉиɦ đầu cô.
Giống như vuốt lông một con mèo, lòng bàn tay to rộng của anh vuốt từ đỉnh đầu xuống lưng cô.
Người đàn ông nhẹ nhàng nói:
“Thật trùng hợp, anh cũng không biết!”
Lời vừa dứt, đầu ngón tay nóng bỏng của Giang Yến nhẹ nhàng lướt đến bên tai của Ôn Noãn.
Không thể kiềm chế tay chân ngứa ngái, anh nhéo nhéo vành tai đỏ đến sắp chảy máu của cô.
Giọng nói chứa đựng ý cười, vẫn dịu dàng không chê vào đâu được.
“Cho nên, có phải vừa rồi chúng ta xem như là gà mổ nhau không?”
Ôn Noãn: “..........”
Sự ngại ngùng và xấu hổ lập tức tan rã, khóe môi tràn ra tiếng cười trầm thấp.
Mặc dù vẫn còn đang nằm trên tay vịn của ghế lái nhưng cô không còn ngại ngùng như lúc nảy.
Nhận thấy cô đã thay đổi cảm xúc, Giang Yến đưa tay từ vành tai đến tấm lưng thon gầy của cô.
Mượn chút sức lực, người đàn ông cúi người tiến lại gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
“Noãn Noãn, chúng ta còn nhiều thời gian để cố gắng.”
“Không cần nhất thời nóng vội.”
****************
Khi chiếc xe Maserati màu đen dừng lại ở lối vào của Phòng khám thú cưng Thượng Duyệt, đã hơn mười giờ tối.
Trong phòng khám đã sớm không còn ai, bảng đèn quảng cáo cũng tắt, bốn phía yên tĩnh, chỉ có đèn đường cách đó không xa còn sáng.
Sau khi Giang Yến xuống xe, còn chưa kịp vòng qua ghế lái phụ, Ôn Noãn đã đẩy cửa xe ra trước.
Cô không chừa cho anh chút cơ hội thể hiện nào.
Người đàn ông bất lực kéo khóe môi, mỉm cười nhẹ nhàng.
Rất tự nhiên cầm lấy chiếc túi Ôn Noãn vừa trượt xuống vai.
“Đưa cho anh, em lấy chìa khóa mở cửa.”
Ôn Noãn làm theo, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, mở cửa cuốn ra.
Thấy thế, Giang Yến lại nhét túi xách trở lại tay cô.
“Để anh mở cửa!”
Rầm………….
Sau khi cửa cuốn kéo lên, Ôn Noãn dùng một chiếc chìa khóa khác mở ổ khóa sắt trên cửa kính.
Quen đường quen lối bước vào phòng khám một cách dễ dàng, bật đèn ở sảnh trước.
Đèn bật xong, Ôn Noãn gọi Giang Yến vào, sau đó đem cửa cuốn đóng lại.
Trước tiên đưa Giang Yến đi xem Đao Muội và ba chú mèo con.
Sau khi rửa tay sát trùng lại đi kiểm tra tình trạng của chú chó lông vàng.
Đáng lẻ chú chó nhỏ Samoyed ở trong l*иg sắt ngay bên cạnh chú chó săn mồi lông vàng, nhưng giữa trưa hôm nay đã không qua khỏi.
Trong hồ sơ có ghi chép, Ôn Noãn nhìn thấy, trong lòng có chút phiền muộn.
Chú chó săn mồi lông vàng xem như đã qua khỏi, hiện tại đã có cảm giác thèm ăn.
Ôn Noãn liếc nhìn hồ sơ ghi chép, sau khi xác định triệu chứng nôn mửa đã được kiểm soát, cô ngâm một ít thức ăn vào nước đã đun sôi.
Đợi đến khi thức ăn đã mềm xốp cô mới đưa đến chỗ chú chó.
Xong hết mọi việc, Ôn Noãn đi tắm trước.
Về phần Giang Yến, cô đã bảo anh sáng mai về nhà lại tắm, trong phòng khám thực sự không tiện, hơn nữa cũng không có quần áo để anh thay.
Anh đã đồng ý.
Ôn Noãn khi tắm phải đặc biệt chú ý tránh vết bỏng ở vai.
Sau khi uống thuốc đã không còn đau nữa nhưng da vẫn còn vết đỏ.
Khi Ôn Noãn từ phòng tắm bước ra, Giang Yến đã cởϊ áσ khoác vest và xếp nó vào một góc của ghế sô pha.
Lúc này trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Tay áo được xắn lên hai lần, lộ ra một phần cánh tay dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, đường nét rõ ràng, cơ bắp đặc biệt mượt mà săn chắc, đường cong rất đẹp mắt.
Trong tay anh cầm cây lau nhà mà trước đó Ôn Noãn đã mang ra từ phòng tắm.
Động tác thành thục đẩy cây lau nhà, đi đi lại lại trong phòng khám.
Việc lau nhà dường như chỉ là thuận tiện.
Đây rõ ràng là một công việc rất mệt mỏi, nhưng vào tay Giang Yến lại trở nên rất dễ dàng.
Ôn Noãn vẫn không thể hiểu, tại sao lại có người cầm cây lau nhà đi tới đi lui mà lại rực rỡ lóa mắt, lịch sự ưu nhã như vậy.
Cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất kỳ quái, dù sao khí chất cao quý của người đàn ông rất không phù hợp với cây lau nhà.
Khi Giang Yến nhận thấy ánh mắt của cô, sàn nhà đã lau gần xong.
Người đàn ông cầm cây lau nhà đứng dưới ánh đèn, dáng người cao lớn như cây tùng.
Cơ thể với tam giác ngược tỷ lệ vàng quả thật quá bắt mắt.
Ôn Noãn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là Giang Yến mở miệng trước.
Vẫn như cũ, anh đã nhìn thấu tâm tư của cô gái nhỏ.
“Nhàn rỗi không việc gì nên thuận tiện hoạt động gân cốt một chút.”
Ôn Noãn nhìn anh, một lúc lâu sau mới đi tới.
Dừng lại trước mặt người đàn ông, hai tay cô luồn qua eo hẹp của anh, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Người đàn ông toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Anh chỉ cụp mắt nhìn xuống đỉnh đầu của cô gái, ánh mắt lo lắng.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Yến nghĩ rằng, Ôn Noãn nhìn thấy anh nên nghĩ đến Lục Tu Minh hoặc đang nhớ đến người nào đó, nhất thời xúc động nên mới ôm lấy anh.
Kết quả giây tiếp theo cô gái đã buông anh ra, nhìn anh lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Không có việc gì, chỉ là muốn ôm anh thôi!”
Ôn Noãn cũng không thể nói rõ được lý do.
Không hiểu sao cô lại xúc động, muốn nhào vào ngực anh, muốn khóc thật lớn.
Nhưng cuối cùng Ôn Noãn đã cố nhịn không khóc.
Sợ nếu cô thật sự khóc sẽ làm Giang Yến lo lắng.
“Vậy ôm anh thêm chút nữa đi!”
Người đàn ông sững sờ trong giây lát, rồi lại ôm cô vào lòng.
Anh không quan tâm cây lau nhà rơi trên mặt đất, chỉ tập trung dùng bàn tay ấm áp dày rộng của mình vuốt ve mái tóc dài của Ôn Noãn, theo quy luật từ trên xuống dưới.
Ôn Noãn sửng sốt trước cái ôm bất ngờ của người đàn ông.
Sau lại tham lam hơi ấm trong vòng tay anh, lần nữa luồn tay ôm lấy eo anh, không lỏng lẻo cũng không quá chặt.
Cứ như vậy ôm nhau được hai ba phút, Giang Yến chợt nhớ ra điều gì đó, liền buông Ôn Noãn ra.
“Vết thương trên vai em đã bôi thuốc chưa?”
“Vẫn chưa!”
“Vậy……anh giúp em bôi thuốc?”
Giang Yến hơi do dự, vì Ôn Noãn bị thương trên vai.
Nếu muốn bôi thuốc phải kéo áo xuống, để lộ toàn bộ phần vai phải ra ngoài.
Nếu không có nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trong xe và cái ôm vừa rồi.
Anh cũng không dám mạo muội mở miệng như vậy.
Chỉ là trong tiềm thức cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Ôn Noãn dường như đang vô hình trở nên thân thiết hơn.
Thân thiết đến mức có lẽ cô sẽ không ngại để lộ vai trước mặt anh.
Thực tế, trong lòng Ôn Noãn cũng có chút do dự.
Hiện tại cô đã xác định bản thân không bày xích việc tiếp xúc thân mật cùng Giang Yến.
Thậm chí là nụ hôn trước đó hay cái ôm vừa rồi, trong lòng cô sẽ sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ.
Có lẽ đây là một trong những phản ứng sinh lý bình thường mà Giang Phàm đã đề cập đến khi anh điều trị cô trước đây.
Nhưng loại cảm giác này đối với Ôn Noãn quá xa lạ, cô cần thời gian để tiêu hóa.
Lúc này cô đang phân vân giữa việc từ chối sự thân cận của Giang Yến, hay chấp nhận thuận theo sự phát triển mối quan hệ giữa hai người.
Giang Yến thấy cô khó xử, trong lòng đã đưa ra đáp án.
Vừa định từ bỏ thì Ôn Noãn lại gật đầu đồng ý.
“Vậy làm phiền anh rồi!”
*************
Lúc Giang Yến giúp Ôn Noãn bôi thuốc, ánh mắt chỉ tập trung vào vết bỏng trên vai.
Vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt chuyên tâm.
Chờ bôi thuốc xong, Ôn Noãn vào phòng nghỉ ngơi.
Người đàn ông mới vào phòng tắm dội nước lạnh rửa mặt để bản thân bình tĩnh lại.
Trước mắt anh chỉ toàn hình ảnh bả vai trắng nõn của Ôn Noãn ửng hồng một mảng.
Không tính là lộ liễu nhưng Giang Yến sinh ra phản ứng.
Cơ thể mất kiểm soát.
Một đêm này gần như Giang Yến trằn trọc không ngủ được.
Thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ thì bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu trắng.
Khoảng nửa giờ sau, Ôn Noãn có một đêm mộng đẹp từ phòng nghỉ bước ra.
Cô vào phòng tắm rửa mặt trước, sau đó liếc nhìn chiếc ghế sô pha ở khu tiếp tân.
Giang Yến đang nằm ngửa, một tay đặt dưới gối, chiếc chăn mỏng mà Ôn Noãn đưa cho anh trượt xuống eo.
Sợ anh bị cảm, Ôn Noãn rón rén bước qua, vén chăn đắp lên cho anh.
Không ngờ, vừa định rút tay về, Giang Yến đã cảm nhận được, theo bản năng nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
Sau khi mở mắt ra nhìn thấy Ôn Noãn, vẻ lạnh lùng trên mặt anh lập tức biến mất, thay vào đó là đôi mắt thả lỏng sau cơn buồn ngủ.
Ngay cả giọng nói cũng khàn đi vì chưa tỉnh ngủ.
“Trời đã sáng rồi sao?”
Ôn Noãn có thể cảm nhận rõ ràng lực đạo trên bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô.
Anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông, một lúc sau, có lẽ Giang Yến đã lấy lại sự tỉnh táo, anh buông lỏng tay cô.
“Anh có thể ngủ thêm một lát.”
“Trước khi phòng khám mở cửa tôi sẽ gọi anh!”
Ôn Noãn đứng thẳng người, tay còn lại nắm lấy cánh tay mà người đàn ông vừa nắm qua.
Giang Yến rút bàn tay về thuận thế đặt nó lên mắt, giọng nói có chút lười biếng của anh kéo dài hơn một chút.
“Vậy anh sẽ ngủ thêm mười phút nữa…….”
Ôn Noãn mím môi cười đáp lại một tiếng.
Sau đó cô đi làm việc khác, tiêu độc sát khuẩn như thường lệ.
Khoảng tám giờ ba mươi, Ôn Noãn đánh thức Giang Yến.
Nhắc nhở anh trong nửa giờ tới, các đồng nghiệp làm ca sáng sẽ tới phòng khám.
Giang Yến đơn giản thu dọn một chút, rửa mặt sau đó ra về.
Anh không nói gì trước đi rời đi, vì thế khoảng một giờ sau, anh quay lại mang theo bữa sáng thịnh soạn khiến Ôn Noãn có chút ngạc nhiên.
Lúc đó đã có một số đồng nghiệp khác trong phòng khám.
Bọn họ đều cùng làm ca sáng với Ôn Noãn, trong số đó có chị Trương đã gặp qua Giang Yến.
Chị Trương nhìn thấy Giang Yến bước vào cửa chính, theo bản năng gọi Ôn Noãn tiếp đón khách mà cô đã từng nhận bệnh.
“Noãn Noãn, có anh Giang đến!”
Ôn Noãn vừa đưa hóa đơn cho chủ nhân chú chó săn lông vàng.
Hôm nay chú chó lông vàng xuất viện, chủ nhân tới đón mà nước mắt lưng tròng, một bên thấy may mắn vì con lông vàng còn sống, một bên đau lòng vì chú chó nhỏ Samoyed đã không thể qua khỏi.
Nghe chị Trương gọi, trái tim vốn tĩnh lặng không gợn sóng của Ôn Noãn chợt bị gió lay động, lăn tăn nổi sóng.
Cô đáp lại chị Trương một tiếng, sau đó lịch sự tiễn chú chó săn mồi lông vàng và chủ nhân của nó ra về.
Lúc này mới có thời gian nhìn đến người đàn ông được chị Trương tiếp đón đang ngồi ở ghế sô pha.
Kinh ngạc trong giây lát, Ôn Noãn bóp một ít thuốc sát trùng lên tay, vừa xoa đều bàn tay, vừa đi về phía khu vực nghỉ ngơi.
Giang Yến đang nhìn cô, khi hai ánh mắt giao nhau, đôi mắt phượng của người đàn ông nhuộm lên ý cười.
Còn có ý ám chỉ mà liếc mắt về phía bàn cà phê, Ôn Noãn nhìn theo tầm mắt của anh liền nhìn thấy rất nhiều thức ăn.
Là Giang Yến nhờ Trần Hiến mua bữa sáng lúc trên đường đến đây.
Bữa sáng đa dạng phong phú, có cháo và sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao nhân thịt.
Còn có cả sandwich và sữa bò cùng những thứ khác nữa.
Cả Trung Quốc và phương Tây lẫn lộn, làm người khác nhìn hoa cả mắt.
Ôn Noãn cũng không hiểu tình hình, cô nhìn Giang Yến từ trên xuống dưới, phát hiện anh đã thay quần áo.
Chẳng lẽ là về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó mua bữa sáng và quay lại đây ?
Nghĩ đến đây, trên môi Ôn Noãn nở nụ cười nhẹ.
Chỉ nghe thấy giọng nói của chị Trương đặc biệt ám muội.
“Noãn Noãn, anh Giang nói anh ấy đến đây là để đưa bữa sáng cho chúng ta!”
“Nói là muốn cảm ơn chúng tôi vì đã đối xử tốt với em!”
Chị Trương đây là muốn ám chỉ điều gì đó.
Giang Yến mang theo bữa sáng đến cảm ơn bọn họ đã quan tâm đến Ôn Noãn, điều này không phải nói rõ cho bọn họ biết rằng anh và Ôn Noãn có mối quan hệ thân thiết sao?
Người có tai, có mắt sáng suốt dĩ nhiên nghe thấy, nhìn thấy sẽ hiểu rõ, nhưng bọn họ muốn nghe xem Ôn Noãn sẽ nói gì.
Trong phòng khám lúc này tạm thời không có khách hàng.
Ngoài Ôn Noãn và chị Trương, còn có hai đồng nghiệp khác cùng làm ca sáng, một nam một nữ, bọn họ đều trạc tuổi nhau.
Lúc này, mọi người đều tập trung ở khu vực nghỉ ngơi để thưởng thức bữa sáng do Giang Yến mang tới.
Vừa đúng lúc mọi người vẫn chưa ăn sáng, vốn dĩ định gọi món bên ngoài để người giao tới.
Không nghĩ tới lại có người mời khách, còn tự mình mang đến tận cửa.
Nhìn vào ánh mắt bát quái của chị Trương và những người khác, Ôn Noãn biết họ muốn nghe điều gì.
Cô cũng không có ý định sẽ giấu giếm mọi người về mối quan hệ của mình với Giang Yến, dù sao lát nữa ông chủ đến cô cũng sẽ báo tình hình với ông chủ một tiếng.
Vì thế dưới ánh mắt bát quái mãnh liệt của chị Trương và những người khác, Ôn Noãn ngả bài.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng dậy từ ghế sô pha, vẻ mặt ngại ngùng, nhỏ giọng giới thiệu.
“Anh ấy tên là Giang Yến…..”
“Là tiên sinh nhà em!”
Chị Trương vốn nghĩ Ôn Noãn và Giang Yến chỉ đang trong giai đoạn mập mờ, hoặc bọn họ vừa mới xác định quan hệ yêu đương.
Kết quả cô bé kia vừa mở miệng là gọi một tiếng “tiên sinh nhà em”, khiến mọi người hoang mang tột độ.
Ôn Noãn kết hôn ?!
Việc này xảy ra lúc nào ????
“Cậu kết hôn? ”
Đồng nghiệp Tiểu Văn là người đầu tiên phản ứng lại.
Sau đó, chị Trương và một đồng nghiệp khác cũng hoàn hồn và khép miệng lại.
Ánh mắt của họ không ngừng chuyển đổi giữa Ôn Noãn và Giang Yến.
Một đồng nghiệp nam khác gọi là Tiểu Vương, không chút do dự hỏi một câu :
“Ôn Noãn, tôi nhớ bạn trai cô không phải họ Lục sao ? Sao lại là họ…..”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Vương đã bị chị Trương đá một cước, lập tức ngậm miệng lại.
Không ngờ Ôn Noãn cùng Giang Yến đều rất bình tĩnh.
Dường như không hề quan tâm đến những lời vừa rồi của Tiểu Vương.
Giang Yến nhếch khóe môi một cách tượng trưng, ra hiệu cho mọi người ăn sáng khi còn nóng.
Anh kéo Ôn Noãn cùng ngồi vào một góc sô pha.
Đặt bát cháo được chuẩn bị riêng đến trước mặt cô.
Anh nhỏ giọng nói :
“Vết thương trên vai em vẫn chưa lành, bác sĩ nói nên ăn thanh đạm một chút mới tốt, anh đã nhờ Trần Hiến mua cho em cháo sườn heo khoai mỡ.”
“Còn có bánh hoa quế và bánh bao nhân thịt nấm.”
Giang Yến nói xong, Ôn Noãn còn chưa kịp nói lời cảm ơn.
Đồng nghiệp Tiểu Văn bên kia đã lên tiếng, trên mặt là biểu cảm hóng chuyện buôn dưa.
“Ôn Noãn, cậu làm cách nào mà có thể theo đuổi được một người đàn ông chất lượng cao như anh Giang thế?”
“Có thời gian rảnh nhớ dạy cho mình, mình cũng muốn tìm một người như anh Giang làm chồng !”
Có lẽ vì Giang Yến quá mức ưu tú nên trong tiềm thức Tiểu Văn nghĩ rằng Ôn Noãn theo đuổi Giang Yến.
Ôn Noãn nghe thấy, cô khẽ cắn cánh môi, nhất thời có chút khó xử.
Cô không trả lời được vấn đề này, bởi vì cô cùng Giang Yến là ký hợp đồng hôn nhân, nhưng chuyện này lại không thể nói với người ngoài.
Trong lúc Ôn Noãn không biết đáp thế nào, Giang Yến bên cạnh đã mỉm cười mở miệng, thay cô trả lời câu hỏi.
“Vấn đề này Noãn Noãn không trả lời được, bởi vì tôi đã theo đuổi cô ấy.”
Tiểu Văn, chị Trương và Tiểu Vương sững sờ tại chỗ.
Không ai nghĩ tới Giang Yến lại là người theo đuổi Ôn Noãn, anh ta có ý đồ gì ?
Không đợi bọn họ hỏi tiếp, Giang Yến đã cắt đứt mọi đường lui.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói vẫn mang theo vẻ lịch sự dịu dàng, cũng ẩn chứa sự uy nghiêm và lạnh lùng như bậc bề trên.
“Mọi người mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon!”
Giang Yến nói xong, người trước đó đã đặt câu hỏi là Tiểu Văn, chỉ mím môi và im lặng ăn cháo.
Chị Trương muốn nói lại thôi, Tiểu Vương lại càng không nói nên lời.
Phòng nghỉ bị bao phủ bởi sự im lặng quỷ dị.
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cháo nóng hổi, ánh mắt quét qua người chị Trương và những người kia, không nhịn được mà nghiêng người về phía Giang Yến đang ngồi bên cạnh cô.
Đôi môi cô gần như phủ kín vành tai của người đàn ông, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có Giang Yến có thể nghe thấy.
“Thật ra anh cũng có thể nói là tôi theo đuổi anh, như vậy có lẽ họ sẽ dễ tin hơn.”
Nói xong, Ôn Noãn liền lui ra, ngồi ngay ngắn.
Chuẩn bị ăn cháo như không có việc gì.
Không nghĩ tới giây tiếp theo, Giang Yến lại học theo những gì cô vừa làm, cúi xuống áp môi lên vành tai cô.
Giọng nói dịu dàng mang ý cười.
“Anh nói sự thật!”
“Không phải là anh chủ động sao?”
Ôn Noãn: “……”
Cô thật sự không thể phản bác, bởi vì hợp đồng hôn nhân thật sự là do Giang Yến đề xuất.
Nhưng chuyện này với việc ai theo đuổi ai về bản chất hoàn toàn khác nhau.
Giao dịch hay tình yêu, trong lòng Ôn Noãn hiểu rất rõ.
“Ai da, hai người cũng thật tình cảm quá đi, vừa cắn tai nhau nói thì thầm gì thế?”
Chị Trương muốn làm dịu bầu không khí nên đã chủ động phá vỡ sự im lặng.
Cô vừa dứt lời, vì quá khẩn trương mà khuôn mặt Ôn Noãn đã đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
May mắn là Giang Yến kịp thời giúp cô giải vây.
“Tất nhiên đó là bí mật vợ chồng không thể để cho mọi người nghe thấy!”
Bọn người chị Trương: “...........”
Không thể nghe? Bí mật vợ chồng? Chẳng lẽ là........?
Khó trách lúc cô vừa hỏi, Ôn Noãn liền đỏ mặt.