Chương 18. Rất ngọt

Ăn sáng xong mất khoảng nửa giờ.

Trong thời gian đó Giang Yến trả lời điện thoại do Trần Hiến gọi đến, nhắc nhở anh một giờ sau có cuộc họp hội đồng quản trị.

Tiếp xong điện thoại anh cũng không vội đi.

Quay lại ghế sô pha cùng Ôn Noãn ăn thêm hai miếng nữa, canh chuẩn thời gian vừa kịp lúc mới rời đi.

Dù sao nội dung cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay cũng không quan trọng, đơn giản là thảo luận việc bổ nhiệm chức vụ cho Giang Lãng sau khi về nước.

Vì muốn Giang Lãng vào công ty giữ chức vụ phó tổng, chú hai cũng thật là vừa đấm vừa xoa, dốc hết sức lực.

Giang Yến không có ý định tham dự cuộc họp đúng giờ.

Vì vậy lúc Ôn Noãn tiễn anh ra cửa, khi đến trước chiếc xe Maserati màu đen, anh còn cùng Ôn Noãn trò chuyện một lúc.

Nội dung chỉ xoay quanh vấn đề vết thương trên vai Ôn Noãn.

Một lần lại một lần nhắc đi nhắc lại, không cảm thấy phiền.

Ôn Noãn kiên nhẫn lắng nghe, nhưng không biết từ lúc nào ánh mắt cô lại rơi vào chiếc cà vạt xiêu vẹo của Giang Yến.

Lúc sau, Giang Yến cũng bắt đầu chú ý đến ánh mắt của cô.

Anh cụp mắt liếc nhìn cà vạt, khẽ nâng tay định chỉnh lại một chút, nhưng lại lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó.

Đôi mi thanh mảnh của người đàn ông hơi nhướng lên, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

“Làm sao vậy? Em đang nhìn gì thế?”

Ôn Noãn bị lời nói của anh kéo lại tinh thần, hơi ngước mắt, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Giang Yến.

Cô do dự một lúc sau đó chỉ vào chiếc cà vạt: “Lệch rồi!”

Giang Yến ậm ừ một tiếng, giọng nói trầm ấm hỏi:

“Có thể làm phiền Noãn Noãn giúp anh chỉnh lại không?”

Ôn Noãn sửng sờ một lúc, sau đó đáp lại: “Được!”

Ngay sau đó, cô nghiêng người đến gần thân hình cao lớn của Giang Yến, nhón chân sửa sang lại cà vạt cho anh.

Cũng không tính là quá khó khăn, người đàn ông khom lưng cúi thấp người, để cô tùy ý sờ soạng.

Trong suốt quá trình, Giang Yến vẫn luôn duỗi tay đỡ eo Ôn Noãn, sợ cô không đứng vững sẽ té ngã.

Thực ra cũng chỉ là vấn đề thắt cà vạt thôi, rất đơn giản.

Tuy Ôn Noãn không biết thắt cà vạt, nhưng kéo thẳng chiếc cà vạt đã thắt thì vẫn có thể làm tốt.

Vài giây trôi qua, cô gái nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Xong rồi!”

Dứt lời, Ôn Noãn liền lùi lại.

Nhưng bàn tay của Giang Yến đặt trên eo cô bỗng nhiên siết chặt, không để cô rời đi.

Ôn Noãn bị cánh tay cường tráng của người đàn ông kéo vào trong ngực rộng lớn ấm áp.

Trái tim Ôn Noãn đập lỡ một nhịp, bên tai cảm thấy nóng lên.

Nhưng tất cả những điều này đều bị hơi ấm trong vòng tay anh hòa tan, cô dần bình tĩnh lại, ngoan ngoãn rút vào lòng anh như một chú mèo con sắp đi vào giấc ngủ.

“Buổi tối gặp lại, Noãn Noãn!”

Giọng nói trầm khàn vô cùng dịu dàng của Giang Yến vang lên từ đỉnh đầu cô.

Ôn Noãn mơ hồ bị giọng nói dịu dàng của anh dụ dỗ, hai tay vô thức nắm lấy góc áo người đàn ông, vô cùng tham lam hơi ấm trong lòng anh.

Cho đến khi điện thoại của Giang Yến lại reo thêm lần nữa.

Cô gái rút tay về, lui ra khỏi vòng tay anh, sau khi đứng vững cô hướng gương mặt trắng nõn ngại ngùng cười với anh

“Hẹn tối gặp lại!”

“Trở vào đi, anh phải đi rồi!”

Giang Yến liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, là chú hai gọi.

Anh không vội trả lời, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Ôn Noãn, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên một tia bất đắc dĩ.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Giang Yến sống ba mươi năm, vẫn nghĩ bản thân đã nhìn thấu mọi chuyện, luôn xem thường việc níu kéo chia tay.

Không nghĩ tới sẽ còn luyến tiếc thêm ai.

“Tạm biệt!”

Ôn Noãn mỉm cười, vẫy vẫy tay với anh.

Nói xong, cô lại do dự bồi thêm một câu:

“Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn!”

Giang Yến nhếch đôi môi mỏng, mỉm cười dịu dàng, tâm tình rất vui vẻ.

Nhưng anh cũng chỉ cười, không nói gì thêm.

Bởi vì sau khi Ôn Noãn nói những lời quan tâm đó, gương mặt trắng sứ không khỏi đỏ lên, có lẽ là vì thẹn thùng.

Sau lại bởi vì sự kiên trì của Ôn Noãn, Giang Yến đã lên xe rời đi trước.

Khi chiếc xe Maserati màu đen đã đi xa hơn, không còn nhìn thấy đuôi xe nữa, Ôn Noãn hai tay ôm mặt, xoay người đi vào phòng khám.

Cô áp mu bàn tay lạnh lẽo lên mặt, cố gắng hạ nhiệt.

Sau khi bước lên bậc thang, qua cửa kính nhìn thấy Tiểu Văn và Tiểu Vương đang đứng quay lưng về phía cửa, Ôn Noãn đặt tay xuống và cố gắng tỏ ra bình thường.

Thấy hai người họ quay lưng về phía cửa không nhìn thấy cô, Ôn Noãn dự định theo phép lịch sự chào hỏi họ một tiếng.

Ngày thường ngoài ông chủ Từ Thành Cẩm cùng chị Trương, mối quan hệ giữa cô và các đồng nghiệp khác cũng rất bình thường.

Gặp nhau chỉ gật đầu xem như chào hỏi, và gần như là bọn họ chủ động

Ôn Noãn cảm thấy bản thân nên thay đổi.

Cũng nên chủ động chào hỏi mọi người, dù sao tất cả đều là đồng nghiệp.

Nhưng khi cô đẩy cửa vào, cuộc trò chuyện của Tiểu Văn và Tiểu Vương lọt qua khe cửa.

“Bạn trai mới của Ôn Noãn thật sự rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả người trước đó.”

Người lên tiếng trước là đồng nghiệp Tiểu Văn, trong giọng nói lộ ra chút hâm mộ.

Lúc này trong phòng khám không có khách hàng, hai người họ quây quanh quầy lễ tân lập đội chơi trò chơi.

Tiểu Văn nói xong, đồng nghiệp nam tên Tiểu Vương đã sửa lời cô.

“Bạn trai gì chứ, mọi người đều nói là tiên sinh nhà cô ấy, là tiên sinh hiểu không? Nghĩa là chồng đấy!”

Sau khi Tiểu Vương nói xong, nhân vật mà anh ta đang chơi đã chết trong trận chiến đồng đội, một bên tức giận phụ trợ nhưng không bảo vệ được anh ta, một bên lại mắng đánh dã mà không biết cắt hàng sau.

Cuối cùng, toàn bộ sự tức giận đều đổ lên người Ôn Noãn.

“Nói trắng ra chính là đứng núi này trông núi nọ, thấy tiền liền sáng mắt!”

“Hơn nữa còn không biết xấu hổ, vô pháp tiếp nhận loại người này!”

Người đàn ông mở miệng không có chút lưu tình, lời nói của anh ta chứa đầy sự khinh thường cùng chán ghét.

Lời nói của anh ta vừa dứt, Tiểu Văn lập tức tham gia đội hình.

“Đúng vậy! Tôi cảm thấy cô ấy là đang diễn kịch!”

“Dựa vào việc tâm lý bản thân có vấn đề, ngay cả ông chủ cũng phải nhường cô ấy vài phần, hiện tại tôi thật sự nghi ngờ rốt cuộc cô ấy có bệnh thật hay không.”

“Nếu cô ấy không bị bệnh, thì phương pháp thu hút đàn ông của cô ấy thực sự rất thông minh.”

“Cho dù là bạn trai cũ hay ông chủ của chúng ta, còn có người chồng hiện tại, có ai không đối xử tốt với cô ấy chứ? Hiện tại tôi thật nghi ngờ cô ấy và ông chủ đang có mối quan hệ ngầm!”

“Giả vờ yếu đuối để được người khác thông cảm thật đúng là một kỹ năng không tồi.”

Sau khi nói xong, Tiểu Văn dùng khuỷu tay chạm vào người Tiểu Vương, nhéo giọng hỏi:

“Này, dù sao thì đàn ông các người đều thích những cô gái giả vờ yếu đuối như cô ấy đúng không?”

“Tôi nghe nói loại người như cô ấy rất dễ khơi dậy bản năng ham muốn bảo vệ của đàn ông?”

Tiểu Vương nhìn về phía Tiểu Văn, liếc mắt thoáng qua, anh ta ngay lập tức muốn chứng minh bản thân vô tội.

“Tôi lại không thích cái loại ra vẻ giả tạo như cô ấy, tôi thích sự thẳng thắn của em, rất đáng yêu!”

Anh ta vừa dứt lời, Tiểu Văn lập tức đỏ mặt.

Hai người ve vản cười đùa với nhau, căn bản không ai chú ý phía sau Ôn Noãn đang đứng cách đó không xa.

Nếu là trước đây, kiểu nghị luận làm tổn thường người khác hơn gươm giáo thế này, Ôn Noãn đều sẽ lướt qua.

Cô sẽ bỏ đi và giả vờ như không nghe thấy.

Sau đó lặng lẽ giữ khoảng cách xa nhất với hai người bọn họ, phớt lờ họ.

Nhưng lúc này, trong lòng Ôn Noãn lại có một suy nghĩ khác.

Cô nhớ những lời mà Giang Yến đã thì thầm vào tai cô sau khi đọc lời thề tại phòng tuyên thệ của cục dân chính.

“Từ nay về sau, chúng ta là vợ chồng.”

“Ôn Noãn, chỉ cần em nguyện ý, tôi lấy tư cách là một người chồng sẽ chịu mọi trách nhiệm với em, bảo vệ em, quý trọng em, chung thủy với em.”

“Tôi nguyện ý mãi mãi là người thân của em!”

“Chỉ cần tôi còn sống, sẽ không để em không nhà để về !”

Vì vậy anh hy vọng Ôn Noãn sẽ có một cuộc sống tốt hơn, không cần để bản thân phải chịu thiệt thòi.

Giang Yến còn nói, nếu Ôn Noãn phải chịu ủy khuất thì anh không đủ tư cách làm chồng.

Khi đó Giang Yến nói thì thầm bên tai cô, hơi thở anh quá nóng bỏng. Đầu óc Ôn Noãn trống rỗng, căn bản cô đã không cẩn thận suy xét hàm ý trong lời nói của anh.

Hiện tại không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến.

Những lời đó một lần nữa lướt qua trong đầu, khiến đáy lòng Ôn Noãn nhen nhóm một đóm lửa nóng, tâm tình kích động, có hơi hưng phấn.

Cũng có thể gọi là lòng dũng cảm.

Ngoài những gì Giang Yến đã nói với cô sau khi lãnh được chứng nhận ngày hôm qua, Ôn Noãn còn nghĩ đến Giang Nhu, người đã giúp cô hai lần trước đó.

Cô gái kia sống thật tùy ý phóng khoáng, không bị ràng buộc bởi cái nhìn của người khác.

Cô dám ăn dám nói, vô cùng thẳng thắn, không bao giờ để mình bị thiệt thòi, đó là trạng thái mà Ôn Noãn luôn muốn trở lại trong suốt những năm qua.

Chỉ trong vài phút, Ôn Noãn đã suy nghĩ rất nhiều.

Ngọn lửa trong lòng cô ngày một mạnh hơn, hoàn toàn thiêu đốt sự nhu nhược trong cơ thể mảnh khảnh kia.

Ôn Noãn hít sâu một hơi, lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ.

“Hai người đang nói về tôi sao?”

Vốn dĩ cô muốn nở một cười trên môi, nhưng thật sự không thể làm trái lương tâm, không cười nổi.

Một gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lạnh lùng, ánh mắt cũng rất ảm đạm.

Tiểu Văn cùng Tiểu Vương đang trò chuyện vui vẻ, họ vừa chơi xong trò chơi.

Mặc dù bọn họ đánh thua nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cuộc thảo luận về Ôn Noãn của họ.

Quan trọng nhất là, quan hệ giữa hai người họ vừa nảy sinh một chút ái muội mơ hồ.

Tiểu Văn đã sớm có ý tứ với Tiểu Vương, cuối cùng cũng tìm được đề tài để trò chuyện, còn rất đầu cơ.

Vốn nghĩ rằng nhân cơ hội lần này để kéo gần quan hệ hơn.

Có thể sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ trực tiếp xác định mối quan hệ thông qua cuộc bàn luận bát quái về Ôn Noãn.

Kết quả, chút ái muội vừa mới nảy mầm giờ phút này đã bị Ôn Noãn đánh tan hoàn toàn.

Hai người như hai ngọn lửa hừng hực, bỗng chốc bị người khác dội cho gáo nước lạnh lên đầu, khỏi phải nói là thất vọng cỡ nào.

Vô cùng mất hứng, đầu tiên Tiểu Văn quay lại nhìn Ôn Noãn.

Những suy nghĩ bát quái vừa rồi lập tức thu lại, cô mím môi, vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ.

Tiểu Vương cũng không khá hơn là bao.

Kiểu nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt ngay tại chỗ thế, xấu hổ đến mức khiến anh ta muốn nhón chân đào ra một tòa lâu đài ngay tại chỗ.

Vận khí cũng quá đen rồi!

Vẫn nghĩ Ôn Noãn đi tiễn chồng sẽ rất lâu, không ngờ nhanh như vậy đã quay lại.

Chẳng lẽ quan hệ vợ chồng không tốt ?

Suy nghĩ của Tiểu Vương bay lượn, dường như anh ta đã nghĩ ra rất nhiều và đang xâu chuỗi lại.

Khi định thần lại, anh ta cũng giống Tiểu Văn, xấu hổ đến mức chỉ muốn trốn khỏi hiện trường.

Vì thế anh ta cố nhếch môi cười, dự tính sẽ tìm một cái cớ.

Nhưng Ôn Noãn hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội trốn thoát.

Cô bình tĩnh nhìn hai người họ, hỏi lại lần nữa.

“Vừa nảy là hai người đang nói về tôi sao?”

Đã bị bắt quả tang, nếu bây giờ phủ nhận nói không phải, chắc chắn Ôn Noãn sẽ không tin.

Vì thế Tiểu Văn và Tiểu Vương liếc mắt nhìn nhau.

Hai người thế nhưng lại ngầm hiểu ý nhau.

“Bọn mình đang nói cậu và chồng cậu rất ân ái, tình cảm thật tốt, thật làm người khác hâm mộ.”

Tiểu Văn lên tiếng trước, vẻ mặt đầy ý cười, cố gắng né tránh.

Tiểu Vương cũng tiếp lời, ra vẻ bình tĩnh.

“Tôi còn đề nghị Tiểu Văn nên học hỏi cô nhiều hơn, dịu dàng một chút, có như thế mới tìm được người đàn ông chất lượng tốt như anh Giang!”

“Ôn Noãn, cô không cần quá nhạy cảm, chúng tôi vừa mới ăn xong bữa sáng do chồng cô mang tới, sao có thể nói xấu cô được chứ!”

Người đàn ông nghĩ anh ta đã tìm được một lý do biện minh rất hoàn hảo.

Không ngờ Ôn Noãn vẫn không cười, vẻ mặt nghiêm túc không chút thả lỏng.

“Tôi và ông chủ cũng không có quan hệ bất chính như các người vừa nói. ”

Ôn Noãn vừa xoay chuyển đã đi thẳng vào vấn đề.

Dù sao đi nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ giả ngu và tìm cớ vòng vo, căn bản sẽ không thẳng thắn trả lời các câu hỏi của cô.

Nếu đã như vậy, Ôn Noãn cũng lười nói nhảm.

Cô đem những suy nghĩ của mình nói ra, cảm thấy điều gì cần giải thích đều phải nói rõ ràng.

Không nghĩ sẽ cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để hiểu lầm hoặc lan truyền tin đồn nhảm.

Có lẽ Tiểu Văn và Tiểu Vương không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.

Khi Ôn Noãn phủ nhận việc cô có quan hệ bất chính với Từ Thành Cẩm, hai người họ như bị đóng băng.

Sắc mặt trong nháy mắt đã biến đổi, không khác Hắc Bạch Vô Thường là bao.

Nhưng Ôn Noãn vẫn chưa dừng lại.

Sau khi nói về Từ Thành Cẩm, cô lại nhắc đến Lục Tu Minh.

“Tôi cùng bạn trai cũ chia tay cũng không phải vì tôi ham hư vinh, đứng núi này trông núi nọ.”

“Đoạn tình cảm kia, chính anh ta mới là kẻ phản bội không phải tôi!”

“Làm ơn đừng vội kết luận chuyện riêng tư của tôi trong khi hai người chưa biết gì cả!”

“Đó chính là xúc phạm tôi và anh Giang!”

Ôn Noãn lưu loát nói xong một hơi, mặt dù trái tim đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng nhưng cô vẫn bày tỏ rõ ràng rành mạch những suy nghĩ của mình, từng câu từng chữ một.

Cuối cùng ánh mắt Ôn Noãn thờ ơ quét qua gương mặt của hai người họ.

Giọng nói càng lạnh lùng hơn, lại thêm mười phần nghiêm túc.

“Tôi hy vọng về sau nếu hai người có bất kỳ vấn đề gì có thể gặp mặt trực tiếp hỏi, thay vì ở sau lưng tôi dùng những suy nghĩ đen tối để phỏng đoán!”

Sau khi nói xong những điều muốn nói, Ôn Noãn cảm thấy rất thoải mái.

Nhịp tim cô đập nhanh dữ dội, giống như thác nước từ trên ngọn núi cao đổ xuống, lại giống như một con ngựa hoang tự do trên đồng cỏ.

Hai người vừa rồi còn vui vẻ thành lập một đội bây giờ đều chết lặng.

Mặt này so với mặt kia còn khó coi hơn.

Đáng tiếc nói xấu sau lưng người khác là lỗi của bọn họ, lúc này chỉ có thể chịu đựng, bị Ôn Noãn không nhanh không chậm “giáo huấn” một trận.

Trước khi rời đi Ôn Noãn còn nhớ đến một việc.

Cô cố tình quay lại, ánh mắt khóa chặt trên người đồng nghiệp nam Tiểu Vương, tàn nhẫn vạch trần những lời nói dối của anh ta.

Vừa rồi anh ta có nói, không thích một người con gái vừa sống nội tâm lại ít nói như Ôn Noãn, chỉ thích tính cách thẳng thắn như Tiểu Văn.

Nhưng rõ ràng vào ngày thứ hai kể từ lúc Ôn Noãn đến đây làm, anh ta đã lén lút thổ lộ với cô.

Ôn Noãn đương nhiên là cự tuyệt, cho nên sau đó những người trong phòng khám đều biết cô đã có bạn trai.

Không ngờ miệng người đàn ông này không có lời nào là nói thật.

Ôn Noãn nhìn ra được Tiểu Văn đối với anh ta có chút ý tứ, nhưng cô lại cảm thấy anh ta không xứng được Tiểu Văn thích.

Cho nên trước khi tách rời với hai người họ, cô đã tiết lộ việc trước kia Tiểu Vương đã từng thổ lộ với mình.

Quả nhiên, sắc mặt hai người càng khó coi hơn.

Tiểu Văn vừa rồi còn cùng chiến tuyến với Tiểu Vương, lúc này tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông.

Cô cắn cắn môi, căng da đầu nói xin lỗi Ôn Noãn.

Sau đó, Tiểu Văn chạy ra khỏi phòng khám với đôi mắt đỏ hoe, lấy cớ là đi cửa hàng bên cạnh mua bình nước.

Tiểu Vương ở lại với gương mặt đen như đít nồi, cũng không xin lỗi, anh ta hung tợn trừng mắt liếc Ôn Noãn, chỉ va vào bả vai cô rồi bước ra ngoài.

Ôn Noãn cũng không ngăn lại.

Cô chỉ cau mày, xoa xoa bả vai phải bị đâm đau, trong lòng cũng đã bình tĩnh trở lại.

Dù sao không bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi phòng khám, về sau cũng không có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ.

Đắc tội thì cứ đắc tội đi, hiện tại cô cũng không phải chỉ có một mình.

***********************

Lúc chạng vạng, ông chủ Từ Thành Cẩm mới đến phòng khám.

Vừa đúng lúc Ôn Noãn muốn nói lời tạm biệt và cảm ơn anh, có lẽ thông qua chị Trương anh đã nghe nói về mâu thuẫn giữa cô và Tiểu Văn cùng Tiểu Vương.

Ánh mắt nhìn Ôn Noãn có chút khác thường.

Sau một lúc lâu anh mới mở miệng.

“Đã tìm được người bàn giao công việc của em, nếu em muốn rời đi sau khi tan sở hôm nay, tôi có thể cho anh ta bắt đầu đi làm vào ngày mai.”

“Cảm ơn ông chủ, những ngày qua đã làm phiền tới anh rồi !”

Ôn Noãn thật sự rất trân trọng Từ Thành Cẩm.

Trong lòng cô luôn kính trọng và biết ơn những người đã đối xử tốt với mình.

Nếu không cũng không đến mức kéo dài đến hôm nay mới chính thức quyết định rời đi.

Từ Thành Cẩm mỉm cười, không quan tâm đến những cái gọi là phiền toái mà cô nói.

“Tôi nghe Tiểu Trương nói hôm nay em đã giáo huấn Tiểu Văn cùng Tiểu Trương một trận, vì đã nói xấu sau lưng em phải không ?”

Ôn Noãn cắn môi, còn nghĩ Từ Thành Cẩm là muốn chỉ trích cô.

Đang định xin lỗi lần nữa thì người đàn ông đã cười lên tiếng.

“Ôn Noãn, em đã thay đổi rất nhiều!”

“Xem ra tên Giang Phàm kia y thuật cũng rất tinh thông!”

“Ngàn vạn lần đừng bao giờ suy nghĩ sẽ từ bỏ điều trị, sau khi rời khỏi đây phải sống cho thật tốt!”

“Đừng làm những người luôn mong em sống tốt phải thất vọng!”

Trong lòng Từ Thành Cẩm là đang thương xót cho Ôn Noãn.

Anh còn nhớ ngày cô bé kia đến phỏng vấn, suốt quá trình cô đều cúi đầu, nơm nớp lo sợ như một chú chim cút nhỏ bị thương.

Cho đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn, cô vẫn không dám ngước mắt nhìn anh.

Nhưng theo như những gì Từ Thành Cẩm biết, ở trường Ôn Noãn là một học sinh giỏi hàng đầu.

Đặc biệt là môn giải phẩu lâm sàn cô đạt kết quả rất xuất sắc.

Công việc hiện tại của Ôn Noãn là do giáo sư đại học giới thiệu.

Vị giáo sư kia từng nói qua với Từ Thành Cẩm, Ôn Noãn thật sự là một bác sĩ thú y tài ba tiêu biểu.

Kỹ thuật cầm dao mổ của cô thật sự rất ổn, nên trở thành bác sĩ thay vì làm bác sĩ thú y.

Ôn Noãn vẫn còn đang đắm chìm trong những lời chúc tốt đẹp và sự quan tâm chân thành của Từ Thành Cẩm dành cho cô, trong lòng cô có một tầng cảm động.

Giây tiếp theo, người đàn ông đã đổi chủ đề.

Anh hỏi cô: “Sau khi rời đi em dự định sẽ làm gì?”

“Tôi nghe Tiểu Trương nói em vừa kết hôn đúng không ? Sau khi từ chức có nghĩ sẽ ở nhà làm bà chủ gia đình không? ”

Từ Thành Cẩm cũng không hỏi đến đối tượng kết hôn của Ôn Noãn là ai.

Anh nghĩ cô đã bị bạn trai trước kia tổn thương nghiêm trọng, cho nên tùy tiện tìm một ai đó kết hôn để cân bằng chính mình.

Có chút lo lắng cho Ôn Noãn vừa thoát khỏi vực thẳm này lại ngã xuống một vực thẳm khác.

Cô gái nghe anh hỏi liên tục ba câu thì biểu tình có hơi bối rối.

Sau một lúc lâu mới há miệng thở dốc.

“Tôi….Tôi còn chưa nghĩ đến !”

Về sau sẽ làm gì, làm bà nội trợ sao ?

Ôn Noãn lắc đầu, ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.

Nhưng nghĩ đến Giang Yến, cô lại tạm thời đem suy nghĩ này nhặt trở về.

Mặc kệ nói như thế nào, về chuyện này cô cũng cần thảo luận với Giang Yến trước khi đưa ra quyết định.

Nhưng gì cô muốn anh đều đã cho cô.

Nhưng anh mong muốn điều gì, Ôn Noãn hoàn toàn không có manh mối, không biết gì cả.

Nếu Giang Yến muốn cô ở nhà làm nội trợ, Ôn Noãn sẽ nghiêm túc suy xét một chút, khả năng lớn là cô sẽ không từ chối Giang Yến.

“Tôi cho em một gợi ý, thấy thế nào? ”

Từ Thành Cẩm bắt chéo chân dựa vào thành ghế, trên tay đang xoay một chiếc bút.

Không hề có dáng vẻ nghiêm nghị của một ông chủ, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy anh rất đáng tin cậy.

Ôn Noãn rất tôn trọng anh, gật gật đầu : “Anh nói đi !”

“Thi lên thạc sĩ, làm nghiên cứu sinh chuyên ngành y học lâm sàng. ”

“Chuyển nghề làm bác sĩ cứu chữa những người bị thương, thế nào?”

Trên thực tế, Từ Thành Cẩm có thể cảm giác được rất rõ ràng, Ôn Noãn học đại học chuyên ngành bác sĩ thú ý cũng không phải vì cô thật sự muốn trở thành bác sĩ thú y.

Trực giác của anh hoàn toàn chính xác.

Lúc điền nguyện vọng thi lên đại học, Ôn Noãn đã băn khoăn một thời gian.

Lúc đầu cô muốn học chuyên ngành khoa học pháp y, muốn vào cũng là trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật ở thành phố S.

Nhưng Lục Tu Minh nói công việc của bác sĩ pháp y rất đáng sợ, anh ta không thích.

Sau đó anh ta cũng đề nghị Ôn Noãn học y, về sau này trở thành bác sĩ.

Nhưng vì bệnh tình của bản thân nên cuối cùng Ôn Noãn đã từ chối đề nghị này.

Chọn đi chọn lại, cô chọn chuyên ngành bác sĩ thú ý, Ôn Noãn cũng nộp đơn vào Đại học Nông nghiệp ở Thành phố S.

Trước khi tốt nghiệp, cô được giáo sư giới thiệu đến thực tập tại phòng khám của Từ Thành Cẩm.

Ba tháng thực tập còn chưa kết thúc cô đã nhận được bằng tốt nghiệp.

Mắt thấy sắp được chuyển thành nhân viên chính thức, cô lại từ chức.

Từ Thành Cẩm không giữ cô lại, bởi vì anh cảm thấy Ôn Noãn làm bác sĩ thú y thật lãng phí tài năng.

Trước kia tình trạng của Ôn Noãn không tốt lắm, Từ Thành Cẩm cũng chưa từng đưa ra kiến nghị nào với cô.

Nhìn thấy trạng thái hiện tại của cô đã tốt hơn, giống như hạt giống vốn nghĩ rằng sẽ thối nát, cuối cùng lại nảy mầm phát triển.

Từ Thành Cẩm cảm thấy cô đã có chút hy vọng vào tương lai.

Vì vậy anh đưa ra lời khuyên cho cô.

Nhưng Ôn Noãn suy nghĩ một lúc rồi từ chối.

“Tôi vốn không muốn trở thành bác sĩ.”

Làm bác sĩ cứu chữa cho mọi người là công việc vô cùng cao quý, nhưng nếu đối mặt với người sống thì Ôn Noãn không nắm chắc bản thân có thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Nếu là một người tốt như Từ Thành Cẩm, cô sẵn sàng chữa trị.

Nhưng còn những kẻ xấu thì sao? Nếu có một người tội ác tày trời như dượng của cô được đưa đến bệnh viện, và chỉ có cô mới có thể chữa trị cho ông ta…….. cô sẽ phải lựa chọn thế nào ?

Ôn Noãn nghĩ, cô sẽ không cứu một người như dượng của mình.

Cô ước gì bọn họ mau chết đi, không cầm dao gϊếŧ người đã tận nghĩa tận tình.

Vì vậy cô không thích hợp làm bác sĩ.

Bởi vì cô không có cách nào đối xử bình đẳng giữa người tốt và người xấu, chỉ xem họ như bệnh nhân bình thường.

“Cảm ơn lời khuyên của ông chủ, tôi sẽ cân nhắc lại việc thi lên thạc sĩ!”

Ôn Noãn lấy lại tinh thần, nói lời cảm ơn sau đó rời khỏi văn phòng của Từ Thành Cẩm, tiếp tục làm việc.

Hôm nay cũng xem như là ngày cuối cùng đi làm, ít nhất cũng trực đến ca cuối cùng, đến sáu giờ lại thu dọn đồ đạc và rời đi.

Chị Trương biết Ôn Noãn sắp chuyển đi, vô cùng luyến tiếc.

Ngỏ ý sau khi tan làm mời cô cùng nhau ăn tối, muốn chúc mừng cô có một tương lai tươi sáng.

Ôn Noãn từ chối bữa cơm, bởi vì cô đã giao hẹn với Giang Yến, sau khi tan làm thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón cô.

Tối nay cô sẽ chuyển đến chỗ Giang Yến, Ôn Noãn nghĩ nghĩ, có lẽ sẽ rất bận rộn.

Thật sự không có thời gian cùng chị Trương ăn tối, đành hẹn lại hôm khác.

Dù sao mọi người đều ở thành phố S, hơn nữa Đao Muội nhà Giang Yến sau khi sinh cũng phải đến phòng khám kiểm tra sức khỏe đúng hạn.

Chắc chắn vẫn còn cơ hội gặp nhau.