Chương 9: Tinh linh hạ phàm

Tắm rửa xong, Tạ Tri Phồn nằm ở trên giường. Chỉ là lần này anh không nằm ở bên trong, mà là nằm ở bên ngoài, bên cạnh có một khoảng trống lớn.

Mu bàn tay anh đặt trên trán, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì. Mãi cho đến khi ban công phát ra một chút tiếng vang, anh mới hoàn hồn, sau đó liền nhìn thấy Lâm Yểu Yểu mặc áo ngủ rón ra rón rén mở cửa ban công tiến vào.

Cô giống như tinh linh từ trên trời giáng xuống.

Cô chui vào ổ chăn nằm đến bên người Tạ Tri Phồn, vây quanh vòng eo anh, tựa như khi còn nhỏ như vậy.

Tạ Tri Phồn trở mình đem cô ôm vào trong lòng ngực, trái tim yên ổn xuống.

“Anh trai, hôm nay anh có uống thuốc không?”

“Không uống”

Lâm Yểu Yểu ngẩng đầu lên xem anh, vừa lòng cười cười, giống anh mỗi lần sờ đầu cô mà sờ sờ tóc của anh: “Thực ngoan nha.”

Xúc cảm rất tốt, cô ở trong lòng đánh giá.

Tạ Tri Phồn cùng cô đối diện, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cúi đầu hôn lấy cô.

“Muốn tắt đèn sao?” Anh hỏi.

Lâm Yểu Yểu gật đầu, Tạ Tri Phồn duỗi tay đem đèn tắt đi, trong phòng chìm vào bóng tốt.

Lâm Yểu Yểu giống như dỗ trẻ nhỏ mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, Tạ Tri Phồn rũ mắt nhìn cô gái nho nhỏ ở trong lòng ngực anh, bé nhỏ như thế nhưng lại cố gắng muốn an ủi anh, anh nhắm mắt lại, đem cô ôm càng chặt hơn một ít.

Đây là giấc ngủ an ổn nhất của Tạ Tri Phồn từ trước tới nay n, Lâm Yểu Yểu là thuốc của anh.

Lâm Yểu Yểu đã đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ rưỡi, mới vừa chấn động một chút, Lâm Yểu Yểu liền nhanh chóng tắt tiếng chuông vang.

Cô quay đầu lại xem, Tạ Tri Phồn chưa tỉnh, cô nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng đem tay Tạ Tri Phồn đặt bên hông cô nhấc ra. Sau đó nhẹ lén lút trở về phòng mình chui vào ổ chăn.

7 giờ, Ngụy Như đúng giờ xông vào phòng cô.

“Đồng hồ báo thức đã kêu 800 lần rồi.”

“Rõ ràng mới kêu lần thứu nhất thôi.” Lâm Yểu Yểu từ trên giường ngồi dậy phản bác nói.

Ngụy Như đang kéo bức màn ra cảm giác có chút khác thường mà quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng đang chậm rì rì đi về phía phòng tắm, nói thầm một câu: “Sao hôm nay tinh thần lại tốt như vậy.”

Ngày thường sáng sớm kêu cô rời giường, cô buồn ngủ tới mức một chữ cũng không thèm đáp, mặc cho Ngụy Như mạnh mẽ khoa trương bịa chuyện.

Lâm Yểu Yểu nhìn chính mình trong gương, tuy rằng thời gian ngủ bị ngắn lại nửa giờ, nhưng cô một chút cũng không bực bội, ngược lại tâm tình so với ngày thường còn tốt hơn, miệng mình trong gương làm cách nào cũng không áp xuống được.

Mà bên kia, Quách Nhã chuẩn bị bánh mì cùng sữa bò trên bàn cơm: “Hôm nay tâm tình không tồi đấy.”

Tạ Tri Phồn không nói chuyện.

Kỳ thật biểu hiện của Tạ Tri Phồn cùng ngày thường cũng giống nhau, nhưng sáng nay khi anh rời giường không khí quanh mình giống như đều trở nên lỏng nhẹ nhàng một chút, không giống ngày thường, mẹ con họ từ lúc sáng sớm đã không đối diện được quá ba lần.

Quách Nhã ở bên cạnh anh ngồi xuống xem anh ăn bữa sáng, ánh mắt như là đang xem một bộ tác phẩm hoàn mỹ của mình.

“Khi Yểu Yểu ở đây con luôn tươi cười nhiều hơn chút.”

Anh nuốt sữa bò trong miệng: “Phải không.”

Quách Nhã cười cười, không tiếp tục đề tài này: “Ăn nhanh đi, chút nữa giáo viên tới rồi.”

Tháng ngày Tạ Tri Phồn bế quan học tập thật sự quá bình tĩnh, từ sau khi trải qua những ngày liên tục làm việc cường độ cao, anh có chút mê luyến những ngày này.

Cuộc sống đơn giản mỗi ngày đều chỉ cần cố gắng học tập thật tốt, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lâm Yểu Yểu.

Buổi tối, Tạ Tri Phồn ra uống nước vừa lúc nhìn thấy Quách Nhã đang chuẩn bị đi ra ngoài ném rác, anh nhận lấy túi rác trong tay bà: “Để con đi cho, mẹ nghỉ đi.”

“Không cần, con trở về học tập đi.”

“Vừa lúc con muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”

Quách Nhã không kiên trì nữa, cầm khẩu trang đưa cho anh.