Chương 10: Xin tiền

Tạ Tri Phồn đi đến tiểu khu dưới lầu, đem rác rưởi ném vào thùng rác, sau đó ngồi ở trên ghế dài, chân dài hơi cong, tay đáp ở lưng ghế, cho dù mang khẩu trang, quanh thân cũng tản ra một cổ khí chất đại soái ca.

Anh đoán lúc này cũng vừa lúc tiết tự học của Lâm Yểu Yểu kết thúc, anh tưởng tượng bộ dáng cô cõng cặp sách tung tăng nhảy nhót đi tới nhìn thấy anh.

Nhưng anh không nghĩ tới chính là, trước khi gặp được Lâm Yểu Yểu, anh lại chờ được một người khác.

Anh cùng Tạ Dịch đã mấy năm không gặp.

Năm sáu năm, hoặc là bảy tám năm, anh nhớ không rõ.

Khi ông ta vừa mới cùng Quách Nhã ly hôn cũng sẽ định kỳ tới xem anh, sau đó số lần đến thăm ngày càng ít đi, cuối cùng dứt khoát không thấy tăm hơi.

Tạ Tri Phồn vĩnh viễn cũng quên không được, rõ ràng người nɠɵạı ŧìиɧ chính là ông ta, nhưng cuối cùng Quách Nhã vẫn hèn mọn cầu xin ông ta đừng rời khỏi mẹ con bọn họ.

Nhưng ông ta vẫn quyết tuyệt rời đi.

Tạ Dịch thay đổi rất nhiều, đã có tóc bạc rồi, dáng người cũng không cao lớn giống trong trí nhớ, có lẽ là bởi vì Tạ Tri Phồn đã cao lên nhiều.

Nhưng anh vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông trước mắt này là ba mình, tựa như cho dù Tạ Tri Phồn mang khẩu trang, nhưng Tạ Dịch vẫn nhận ra anh.

Tạ Tri Phồn đứng lên, bỗng nhiên so với ông ta cao hơn nửa cái đầu.

“Phồn phồn……”

Tay Tạ Tri Phồn cắm ở trong túi quần, cúi đầu nhìn ông, thanh âm lãnh đạm: “Ông tới làm cái gì.”

“Ba mang theo ít đồ, muốn đến thăm con và mẹ của con……” Ông ta giơ lên một ít trái cây và vài thứ gì đó như thực phẩm chức năng trong tay.

Tạ Tri Phồn quay đầu đi: “Không cần, mẹ tôi không muốn nhìn thấy ông.”

Cuối cùng, anh lại bổ sung nói: “Tôi cũng không muốn.”

“Thực xin lỗi, là ba không tốt.” Tạ Dịch cúi đầu, thanh âm run rẩy, bả vai khẽ run, “Ba không đi lên quấy rầy bà ấy nữa, ba nói chuyện với con có được không?”

Tạ Tri Phồn dự cảm đến nhiều năm như vậy ông ta không xuất hiện, hiện tại đột nhiên xuất hiện đại để là đã xảy ra chuyện gì rồi, kỳ thật anh không có nhiều kiên nhẫn có ông ta dài dòng đến thế, nhưng nhìn khuôn mặt già nua không như xưa này, , anh vẫn ngồi xuống.

Tạ Tri Phồn lẳng lặng nghe ba kể ra ngần ấy năm ông bất đắc dĩ khổ sở thế nào, nhớ anh ra sao, thời thời khắc khắc chú ý động thái anh, nhìn anh lấy được thành tựu ông cũng cảm thấy vui vẻ.

Mãi cho đến khi ông ta nói tới gần đây tài chính công ty mình xảy ra vấn đề, nói khoảng thời gian này ông ta gian nan ra sao, chủ nợ đuổi theo mãnh liệt thế nào.

“Phồn phồn, hiện tại con là đại minh tinh, ba biết số tiền này con nhất định có đúng không?”

Tạ Tri Phồn kéo kéo khóe miệng: “Muốn bao nhiêu.”

Tạ Dịch trầm mặc một lát, nói một con số.

“Tôi sẽ gửi qua cho ông, từ nay về sau ông đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn con.” Tạ Dịch nước mắt chảy dài, “Tính tình mẹ con vẫn cứng rắn như thế, ba hiểu bà ấy, bà ấy nhất định là đã tạo ra rất nhiều áp lực cho con đúng không? Nếu con chịu không nổi thfi có thể tới…”

“Đủ rồi.” Tạ Tri Phồn lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, đứng lên, tựa hồ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, “Bà ấy thế nào, không cần tới ông ở đây khoa tay múa chân.”

“Mấy thứ này ông cầm về hết đi, coi như đêm nay tôi chưa từng gặp ông.”

Tạ Dịch cầm đồ đi, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng ông ta nữa, Tạ Tri Phồn bỗng nhiên cảm giác có người từ sau lưng đem che hai mắt anh lại.

“Đoán xem tôi là ai.”

Anh nghe thấy mùi hương quen thuộc, cười đem đôi tay kia bắt lấy, xoay người, nhưng tay vẫn chưa buông ra.

Lâm Yểu Yểu mặc đồng phục, cõng cặp sách, không biết tính trẻ con trên người đã hoàn toàn rút đi khi nào, biến thành bộ dáng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Trong giới của anh mỹ nữ như mây, nếu để người khác đánh giá khách quan, Lâm Yểu Yểu đại để chỉ có thể tính là thanh tú.

Nhưng đối với anh, từ trước đến nay Lâm Yểu Yểu chưa từng được đánh giá khách quan bao giờ.