Chương 3: Sinh nhật vui vẻ, Yểu Yểu

Hai người đã mấy tháng không gặp, lần cuối cùng gặp mặt là khi Tạ Tri Phồn đóng máy một bộ phim.

Lâm Yểu Yểu lải nhải nói với anh rất nhiều lời, cuối cùng khi sắp ngủ, cô mơ mơ màng màng ôm cổ anh hỏi: “Anh trai, lần tiếp theo anh về là khi nào vậy?”

Tạ Tri Phồn hôn nhẹ trán của cô: “Trước khi thi đại học một tháng anh sẽ trở về.”

“Được.” Cô cảm thấy mỹ mãn cười cười, chân đè ở bên hông anh, mặt hướng trên cổ anh cọ.

Lâm Yểu Yểu nhắm mắt lại tính tính, hiện tại là tháng tư, thi đại học ở tháng sáu, lại chờ hơn một tháng là được rồi.

Cô rốt cuộc yên lòng, nặng nề ngủ.

Đầu Lâm Yểu Yểu gối trên cánh tay anh, cả người cô bị anh ôm vào trong ngực, hai người lấy một loại tư thế thân mật nhất ôm nhau.

Đôi mắt thích ứng với bóng tối, trong bóng đêm anh dùng ánh mắt tinh tế miêu tả mặt cô, cuối cùng, anh cúi đầu, ngậm lấy cánh môi cô.

Sợ đánh thức cô, bởi vậy anh cũng không dám quá thâm nhập, chỉ phải nhẹ nhàng mà liếʍ mυ"ŧ, dùng đầu lưỡi miêu tả dáng môi cô.

Lâm Yểu Yểu cũng không biết mơ thấy cái gì, trong lúc ngủ mơ chép chép miệng, thế nhưng lại mở miệng cắn đầu lưỡi anh.

Anh theo bản năng mở to hai mắt, trong lúc ngủ mơ thật sự không đúng mực gì cả, làm anh có cảm giác đau đớn nhè nhẹ, nhưng trong mắt anh lại chợt toát ra ý cười, đem cô ghé sát vào trong lòng ngực, đầu lưỡi nhân cơ hội tiến vào khoang miệng cô, càn quét mỗi một tia hương thơm bên trong.

Cô bị hôn đến thở không nổi, ở trong mộng cảm giác như sắp chết đuối, phát ra thanh âm ô ô, lúc này Tạ Tri Phồn mới lưu luyến buông cô ra.

Sau khi bị buông ra, Lâm Yểu Yểu còn đang trong giấc mộng chép miệng, như là mơ thấy cái gì ăn ngon.

Cô dính sát vào anh như vậy, vừa rồi lại trải qua nụ hôn kịch liệt như thế, hạ thân Tạ Tri Phồn sớm đã gắng gượng lên.

Anh nhẹ nhàng ngửi hương vị trên người cô, có chứa một loại mới mùi sữa vừa tắm gội qua, chân cùng tay cô đều đáp ở trên người anh, bộ ngực mềm như bông mà dán anh, anh không nhịn xuống, lại tiến lên nhẹ nhàng liếʍ mặt cô, mũi, sau đó lại hôn lấy môi cô.

Lý trí nói cho anh biết, không được, không thể lại tiếp tục.

Nhưng tình cảm làm môi anh vẫn luôn ở trên mặt cô tự do.

Không biết qua bao lâu, anh mới thở phì phò lưu luyến buông cô ra, trán chống trán của cô, nhắm mắt lại, cưỡng bách mình trấn định—— đương nhiên, cô gái anh thương nhớ ngày đêm giờ phút này ở trong ngực đối với Tạ Tri Phồn mà nói, điều này rất khó làm được.

Anh ôm cô hồi lâu, cuối cùng lại đặt nụ hôn lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng đem tay cùng chân cô đặt trên người mình ra, lại ngồi dậy, lẳng lặng ngồi mười phút, nhìn thoáng qua thời gian, mới bóp mở cửa sổ rời đi.

Đêm nay, Lâm Yểu Yểu ngủ thật say.

Khi cô tỉnh lại bên người sớm đã không có bóng dáng Tạ Tri Phồn, tuy rằng là chuyện trong dự kiến nhưng hồi tưởng lại xúc cảm chân thật tối hôm qua, cô vẫn khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Cô xốc chăn lên đứng dậy xuống giường, nhìn đến trên bàn nhiều hơn một hộp quà tinh xảo, cô mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ nạm kim cương.

Phía dưới đè nặng một tấm card —— sinh nhật vui vẻ, Yểu Yểu, mau lớn lên một chút.

Khóe miệng cô đẩy ra ý cười, cô cẩn thận đem tấm card cùng hộp thu lại bỏ vào ngăn kéo, sau đó nhẹ nhàng nện bước đi rửa mặt, đánh răng, khi đi còn hừ nhẹ hát ca.