Chương 2: Chỉ làm vậy với anh trai

Lí do để cô không xem có rất nhiều, tỷ như Tạ Tri Phồn đóng vai thanh xuân vườn trường thích nữ sinh khác, cô nhìn mà sốt ruột thật sự, nhưng căn bản lí do lớn nhất là bởi vì mỗi khi cô nhìn đến Tạ Tri Phồn trên màn ảnh TV, cảm giác anh cách mình rất xa.

Tại sao lại như vậy, rõ ràng là mấy năm trước còn ở cách vách giơ tay là có thể với tới, hiện tại chri gặp mặt thôi cũng trở thành xa xỉ.

Lâm Yểu Yểu ở trong phòng tắm miên man suy nghĩ một hồi, tắm rửa xong đi ra, liền nghe được trên ban công giống như có động tĩnh.

Tim cô bắt đầu đập nhanh, trực tiếp chạy đến cửa kính ngăn cách ban công cùng phòng ngủ kéo bức màn ra, quả nhiên thấy người nào đó đang lưu loát nhảy từ hàng rào tiến vào.

Anh đứng ngoài cửa sổ, gõ gõ cửa sổ.

Anh mặc một thân áo đen quần đen, mang mũ lưỡi trai, sắc mặt thoạt nhìn rất mệt mỏi nhưng nhìn cô ý cười không giảm.

Lâm Yểu Yểu đem cửa kính đẩy ra hai bên, hai tay mở ra trực tiếp nhảy tới trên người anh.

Anh dùng tay phải ôm eo cô, một tay còn lại nâng mông cô.

Lâm Yểu Yểu gắt gao ôm anh, vùi đầu ở cổ anh hít vào một hơi thật sâu.

Đúng rồi, chỉ có ôm sâu như vậy mới làm cô cảm thấy Tạ Tri Phồn vẫn là Tạ Tri Phồn khi đó, người ở bên cạnh cô từ nhỏ đến lớn, Tạ Tri Phồn đối tốt với cô nhất.

“Em biết là anh sẽ đến!”

Cô vốn cho rằng sinh nhất lần thứ 17 của cô sẽ trôi đi mang theo nuối tiếc như thế.

Nhưng anh vẫn tới, tiếc nuối biến thành kinh hỉ.

“Anh, em rất nhớ anh.” Cô nhẹ giọng làm nũng.

Anh không nói lời nào, hơi hơi nghiêng sườn đầu, môi đảo qua vành tai cô, nhắm mắt lại cảm thụ mỗi một độ cung cô dán ở trên người anh.

Hai người cứ như vậy chặt chẽ dán sát, cũng không nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, Lâm Yểu Yểu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh về giờ này sẽ không sao chứ? Ngày mai anh có công việc không?”

Anh lắc lắc đầu, vẫn luôn nhìn cô, giống như không nỡ dời tầm mắt: “Anh đặt vé may bay lúc 3 giờ sáng.”

Lâm Yểu Yểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: “A, vậy chỉ có bốn giờ ——”

Dứt lời, cô lại mang theo một ít ngượng ngùng vui sướиɠ: “Nói vậy là anh bay một chuyến bay chỉ là vì tới gặp em sao?”

“Ừm, sinh nhật vui vẻ, Yểu Yểu.”

Lâm Yểu Yểu nhìn anh, duỗi tay bỏ mũ trên đầu anh xuống, lúc này cô mới ở dưới ánh đèn đánh giá thật kỹ khuôn mặt cô nhìn bao lâu cũng không chán này.

Cô vùi vào trong cổ anh: “Nhưng như vậy rất vất vả đấy.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng cô vẫn nhịn không được nở nụ cười.

Tạ Tri Phồn vuốt ve lưng cô, ôm cô đi về phía mép giường, cúi người muốn đem cô buông xuống.

Lâm Yểu Yểu lại ăn vạ trên người anh không chịu xuống, hai chân vòng càng thêm chặt: “Không muốn không muốn, em muốn anh ôm em.”

Cô ghé sát vào lòng anh, Tạ Tri Phồn đứng không vững, lảo đảo đi phía trước một chút, hai người ngã xuống giường.

Cả người Tạ Tri Phồn không có trọng tâm, áp đến trên người cô, mà chân cô còn gắt gao treo trên eo anh, hai người chặt chẽ tương dán, Tạ Tri Phồn rõ ràng cảm giác được mềm mại trước ngực thiếu nữ bị đè ép.

Tầm mắt hai người tương giao, hô hấp có thể nghe thấy.

Tạ Tri Phồn anhg giọng, một tay khởi động thân thể của mình, sờ sờ tóc cô, bật cười nói: “Như thế này thì ngủ thế nào?”

Lâm Yểu Yểu đáng thương mà bắt lấy cổ áo anh: “Vậy, anh có thể chờ em ngủ rồi mới đi không?”

“Ừm, anh ngủ cùng em.”

Lâm Yểu Yểu rốt cuộc cũng cười, lúc này mới nghe lời chui vào ổ chăn, còn vỗ vỗ vị trí trống bên người, xốc lên một góc chăn, nhìn Tạ Tri Phồn.

Tạ Tri Phồn do dự một chút, chung quy vẫn tắt đèn nằm xuống.

Anh mới vừa nằm xuống, Lâm Yểu Yểu lại giống như bạch tuộc triền lên.

Cô không mặc nội y, bộ ngực mềm mại cách một tầng áo ngủ mỏng dán cánh tay anh.

Tạ Tri Phồn nhìn trần nhà: “Yểu Yểu, em đã trưởng thành, không thể cùng người con trai khác ngủ chung như thế này, có biết không?

Nhưng anh không đẩy cô ra.

Mặt Lâm Yểu Yểu cọ cọ anh: “Em biết, nhưng anh là anh trai nha, anh trai cũng không thể sao?”

Cô chỉ làm vậy với anh trai.

Tạ Tri Phồn thở dài, xoay người đem cô ôm vào trong lòng ngực: “Vậy em phải nhớ kỹ, chỉ có thể làm vậy với anh trai, những người khác, đều không thể, có biết chưa.”

Lâm Yểu Yểu ở trong lòng ngực anh nặng nề gật gật đầu.