Chương 8

Cô em gái đã chết của nữ chính, không chỉ tên trùng với chữ Yến của cô, mà khuôn mặt cũng lại giống cô đến kỳ lạ.

Chỉ tiếc là Mạnh Yên cũng chết yểu khi còn rất trẻ.

Hệ thống nói với cô, ngày mai chính là thời điểm nữ chính chuẩn bị rời khỏi căn cứ Nam khu. Việc không nên chậm trễ, vì vậy Thẩm Yên Yên lập tức quyết định đi tìm Mạnh Hạ.

"Cốc cốc."

Mạnh Hạ đẩy cửa ra, có chút kinh ngạc: "Mạnh Yên?"

Ngoài lúc chạy trốn trong tình trạng thảm hại nhất vào thời điểm tận thế mới bắt đầu, cô chưa từng thấy Mạnh Yên ăn mặc giản dị như vậy.

"Có chuyện gì không?"

Nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Hạ, Thẩm Yên Yên cũng có một khoảnh khắc không nói nên lời.

Dù sao cũng là chị em ruột, tướng mạo của Mạnh Hạ và Mạnh Yên cũng có chút giống nhau. Cũng chính là với khuôn mặt ban đầu của Thẩm Yên Yên, cũng có vài phần giống nhau.

Nhưng Mạnh Hạ để tóc ngắn, cao hơn một chút. Có đôi mắt phượng tinh anh, khí chất cũng hơi ngầu.

Vẫn là Mạnh Yên và cô giống nhau hơn.

Người trước mặt, chính là vợ tương lai của anh trai sao? Chị dâu của cô?

"Chị, em có vài lời muốn nói với chị."

Với tâm trạng kỳ lạ khó tả, Thẩm Yên Yên bước vào phòng của Mạnh Hạ. Lúc đầu cô còn hơi rụt rè nhưng nghĩ đến tính cách của Mạnh Yên, cô lại đổi thành vẻ đại đại liệt liệt ngồi lên giường của Mạnh Hạ.

"Nhiệm vụ ngày mai, em cũng muốn đi cùng chị."

Mạnh Hạ đã không còn thấy lạ với giọng điệu không khách sáo như vậy của Mạnh Yên. Cô bình tĩnh từ chối: "Nhiệm vụ ngày mai rất nguy hiểm. Hôm kia tôi mới chuyển cho cô rất nhiều điểm tích lũy, chẳng phải cô vẫn chưa hết sao?"

Thẩm Yên Yên học theo dáng vẻ thường ngày của Mạnh Yên, tiếp tục không chịu buông tha: "Nhưng bọn họ đều cười nhạo tôi là chưa từng thấy gì! Tôi không quan tâm, tôi cũng phải đi."

"Dù sao có chị ở đây, tôi chắc chắn sẽ không sao."

Mạnh Hạ hơi mệt mỏi. Nhưng ngày mai cô là đội trưởng thực hiện nhiệm vụ ra ngoài, có một số quyền quyết định chắc chắn.

Cô không muốn tốn thêm lời với Mạnh Yên, không từ chối nữa.

Sau khi đạt được yêu cầu, Thẩm Yên Yên "Hài lòng" rời đi.

Cửa đóng lại, trên hành lang không một bóng người, nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt cô lại dần dần biến mất, môi mím thành một đường thẳng.

Trong nguyên tác, không có nói rõ về quá khứ của cô em gái nữ chính.

Mà vừa nãy, cô đã nhìn thấy hành lý của Mạnh Hạ sắp xếp được một nửa.

Mạnh Yên không thức tỉnh dị năng, sau khi bị nhiễm vi-rút chỉ tăng cường thể chất. Thêm vào tính tiểu thư không chịu làm việc, tính tình cũng không được ưa, ở căn cứ hoàn toàn dựa vào Mạnh Hạ để sinh tồn.

Mạnh Hạ vẫn luôn chăm sóc cô em gái không mấy thân thiết này, giống như mang theo một cái bình dầu.