Chương 5:

Hà Cảnh Tú bất ngờ mở mắt, thở gấp nhìn xuống thân thể mình, lúc sau cậu thả chân trần đi xuống đất, đi ra phía của sổ nhìn bầu trời đêm.

Một vòng trăng sáng lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng giống như một cái đèn sáng lơ lửng vậy, các tòa nhà cũ đều đã dính liền vào nhau dưới ánh sáng này.

Lúc này, cậu chỉ im lặng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vào màn đêm vô định, ánh trăng sáng chiếu xuống, như đang nhìn cậu, khiến cho toàn thân Hà Cảnh Tú như được ánh sáng hào quang bao quanh, lại tựa như một bức tượng được điêu khắc đẹp đẽ.*

Từng tầng mồ hôi trên trán Hà Cảnh Tú do khi nãy cậu mơ thấy ác mộng mà có, đều đang được từng đợt từng đợt gió thổi khô, Hà Cảnh Tú để tay ở ngực đè lại khẩu khí, rồi cậu mới xoay người lấy đồ ngủ trong tủ quần áo rồi trực tiếp đi đến phòng tắm.

Cậu tắm rửa qua loa một lát, thay đồ ngủ sạch sẽ, Hà Cảnh Tú chân trần trở về giường.

Cậu ngồi bên mép giường ngẩn người, chờ tóc vàng chân khô, cậu liền kéo chăn nằm lên giường ngủ.

Hà Cảnh Tú bất ngờ mở mắt ra, bật đèn trong phòng lên, nhìn quanh phòng không phát hiện cái gì khác lạ mới tắt đèn lên giường đi ngủ tiếp.

Trước khi đi ngủ, cậu điều chỉnh độ sáng của ánh, cuối cùng ánh đèn được điều chỉnh tới độ sáng thích hợp cho giấc ngủ, cậu mới ngừng lại, ngủ tiếp.

Ở một góc nhỏ trong phòng, một điểm sáng nho nhỏ hiện lên, một lúc sau điểm sáng đỏ vụt tắt.

===========================================

Ở một nơi khác, Trang Tư Nùng vừa uống xong rất nhiều rượu, bởi vì hắn lại cùng Trầm Gia Thực nháo đến mức không thoải mải, hắn muốn quay về trang viên tìm Hà Cảnh Tú.

Trong phòng ngủ, hắn không tìm thấy người, ngơ người một lúc hắn mới nhớ ra bản thân đã ném Hà Cảnh Tú ở lại nhà cũ.

Trang viên biệt thự bỗng nhiên trở nên trống trải, hắn cảm thấy trong lòng không ngừng khó chịu, sau đó lại vội vàng mà quay lại nhà cũ.

Đêm hôm khuya khắc, hắn dừng xe trước cửa nhà cũ, người hầu khe khẽ chạy ra mở cửa.

Trang Tư Nùng cởϊ áσ khoác ngoài, hắn bước đi lên lầu, xong lại quay người hỏi: "Tiểu Cảnh ở phòng nào? Tầng nào?"

Thật nực cười. Rõ ràng là chính hắn đem Hà Cảnh Tú vứt ở nhà cũ, quay lại thăm cậu cũng chẳng được mấy lần, tới tận bây giờ quay lại nhà cũ hỏi Hà Cranh Tú ở phòng nào, tầng nào.

Người hầu nhỏ giọng đáp lại hắn: "Hà tiên sinh đang ở...."

"Đã trở lại?"

Trang Tư Nùng lập tức ngẩng đầu nhìn lên hành lang trên tầng, đối diện với ánh mắt đen thâm trầm của Trang Yến Đình, phản xạ tinh thần của hắn bỗng chốc trở nên căng thẳng, Trang Tư Nùng cười nhẹ một cái, trả lời: "Con trở về đây ở một đêm."

Trang Yến Đình hỏi hắn: "Con gần đây bận rất nhiều việc?"

Trang Tư Nùng: "Là do dạo này có chút bận rộn. Gần đây con có quá nhiều dự án phải hợp tác, chuẩn bị nhiều tư liệu hơi phức tạp, hôm nay con mới có thời gian rảnh để trở về."

Trang Yến Đình đi từng bước đi xuống cầu thang, ngồi xuống ghế sô pha, ông nhếch chân lên, châm một ngọn lửa nhỏ cho điếu thuốc trên tay.

Không quan tâm, chính là không quan tâm mà thôi.

Khói trắng bay tràn ngập xung quanh, che mất gương mặt hắn, khiến cho Trang Tư Nùng không rõ hắn đang có biểu cảm gì, hơn nữa hắn cũng uống rất nhiều rượu, không thể nhìn rõ thứ gì được. Tinh thần hắn thả lỏng, bởi hắn nghĩ hắn và Trang Yến Đinh ở chung là vẫn còn rất tốt.*

"Cha, con lên tìm Tiểu Cảnh trước, cậu ấy hẳn là cũng nhớ con."

Trang Yến Đình nghe hắn nói vậy, ông hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt ông xuyên qua từng làn khói nhìn thẳng vào hắn.

"Ta cũng muốn biết xem con rốt cuộc có bao nhiêu bận, như thế nào là bận, bận đến bên mức khiến nhân viên chạy đến chỗ ta kể khổ." Trang Yến Đình phất tay phủi đi làn khói trắng, một chuỗi vong trân châu được tạc hình phật trên tay ông ta rơi xuống va chạm với mặt bàn, tạo ra tiếng động thanh thúy.

Tiếng vang của chiếc vòng tạo ra đã phá đi sự yên lặng nãy giờ, trong lòng Trang Tư Nùng không khỏi có phần căng thẳng, nhất thời không khỏi cảm thấy khủng hoảng.

"Cha, người như vậy là có ý tứ gì? Đám người kia thật sự không hiểu chuyện.....như thế nào lại chạy tới quấy rầy người chứ?"

Trang Yến Đình không nói gì, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái. Nhưng Trang Tư Nùng lại sợ đến da đầu tê dần, sau lưng đổ ra mồ hôi lạnh, bao nhiêu rượu trong người hắn, bây giờ nháy mắt biến mất sạch sẽ, cả người bỗng chốc đều trở nên tỉnh táo.

Hắn không khỏi cảm thấy kích động, Trang Tư Nùng dạo gần đây cùng Trầm Gia Thực không ngừng dây dưa, thậm chí trên danh nghĩa thì hắn và Trầm Gia Thực là hợp tác nhưng thực tế lại luôn qua lại với nhau, chính vì vậy dạo này hắn thường xuyên bỏ mặc công việc, khiến cho công việc luôn chậm tiến độ.

Lúc này, trong lòng Trang Tư Nùng tràn ngập oán trách đám người trong công ty.

Rõ ràng hắn mói chính là cấp trên của bọn họ, nhưng mọi việc lai không tìm hắn, kết quả lại ở sau lưng hắn đi báo cáo với Trang Yến Đình. Mấy năm gần đây, trong lòng Trang Tư Nùng sản sinh ra rất nhiều sự oán trách, oán trách Trang Yến Đình nếu thật sự muốn đem sự vụ công ty giao cho hắn, vì cái gì mà không giao hết toàn quyền cho hắn!

Tuy rằng đây cũng chỉ là một công ty nhỏ không đáng nhắc đến trong sản nghiệp to lớn của nhà hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn không phải dành cho hắn hết sao.

Trang Tư Nùng thấp giọng nói: "Ta biết sai rổi!"

Trang Yến Đinh trầm mặc hồi lâu, trực tiếp bỏ qua Trang Tư Nùng, sau đó ông bỏ đi điếu thuốc ra khỏi miệng, thở nhẹ ra làn khói trắng.

Nội tâm Trang Tư Nùng không ngừng khổ sở, lại nghe Trang Yến Đinh lãnh đạm nói: "Đây mới chỉ là một bộ phận nhỏ trong gia sản to lớn này."

Cho nên?

Trang Tư Nùng không hiểu ông nói vậy là có ý gì?

Trang Yến Đình nói tiếp: "Cái sản nghiệp này sớm muộn gì cũng vào tay con. Một công ty nhỏ bé cũng không quản lý được, thì làm sao mà quản lý được công ty lớn chứ?"

Nghe ông nói vậy, Trang Tư Nùng bị làm cho bất ngờ, hắn lập tức hiểu được Trang Yến Đình lần này thật sự có ý định ủy thác gia nghiệp lại cho hắn, chẳng qua là hắn quá kém, không đạt được yêu cầu. Nhưng Trang Yến Đình không bỏ mặc hắn, cũng không oán trách hắn, mà lại còn tín nhiệm hắn, mài giũa hắn.

"Con thật sự biết sai rồi. Con sẽ mau chóng giải quyết việc này, không để cho ngài phải thất vọng."

"Tốt!" Trang Yến Đình hơi nhíu mày, thần sắc đạm mạc, vẻ mặt cũng xuất hiện vài tia mệt mỏi. "Đi mau đi."

Trang Tư Nùng trong lòng không khỏi chua xót, hắn nhấc chân đi lên hướng trên lầu.

Trang Yến Đình bất ngờ gọi hắn lại, nói: "Quay về công ty đi."

Trang Tư Nùng do dự: "........Con muốn nghỉ lại đây một đêm?"

Trang Yến Đình không nói nhiều trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo.

Trang Tư Nùng hoản sợ, vội vã nói: "Con sẽ đi đến công ty ngay."

"Từ từ." Trang Yến Đình gọi hắn lại nói: "Con đem theo thím Trình về đi, để thím ấy có thể chăm sóc cho con."

Thím Trình vốn là người hầu có tuổi nhất của nhà cũ, rất giỏi về việc chăm sóc người khác.

Trang Tư Nùng cảm giác được tình thương mà Trang Yến Đình dành cho hắn nhưng không tiện nói ra, trong lòng tràn ngập sự cảm động: "Cảm mơn...cha."

Trang Tư Nùng vừa rời đi, quản gia vội đi về phía Trang Tư Nùng, nói: "Hôm nay Hà tiên sinh có hỏi phương thức liên hệ của thiếu gia, tôi có trả lời là thiếu gia dạo này rất bận, không có thời gian để trở về."

Trang Yến Đình dập tàn thuốc trong tay, rất vừa lòng với câu trả lời của quản gia. Ông đứng dậy nói: "Hắn trưởng thành rồi, nên học được cách đảm đương công việc." Dừng một chút, lại nói: "Nam nhân không cần quá lưu luyến gia đình, chưa quá hai ngày đã tìm lý do để về nhà."

"......."Quản gia: "Nghe tiên sinh phân phó ."