Chương 4:

Sau khi Hà Cảnh Tú ở lại nhà cũ, mấy ngày đầu Trang Tư Nùng còn chịu khó đến quan tâm cậu, về sau cậu đã không còn thấy mặt hắn xuất hiện ở đây nữa.

Người hầu ở trong hoa viên nói chuyện phiếm, vui vẻ tám chuyện bát quái, mấy người hầu nói với nhau Trang Tư Nùng ở bên ngoài thân mật nóng bỏng với Trầm Gia Thực, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Trong đó có một người hầu mới tới tò mò hỏi: "Vậy vị Hà tiên sinh kia không phải là bạn trai của Trang thiếu à?"

"Tôi nghĩ cậu ta cũng chỉ là lá chắn."

"Trang thiếu vẫn luôn không thích vị bạn trai này."

"Tôi nghĩ Trầm Gia Thực mới là người mà Trang thiếu thích, là mối tình đầu. Lúc trước hai người ở cùng một chỗ rất oanh oanh liệt liệt, hiện tại Trầm Gia Thực trở về, hai người lại đồng thời ở cùng một chỗ với nhau. Khẳng định là gương vỡ lại lành."

"Vậy vị Hà tiên sinh kia thì làm sao?"

"Thì còn làm sao nữa, từ đâu tới thì cút quay về đó chứ sao."

====================================

Lúc này quản gia đột nhiên xuất hiện, ông đi tới quát lớn đuổi bọn họ đi. Hoa viên rất nhanh đã trở nên trống rỗng đầy yên tĩnh, Hà Cảnh Tú đi ra từ một gốc cây đằng sau, vừa nãy vấp phải cục đá khiến bàn chân cậu có chút đau, ánh mắt cậu nhìn về phía xa xăm có vài phần đăm chiêu.

Hà Cảnh Tú đang đi dạo ở hành lang lầu năm, bất ngờ gặp được Trang Yến Đình, ông chính là kiểu nam nhân cao lớn mang đạm khí chất đầy uy nghiêm, so với tất cả những kẻ trước kia cậu gặp còn đáng sợ hơn.

Hà Cảnh Tú ngập ngừng nói: "Trang tiên sinh."

Trang Yến Đình liếc mắt nhìn cậu, sau đó làm lơ, rồi trực tiếp đi qua cậu.

Hà Cảnh Tú thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, cậu thực sự sợ hãi cái khí chất mà Trang Yến Đình mang lại.

Cạu chạy nhanh về phía phòng mình, khóa chặt cửa phòng lại, sau đó vội vàng tìm kiếm kim móc cùng len, bắt đầu quá trình đắm chìm vào công việc trong tay, chỉ có vậy mới có thể giúp cậu buông xuống sự sợ hãi trong lòng.

Các bậc cha mẹ kiểu cũ trong mắt Hà Cảnh Tú chính là hình tượng nghiêm nghị, lời nói đối với con cái rất hà khắc.

Cậu sau này lớn lên, chẳng có ý chí lớn như vậy, không đủ cứng rắn, chính là một bộ dáng luôn luôn bị cha răn dạy đánh chửi.

Lớn lên có chút tốt, thường hay bị ba đánh đến tím đau.

Vì vậy Hà Cảnh Tú rất sợ hãi cha mình, cũng rất sợ hãi cha của Trang Tư Nùng.

Sắc mặt Trang Yến Đình không phải lúc nào cung nghiêm khắc, nhưng trên người hắn vẫn luốn có một loại khí chất đe dọa, làm cho người khác vừa nhìn thấy đã cảm thấy sợ hãi.

Cũng vì vậy mà Hà Cảnh Tú rất sợ hãi Trang Yến Đình.

Hà Cảnh Tú cố gắng tránh né Trang Yến Đình, nhưng đều ở cung một nhà cũ, luôn luôn sẽ không tránh khỏi mà có thời khắc đυ.ng mặt nhau.

Cậu đã từng đứng nói chuyện với quản gia mong muốn được đổi phòng dành cho khách, nhưng kết quả lại bị từ chối.

Thời điểm cự tuyệt cậu, biểu tình trên vẻ mặt quản gia nhìn cậu chính là muốn nói cậu không biết suy xét.

Hà Cảnh Tú bị từ chối cũng không đề cập nữa, chỉ có thể cố gắng số lần ra khỏi phòng ít nhất.

Bất quá cậu có tận lực tránh đi bao nhiêu, thì vẫn phải ra khỏi phòng để đi học.

Chính là vào tháng trước, cậu nổi hứng thú muốn đi học thêm, Hà Cảnh Tú lần đầu tiên đi học nghệ thuật đồ gốm ở một nhà trọ.

Lão sư dạy làm đồ gốm nghệ thuật quá nóng tính, còn có nhiều yêu cầu thân mật quá, Hà Cảnh Tú không thích.

Sau khi tan học, Hà Cảnh Tú tâm tình không tốt mà lên xe đi về nhà cũ, đi ngang qua Tiểu Thiên Thính cậu nhìn thấy bên trong có một cái thùng thủy tinh, bên trong nó đựng rất nhiều tác phẩm đồ gốm.

Có một vài tác phẩm đồ gốm, cậu đã từng nhìn thấy qua ở trên thư phòng, nhưng giá của các tác phẩm ấy lại chính là con số trên trời.

"Rất đẹp sao?"

Hà Cảnh Tú giật mình hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy Trang Yến Đình.

Không biết từ khi nào mà Trang Yến Đình đã xuất hiện ở sau lưng cậu. Hà Cảnh Tú lùi sang bên cạnh một chút, Trang Yến Đình cao hơn cậu một cái đầu, vô luận ra sao thì khí thế vẫn chèn ép cậu một phần.

Vẻ mặt Trang Yến Đình lãnh đạm, nhìn qua tác phẩm đồ gốm, rồi nhìn xuống Hà Cảnh Tú khóa chặt ánh mắt trên người cậu.

Ánh mắt hắn u ám, như vực sâu vạn trượng, khiến cho Hà Cảnh Tú có một áp lực rất lớn.

Thấy cậu không trả lời, Trang Yến Đình hỏi lại một lần nữa.

Hà Cảnh Tú vội đáp: "Rất đẹp."

"Ngươi thích đồ gốm."

"Cũng được."

Trang Yến Đình nhíu mày, tựa hồ không vừa lòng với câu trả lời này.

Hà Cảnh Tú nhớ tới lúc trước Trang Tư Nùng từng nói với cậu hắn oán giận Trang Yến Đình tính cách độc đoán ngang ngược, không thích thái độ mơ hồ không rõ của người khác. Bất giác tâm tư cậu có chút căng thẳng, cẩn thận dò xét sắc mặt Trang Yến Đình, cũng may là chưa chọc cho Trang Yến Đình túc giận.

Trang Yến Đình nói: "Để ngày mốt ta đi ra ngoài tìm tái xế lái xe mới cho cậu." Nói xong liền quay người đi, tới gần cửa nhà thì quay lại nói: "Về sau đừng về trễ quá."

Hà Cảnh Tú hơi bất ngờ, đáp: "A, Đã rõ."

Hẳn là không tính là muộn đâu, bây giờ còn chưa đến tám giờ.

Trang Yến Đình nói thêm: "Nhà cũ có bảo vệ, tám giờ đóng cửa."

"Cảm mơn ngài nhắc nhở." Hà Cảnh Tú gật đầu đáp lại: "Trang lão tiên sinh."

Nghe Hà Cảnh Tú nói vậy, Trang Yến Đình bất giác nhìn cậu thật sâu.

Hà Cảnh Tú cảm nhận được ánh mắt người kia đang nhìn mình, vội vàng cung với mọi người né đi.

Lúc này, nằm sấp trên giường, Hà Cảnh Tú mới sực nhớ ra, khóa học làm đồ gốm nghệ thuật của cậu học một sẽ nghỉ một ngày, ngày mai không có việc gì nhưng ngày mốt vẫn phải đi ra ngoài.

Cho nên, Trang tiên sinh làm sao biết được ngày mốt cậu muốn đi ra ngoài.

Nghĩ một hồi, Hà Cảnh Tú cảm thấy có lẽ chỉ là Trang Yến Đình thuận miệng nói ra mà thôi.

==============================

P/S: tại vì chương 3 ngắn quá nên mình gộp lại luôn mọi người ạ!