Trang Tư Nùng nói với Hà Cảnh Tú: "Cậu chịu khó ở nhà cũ một thời gian, cha tôi, ông ấy muốn nhìn biểu hiện của cậu một chút."
Hà Cảnh Tú hơi kinh ngạc: "Vì cái gì?"
Biểu cảm trên mặt Trang Tư Nùng trầm xuống: "Gì mà vì cái gì hả?"
Hà Cảnh Tú nhẹ giọng đáp: "Chẳng phải anh từng nói Trang lão tiên sinh không thích tôi sao?"
Đâu chỉ là không thích, nếu nói khó nghe hơn, thì Trang Yến Đình đối với vấn đề huyết thống nối dõi rất coi trọng, ông ta cũng không quen nhìn Trang Tư Nùng sinh hoạt cá nhân lung tung, lại càng khinh những kẻ làm trò tiểu khiển cho Trang Tư Nùng.
Hà Cảnh Tú kia đích thị là một trò tiêu khiển tinh xảo.
Trang Tư Nùng tự nhủ tromng lòng, hắn muốn nói lại thôi, nhìn khuôn mặt tinh xảo điềm đạm của Hà Cảnh Tú, ho nhẹ hai tiếng, hắn nắm lấy bàn tay của cậu trấn an nói: "Cậu ngoan như vậy, tốt như vậy, không có ai là không thích cậu cả. Cha tôi.....Ông ấy chắc chắn cũng sẽ thích cậu, giống như tôi vậy."
Hà Cảnh Tú chỉ cúi đầu cười cười cậu không phản ứng nhiều, dịu dàng mà cười, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhìn thấy nụ cười của Hà Cảnh Tú, Trang Tư Nùng không khỏi mềm lòng, trong lòng đối với Hà Cảnh Tú có chút thương tiếc.
Lại nói tiếp, Hà Cảnh Tú vốn đã ở bên cạnh Trang Tư Nùng tận hai năm, địa vị của cậu trong lòng hắn tự dưng sẽ có phần cao hơn các oanh oanh yến yến ở bên ngoài kia.
Người như cậu lớn lên bộ dáng xinh đẹp, lại không ham muốn bất cứ thứ gì, tính tình thì dịu dàng điềm tĩnh, chỉ cần được bên cạnh người như cậu, tâm tình có phiền muộn bao nhiêu cũng sẽ trở nên yên bình.
Hà Cảnh Tú giống như là hồ nước, là gió nhẹ, là sự đẹp đẽ bất động của các bông hoa nở rộ ở dưới chân núi.
Hà Cảnh Tú tốt như vậy, hắn vốn nên yêu cậu.
Nhưng Trang Tư Nùng không có biện pháp, hắn đối với Hà Cảnh Tú chỉ có sự yêu thích thông thường,căn bản là không có tình yêu.
Hắn đơn giản chỉ là thưởng thức sự yên bình hiện tại, hắn lúc này ôn nhu như làn gió thổi nhẹ ngàng qua từng dãy núi, nhưng lại chẳng thể xâm nhập vào trong tim hắn thêm được lần nữa.
Hắn đã đốt háy hết tất cả tình yêu cho Trầm Gia Thực, người hắn xem như “người đi cùng hắn đến cuối đời” nưng cuối cùng cũng lựa chọn là phản bội hắn.
"A Nùng, anh đang suy nghĩ gì vậy?" Hà Cảnh Tú hỏi.
Trang Tư Nùng hoàn hồn, đáp lại có lệ: "Tôi đang suy nghĩ chút chuyện công ty thôi."
"Thời gian tan tầm, anh có thể ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải tạo ra nhiều áp lực khiến mình mệt mỏi."
Nhìn ánh mắt Hà Cảnh Tú tràn ngập sự quan tâm cùng tin tưởng, Trang Tư Nùng có chút hỗn loạn ôm lấy cậu: "Tôi biết rồi, đều sẽ nghe lời cậu."
Hắn hôn nhẹ vào gáy tai của Hà Cảnh Tú, ôm cậu như muốn thâm nhập vào sâu trong lòng cậu vậy, nhưng Hà Cảnh Tú ở trong ngực hắn giãy giụa, nói: "Di động anh kêu kìa."
Trang Tư Nùng: "Có sao? Không có, kêu lên cũng kệ nó đi. Đừng quản làm gì, Tiểu Cảnh, hẳn là bây giờ chúng ta nên làm hành động thân thiết với nhau hơn nhỉ..."
"Di động của anh kêu lên mấy lần rồi, em có đến xem, thì thấy có hiện lên vài lần. Hình như là vị Trầm tiên sinh gọi tới."
Trầm Gia Thực!
Trang Tư Nùng quả nhiên nghe đến cái tên này vẫn động tâm, quay đầu lại cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy quả nhiên là Trầm Gia Thực.
Trầm Gia Thực vì gọi không được cho Trang Tư Nùng mà tức giận đã đập vỡ hết năm cái điện thoại, Trang Tư Nùng kiềm chế bản thân không được để ý đến, nhưng cũng không còn bất kỳ tâm tư nào muốn bồi thương cho Hà Cảnh Tú nữa.
"Thật xin lỗi, Tiểu Cảnh. Công ty có việc gấp, hẳn là việc quan trọng với đối tác lần này, tôi đi xử lý trước."
"Ừm, không sao hết. Công việc quan trọng hơn."
Hà Cảnh Tú vốn đã hiểu chuyện từ khi còn nhỏ, nên cậu không có biểu tình gì quá đặc biệt hay mong ngóng Trang Tư Nùng sẽ áy náy. Bất quá điểm áy náy ngày càng ngày càng mai một theo du͙© vọиɠ, Trang Tư Nùng bỏ Hà Cảng Tú ở lại, rồi nhanh chóng rời đi tìm Trầm Gia Thực.
Sau khi Trang Tư Nùng rời đi, Hà Cảnh Tú vẫn không có phản ứng gì.
Cậu vẫn thản nhiên như cũ, tươi cười, biểu tình cùng ánh mắt đều là sự thản nhiên, dường như mọi chuyện không chút liên quan đến cậu.
Khi quản gia đến tìm Hà Cảnh Tú, ông đã đứng cạnh bình hoa mà nhìn thấy tất cả.
"Hà tiên sinh, phòng khách đã được chuẩn bị xong rồi."
Hà Cảnh Tú quay người, cậu nhìn về phía quản gia, gật gật đầu, sau đó đi theo ông lên lầu năm, ở tại phòng dành cho khách.
Bên cạnh phòng khách là một nhà kính ấm dùng để trồng hoa, các loại hoa bên trong đã bắt đầu có nụ nhỏ.
Hà Cảnh Tú rất thích thực vật, ưa thích nhất chính là hoa, nhìn thấy thôi cũng đã khiến cậu vui vẻ.
Cậu hỏi quản gia: "Ông không dẫn tôi đi sai đường chứ?"
Càng đi lên gần tầng gác mái thì càng là nơi tư mật, nơi đó căn bản không phải là nơi mà Hà Cảnh Tú có thể đặt chân tới.
Quản gia đáp: "Không sai đâu, Hà tiên sinh."
Hà Cảnh Tú nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, cậu đi vào phòng cho khách,tắm rửa thay quần áo sau đó trực tiếp trèo lên giường ngủ, cậu đối với căn phòng được an bài căn bản không có tâm tư dò xét.
Cậu cùng Trang Tư Nùng có phần giống nhau, đối với bất cứ ai, hay bất cứ việc gì, tất cả đều không thể khiến cậu có hứng thú.