Chương 2:

Quản gia ôm suy nghĩ như vậy, sau đó cũng không trì hoãn mà dẫn Hà Cảnh Tú đi lên phòng tiếp khách ở lầu ba, nhưng không ngờ, phòng khách lại bị một vị khách nữ dùng mất, ông đành phải đưa cậu đi lên phòng tiếp khách ở lầu bốn, gần ngay đại sảnh nhỏ, nằm sát ngay bên cạnh thư phòng.

Lầu bốn là nơi luôn luôn được giám sát , bình thường đều không cho người khác đi lên đây.

Trong lòng quản gia cũng ngầm suy đoán Trang Tư Nùng đưa Hà Cảnh Tú đến đây chính là để ngả bài với Trang Yến Đình, phỏng chừng là bàn luận sự tình ở tầng bốn, suy nghĩ như vậy, ông liền dẫn cậu đi lên lầu bốn.

Quản gia trước khi đi cũng không quên nhắc cậu nếu có chuyện gì chỉ cần gọi điện hoặc rung chuông điện thoại tìm ông, tuyệt đối không được đi đâu hết.

Ngụ ý, chính là nói cậu không cần đi lung tung, cũng không nên đυ.ng chạm lung tung.

Hà Cảnh Tú đáp: "Đã biết."

Trang quản gia thấy cậu cũng thông minh có lẽ đã hiểu những gì mình nói, ông liền rời đi, toàn bộ quá trình, ông không có bất kỳ biểu hiện khinh thường hay bất kính gì với cậu.

Hà Cảnh Tú ngồi xuống ghế, bất tri bất giác cuộn mình lại thành một cái tổ nhỏ, còn rút thêm mấy cái gối nhỏ ở phía sau lên, hai tay cậu ôm chúng che đầu, giống như con mèo nhỏ lười nhác.

Cậu mơ màng buồn ngủ, chờ Trang Tư Nùng đến tìm.

Vậy mà Trang Tư Nùng lại đem cậu ra sau đầu mà quên mất.

Khi tiệc tối diễn ra được một phần ba quá trình, lúc này có một thiếu niên tướng mạo tinh xảo tiến vào đại sảnh bữa tiệc, thành công cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh.

Hắn là Trầm Gia Thực, cũng chính là mối tình đầu của Trang Tư Nùng.

Trầm Gia Thực sau khi về nước, rốt cuộc cũng đã trở thành nhân vật nổi tiếng, đã có đủ tư cách tới tham gia buổi tiệc của Trang Yến Đình, hắn lột xác xong càng thêm chói mắt.

Trang Tư Nùng không hề nghi ngờ đã động tâm, hắn lại quên mất vẫn còn một Hà Cảnh Tú đang chờ hắn, nghiến răng nghiến lợi nhìn lại tình cũ khó quên, Trầm Gia Thực càng chói lóa càng khiến cho lửa giận trong lòng Trang Tư Nùng tăng lên.

Tất cả động tĩnh ở bữa tiệc tối lúc này đều được truyền đến cho vị chủ nhân ở lầu bốn trước mặt, quản gia hỏi ông ta: "Có cần tôi mời Trầm tiên sinh lên cho ngài không?"

Nam nhân đang đứng ở giá sách quay đầu lại, đường nét trên gương mặt ông ta nho nhã lại ôn hòa, kính mắt trên chiếc mũi thon dài của ông lộ ra ánh sáng vàng lấp lánh, che khuất mất ánh mắt thâm trầm của hắn ta.

"Trang Tư Nùng dẫn theo ai?"

"Hà tiên sinh." Quản gia nói: "Cậu ta ở ngay phòng đọc sách nhỏ bên cạnh."

Trang Yến Đình: "Hắn mang ai về đây thì dẫn người đó đến đây."

Quản gia đã hiểu.

Quản gia quay người chuẩn bị rời đi, Trang Yến Đình đã gọi ông ta lại: "Hà cái gì cơ?"

Quản gia hơi sửng sốt, ông vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm của Trang Yến Đình, vội phản ứng lại, đáp: "Hà Cảnh Tú, Hà tiên sinh tên đầy đủ là Hà Cảnh Tú."

"Ừ."

Quản gia đợi một lúc, không thấy Trang Yến Đình phân phó gì thêm, ông không khỏi khó hiểu vài phần.

================================================

Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, Trầm Gia Thực bị giữ lại.

Trang Tư Nùng đi lên thư phòng ở lầu bốn gặp Trang Yến Đình, hắn nói: "Cha, con dẫn người đến cho ngài gặp một lần."

Trang Yến Đình chống gậy đi đến chỗ bể cá được trang trí theo hai màu chủ đạo đen trắng, hắn chầm chậm cho cá ăn, vẻ mặt lãnh đạm, khiến cho người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Cho dù Trang Tư Nùng từ một phía đã bắt đầu đảm đương quản lý công việc làm ăn của gia tộc, nhưng ở trước mặt Trang Yến Đình, hắn vẫn như cũ không an phận như đứa trẻ.

"Cha, cậu ấy là người con thích, con hy vọng cha có thể thành toàn cho chúng con."

Trang Tư Nùng dông dài nói: "Cậu ấy rất tốt, cũng rất ngoan, cha sẽ thích cậu ấy. Cậu ấy tên là Hà Cảnh Tú."

"Không phải Trầm Gia Thực à?"

Trang Tư Nùng hơi bất ngờ, lúc này hắn mất tự nhiên vội phủ nhận:

"Đương nhiên không phải hắn, hắn phản bội con, con vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ cho hắn." Trang Tư Nùng nói lón như vậy, tựa như là muốn thuyết phục Trang Yến Đình mà cũng tựa như còn đang thuyết phục chính mình: "Trầm Gia Thực không có chuyện gì lại trở về, sẽ không có chuyện gì đơn giản như vậy."

Hắn nói: "Con muốn trả thù hắn."

Trang Yến Đình: "Cho nên?"

Trang Tư Nùng cẩn thân trả lời: "Con hy vọng cha có thể đồng ý cho Tiểu Cảnh ở lại nhà cũ, để cho mọi người bên ngoài đều biết cậu ấy là người của nhà chúng ta."

Trang Yến Đình quay đầu lại nhìn hắn, chiếc kính vàng giấu đi ánh mắt sâu thâm trầm của ông, có nhìn kỹ thêm nữa cũng không rõ được ông đang nghĩ gì.

Ông chậm rãi nói: "Tuyên bố với mọi người bên ngoài rằng Hà Cảnh Tú là người yêu sắp cưới của con?"

"Vâng."

Trang Yến Đình nở nụ cười nhẹ: "Được."

"Cha, người đồng ý sao?" Trang Tư Nùng kinh ngạc, đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, hắn đoán không ra Trang Yến Đình đang suy đoán gì, e rằng tâm tư của ông rất thâm trầm.

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là hoài nghi cùng với âm mưu có thể xảy ra, cũng không cảm thấy vui mừng.

Nhưng mặc hắn hoài nghi như thế nào, thì sau cùng Hà Cảnh Tú vẫn ở lại nhà cũ.