Chương 1:

Yếu Đuối - Mộc Hề Nương.

Đoản văn.

5 chương kết thúc chính văn.

Tại thành phố H, đại thiếu gia Trang Tư Nùng sau khi đi về từ một thôn trang nhỏ ở phía nam thì mang về một nam nhân, ngày ngày đều giấu ở trang viên biệt thự nằm giữa sườn núi, không cho bất cứ ai gặp hay nhìn thấy, xem như châu báu ngọc ngà mà sủng ái, hắn bắt đầu quá trinh kim ốc tàng kiều phong lưu mĩ sự.

================================================

Một vòng luẩn quẩn trong giới thượng lưu, kẻ nào cũng lấy việc này ra để chê cười, cười người bị hắn giấu làm chim hoàng yến, cũng cười Trang Tư Nùng lại sắm vai kẻ thâm tình diễn tiết mục này, lại càng chờ xem vị gia chủ Trang Yến Đình sẽ có phản ứng gì.

Mấy năm trước đây, Trang Tư Nùng cũng từng chi ra một số tiền lớn, để chu cấp cho đối tượng của hắn là một người học đại học cùng hắn.

Nháo đến oanh oanh liệt liệt, cả thành phố H đều đem chuyện đó ra chê cười.

Lúc đó, Trang Yến Đình từng hỏi hắn giữa tình yêu và người kế thừa sự nghiệp hắn chọn cái nào, Trang Tư Nùng nhất định chọn tình yêu, kết quả là hắn bị đuổi ra khỏi nhà, chịu khổ lăn lộn hơn một năm lại chán nản mà trở về.

Còn về phần người yêu của hắn, chắc là đã cầm vé máy bay đi ra nước ngoài để theo đuổi ước mơ rồi.

Trang Tư Nùng từ sau chuyện này, cũng trở nên thông minh hơn rất nhiều, ngoan ngoãn thành thật mà tiếp quản sự nghiệp gia tộc, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có thể nảy sinh chút oán hận.

Tỉ như hắn yêu thích chơi nam nhân thì những người đứng đầu hội sở, ngôi sao ca hát, hay sinh viên non trẻ ... vẫn chỉ nên đùa giỡn chứ đừng đặt cả tình yêu vào gói bao dưỡng đó, nói thế nào thì vẫn là dùng tiền để giải quyết, cũng là hai bên thuận mua vừa bán.

Duy chỉ riêng có lần này mà nói chính là khác nhau, bởi vì người kia đã được hắn bao dưỡng hai năm, hơn nữa bảo vệ rất tốt, đến nay vẫn chưa hề có ai gặp qua người đó.

Trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu, mọi người đều nói lần này hắn là thật lòng, nối tiếp mối tình đầu dang dở chính là tình yêu đích thực, cũng không biết Trang Yến Đình lần này tức giận như vậy sẽ có thủ đoạn gì để ứng phó.

Bất quá có lẽ, lần này sẽ không hẳn là so đo cao thấp đơn giản.

Dù sao quá trình trưởng thành của Trang Tư Nùng cũng xem như không thuận lợi là bao?

===================================================

Chạng vạng lúc năm giờ tối, xe ô tô chầm chậm tiến vào ga ra biệt thự, Trang Tư Nùng bước từ trên xe ô tô xuống, bước chân có chút lảo đảo.

Đêm nay hắn trở lại nhà cũ, uống không ít rượu, tâm tình cũng chẳng mấy thoải mái, chính vì vậy ngay sau đó hắn trực tiếp chạy đến trang viên biệt thự tìm Hà Cảnh Tú.

Trang Tư Nùng gõ mạnh cánh cửa, qua một hồi lâu liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng động loạch xoạch, rất nhanh sau đó có người ra mở cửa.

Cửa mở ra, Hà Cảnh Tú nhìn Trang Tư Nùng: "A Nùng?"

Cậu nhỏ giọng gọi hắn, thanh âm vừa mềm mại lại nhu hòa, giống như từng đợt gió nhẹ thổi qua hoa sen trên mặt hồ.

Trang Tư Nùng lớn tiếng nói: "Mở cửa."

Hà Cảnh Tú đóng cửa lại, thóa chiếc xích nhỏ trên cách cửa, rồi lại mở cửa ra.

Trang Tư Nùng lảo đảo tiến vào, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào tủ giày, đứng lại ở đó một lúc lâu mới bước đi, sau đó trực tiếp ngã nhào vào ghế sô pha gần đó, một cánh tay chống ở một bên ghế.

Sau đó, Hà Cảnh Tú rót một ly nước ấm để trên bàn, rồi lại đỡ lấy Trang Tư Nùng đang xiêu vẹo kia, cậu ôm lấy nửa người của Trang Tư Nùng chật vật đưa hắn nằm lên giường.

Không gian xung quanh bỗng trầm mặc như nước.

Không biết qua bao lâu, Trang Tư Nùng mới đứng dậy đi đến bên bàn cầm cốc nước ấm uống, sau đó hắn đi lên lầu rửa mặt cũng không quên quay lại nói với Hà Cảnh Tú: "Ngày mốt cậu theo tôi quay về nhà cũ."

Hà Cảnh Tú sửng sốt, gật gật đầu.

Cậu cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đan dệt đồ vật trong tay, cũng chẳng còn cách nào khác, cậu ngoan ngoãn giống như búp bê vậy.

Trang Tư Nùng sắc mặt không thay đổi trực tiếp đi lên lầu.

Hà Cảnh Tú cũng ngừng công việc đan dệt trong tay lại.

Mười giờ tối, có lẽ hắn đã ngủ rồi cũng nên.

===========================================

Ngày hôm sau, Trang Tư Nùng một thân chỉnh chu đi xuống lầu, hắn lặp lại yêu cầu muốn Hà Cảnh tú về nhà cũ với hắn.

Hà Cảnh Tú đáp: "Đã biết!"

Trang Tư Nùng : "Cậu đã biết phải làn như thế nào rồi chứ, ít nói, ít làm, ngoan một chút là được. Ba tôi sẽ không làm khó dễ cậu." Hơi dừng lại một chút, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi khinh thường nhất chính là mấy cái thủ đoạn nhỏ đó."

Ở trong mắt Trang Tư Nùng, Hà Cảnh Tú vốn chính là dựa vào mấy thủ đoạn nhỏ để được bao dưỡng, không đáng nhắc đến.

Hà Cảnh Tú ăn xong bữa sáng, liền đi đến hoa viên sau nhà tưới nước cho cây, cậu đội một cái nón lá, quần áo cũng mặc rất đơn giản có phần rộng hơn thân thể cậu, ánh sáng của buổi sớm chiếu xuống ấm áp, nổi bật lên một thân ảnh nhỏ bé của cậu.

Trang Tư Nùng đứng ở cửa sổ sát đất trên lầu nhìn xuống hồi lâu, bất ngờ người hầu đi lên nhìn thấy cảnh này hoảng hốt vội rời đi, khiến hắn giật mình lấy lại tinh thần.

Sau khi ô tô rời đi rồi, Hà Cảnh Tú mỗi ngày đều chỉ có làm ít việc nhà và nghỉ ngơi theo sự sắp đặt của hắn .

Cậu nhìn thấy ô tô rời đi, lại không chút để ý Trang Tư Nùng sẽ quay lại.

Ngày thứ ba, Trang Tư Nùng mang về một bộ âu phục mới cho Hà Cảnh Tú, bộ âu phục là hắn vì Hà Cảnh Tú mà đặt làm riêng được đo đạc theo số đo trên cơ thể cậu.

Hà Cảnh Tú sau khi mặc bộ âu phục vào, đem đầu tóc chải lên gọn gàng, lộ ra ngũ quan xinh đẹp đến cực hạn.

Trang Tư Nùng chớp mắt một cái đã ngây người, lông mày hắn nhăn lại, hắn không biết quyết định mang Hà Cảnh Tú ra ngoài của hắn là đúng hay sai nữa, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ đến kết quả, Hà Cảnh Tú đã bị hắn đưa đến nhà cũ.

Bây giờ nhà cũ đang tổ chức tiệc tối chúc mừng sinh nhật của Trang Yến Đình.

Tất cả các nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân đều tụ họp ở đây, có thể được mời tới bữa tiệc tối này cũng là người có thân phận. Trong buổi tiệc tối, ánh đèn sáng chói đầy rực rỡ, xe cộ đông đúc, các nhân vật có địa vị, nổi tiếng đều tụ tập thành tốp năm tốp ba trò chuyện vui vẻ.

Rốt cuộc Trang Tư Nùng cũng không nỡ đưa Hà Cảnh Tú vào bằng cửa chính của bữa tiệc, hắn chỉ thầm nghĩ đưa Hà Cảnh Tú vào gặp mặt Trang Yến Đình thị uy, cũng không muốn đưa cậu vào một bầy sói đói kia.

Hắn giao phó cậu cho quản gia giúp đỡ, mang theo Hà Cảnh Tú im lặng đi ra phòng tiếp khách chờ đợi, không cần phải tham gia bữa tiệc tối tại đại sảnh.

Quản gia sau khi nhìn thấy Hà Cảnh Tú cũng bị tướng mạo của thiếu niên dọa cho đến kinh diễm.

Ông ta cũng coi như là kiến thức rộng rãi, gặp qua rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp như hoa, nhưng phàm là người thì ai cũng có chỗ thiếu hụt.

Nhưng với Hà Cảnh Tú là hoàn toàn khác nhau, cậu sinh ra cũng thật tốt quá.

Cậu chính là kiểu khiến cho người khác phải kinh diễm ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn vài lần sẽ giống như bị bệnh mà luân hãm trong vẻ ngoài này.

Nhất là khí chất, rất nhẹ nhàng, chính là kiểu nhẹ nhàng giống như gió vậy, không màng đến danh lợi.

Chỉ một người như vậy đã tốt hơn rất nhiều người khác gộp lại rồi.