Chương 17

Becky nằm trên người Freen vẽ một hình trái tim "P"Freen tại sao chị lại uống thuốc ngủ?", Freen mím môi "Ừm", Becky mặt nghiêm túc nhìn cô "Không phải chị đã hứa không giấu chuyện gì?", Freen gật gật đầu "Sau khi rời đi, chị mắc bệnh mất ngủ, chị đã đi gặp bác sĩ tâm lý cũng không chữa được sau đó chị uống rượu cùng thuốc mới khiến chị ngủ được, cứ thế đến giờ", Becky gục đầu xuống để lắng nghe tiếng tim của Freen "Sarocha, em xin lỗi", "Vậy mà em còn nghi ngờ tình cảm của chị"

Freen ôm lấy Becky "Không phải giờ chị vẫn ở bên cạnh em mà", điện thoại Freen đổ chuông, cô nhíu mày ai lại gọi vào giờ này nhưng vẫn nhướn người với lấy điện thoại nhìn tên trên màn hình không khỏi khiến cô có chút nhức đầu mà nhấc máy "Hallo ba", ông Chankimha đầu dây nghiêm giọng "Ba tưởng là con quên mất còn một người ba này", Freen thở dài "Ba, con không có", ông Chankimha chỉ chờ có vậy "Được, vậy tối nay về gặp ba, không cho phép từ chối", nói xong liền cắt ngang cuộc gọi không để cho Freen có cơ hội từ chối

Freen đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó siết hai tay ôm lấy Becky, Becky hơi ngước đầu nhìn Freen "Ba chị gọi sao?", Freen gật đầu "Ừm" một tiếng, sau đó thở dài mặt có chút hối lỗi "Tối nay chị không ăn tối cùng em được rồi", Becky cười lắc đầu "Không sao, em ăn một mình được mà", "Chị từ khi về nước không phải rất ít gặp ba sao, em tự lo được mà", Freen cười nhẹ hôn lên trán Becky một cái "Chị sẽ về sớm"

Freen lái xe đậu trước cửa xe vừa dừng lại liền có người làm ra mở cửa xe cho cô "Cô chủ, ông chủ đang tiếp khách bên trong bảo cô chủ vào gặp luôn ạ", Freen hơi nhíu mày, tay vô thức siết chặt quai túi xách trên tay "Là ai mà ba muốn mình cùng gặp" nhưng cũng không nghĩ quá nhiều liền theo hướng phòng khách mà đi vào, vừa thấy ông Chankimha, Freen liền cất tiếng chào "Ba"

Ông Chankimha nhìn thấy cô con gái cưng liền miệng cười vui vẻ "Freen lại đây con", Freen theo lời của ông ngồi xuống ghế, đối diện là ông Rawee cùng con gái ông ta là Nita Rawee, Freen miệng cười nữa miệng. Ông Chankimha đưa tay hướng về ông Rawee mà giới thiệu "Đây là bạn của ba cũng là cổ đông của công ty chúng ta, ông Cho Rawee", "Còn kia thì chắc không cần giới thiệu con cũng biết, Phó Phòng Kế Hoạch công ty chúng ta, cô Nita Rawee", sau đó lại hướng Freen mà giới thiệu "Đây là con gái duy nhất của tôi, hiện là Giám Đốc điều hành công ty, Freen Sarocha Chankimha".

Freen tuy trong lòng một bộ dạng chán ghét, vô cùng ghét bỏ nhưng trước mặt ba của cô vẫn phải tỏ ra hòa nhã, chắp hai tay vào chào "Chào ạ", Nita thấy Freen thì vô cùng phấn khích miệng cười tươi "Chào P"Freen". Freen không thèm để ý Nita quay sang nhìn ông Chankimha "Ba, hôm nay ba gọi con về đây, chỉ là như vậy thôi sao?", "Vậy thì con xin phép", ông Chankimha thở dài "Ba nhớ con gọi con về không được sao?", "Vừa về đã liền muốn rời đi"

Freen nhíu chặt mày "Có gì thì nói luôn đi ba, ba biết con không thích vòng vo", ông liếc nhìn qua ông Rawee, lông mày hơi nhướn lên ra hiệu, ông Rawee hiểu ý liền lên tiếng "À thật ra", "Chú biết là ở công ty con cùng Nita có chút hiểu lầm", "Con bé còn trẻ chưa hiểu chuyện lắm con tha lỗi cho nó".

Freen hừ nhẹ trong lòng đầy khinh bỉ "Làm sai liền dùng quan hệ ra hỗ trợ" cô vẫn im lặng không nói gì, thấy thế ông Chankimha liền lên tiếng nói đỡ trong giọng nói có chút khẩn thiết "Freen, ba biết là con công tư phân minh nhưng có nhiều việc nếu bỏ qua được thì bỏ qua đi con".

Từ trước đến nay ông Chankimha chưa bao giờ yêu cầu cô làm gì, bất cứ việc gì chỉ cần là điều cô thích điều cô muốn ông đều sẽ ủng hộ cô, lần đầu vì chuyện người khác lại khiến ông phải cầu tình như vậy khiến Freen có chút khó xử nhìn ông "Ba chuyện này con sẽ xem xét, mấy hôm nữa con trả lời có được không?". Ông Chankimha gật đầu cười nhẹ, ông hiểu tính cách con gái mình, chỉ cần cô nói như vậy thì sự việc đã đạt thành chín phần còn nếu ép cô thì cô nhất định sẽ phản kháng, tốt nhất để cô suy nghĩ "Được, vậy giờ chúng ta cùng vào ăn tối đi, chắc con cũng đói rồi"

Freen nhìn qua ông Rawee và Nita thì cảm giác đói liền bay biến, một chút ngon miệng cũng không có, cảm thấy về nhà với Becky cùng cô dùng bữa tối vẫn là thích nhất, liền đứng dậy nhìn ông Chankimha "Ba, con vừa nhớ ra còn chút việc cần xử lý, hôm khác con sẽ về ăn cùng ba sau". Ông Chankimha biết muốn cô ngồi lại ăn cơm cùng người lạ là điều rất khó, ông cũng không muốn bữa cơm cả hai bị ảnh hưởng liền đồng ý. Nita vô cùng hụt hẫng trong lòng mộng tưởng có thể cùng Freen dùng bữa cùng nhau kéo ngắn khoảng cách, ông Rawee cũng hiểu mong muốn của con gái cũng muốn giữ lấy Freen ở lại nhưng xoay qua nhìn thái độ của ông Chankimha thì liền im bặt, tay giữ lấy tay con gái của mình mà vỗ vỗ tỏ ý "Bĩnh tĩnh đi con"

Sau khi được sự đồng ý của ông Chankimha, Freen liền rời đi một mạch chạy thẳng về nhà nhìn đồng hồ ngẫm nghĩ chắc Becky cũng đã ăn tối rồi, cô vừa mở cửa ra liền thấy Becky đang ngồi một góc ở phòng khách cả căn hộ đều không bật đèn, Freen liền lo lắng nhanh chân bước đến hỏi "Becbec, em sao vậy?", Becky thấy Freen, cô liền vui mừng bật dậy chạy đến mà ôm lấy cô xua đi những nỗi bất an và suy nghĩ vẩn vơ ở trong lòng "Em không sao", Freen phì cười ôm lấy Becky miệng không quên trêu chọc cô "Chị chỉ vừa mới đi có một lát vậy mà đã nhớ chị rồi sao", Becky mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng liền gật đầu "Em nhớ chị"

Chiếc bụng của Becky thật không biết lãng mạng ngay lúc này lại réo lên ing ỏi, Becky xấu hổ buông Freen ra mà ôm lấy nó, Freen liền thắc mắc "Em vẫn chưa ăn tối sao, trễ rồi mà", Becky gật gật đầu, ngại ngùng "Không có chị em ăn không ngon", Freen thích thú hôn lên môi Becky một cái "Vậy đi ăn tối thôi, chị cũng chưa ăn gì"

Freen nắm tay Becky đi trên con đường lúc trước Becky làm thêm ở siêu thị đến quán ăn cũ lần đầu tiên cả hai ăn cùng nhau, Becky dựa theo khẩu vị của Freen mà gọi món trong khi đợi thức ăn cô hướng Freen hỏi "Chị không ăn tối cùng ba sao, sao lại về sớm vậy", Freen mím môi suy nghĩ "Có nên nói chuyện hôm nay cho Becky biết không nhỉ?", "Em ấy sẽ buồn chứ", Becky thấy Freen suy nghĩ rất lâu liền lên tiếng "Có gì mà không thể nói với em sao?"

Freen liền có chút giật mình "Không, không phải" "Mình đã hứa là chuyện gì cũng cần nói rõ không được giấu, không thể để hiểu lầm như lúc trước", cô mặt nghiêm trọng nhìn Becky "Becky, em phải bình tĩnh nghe chị nói", Becky bị Freen làm cho có chút hoảng sợ "Có phải ba của P"Freen biết mối quan hệ của cả hai nên cản trở, như vậy chị ấy có phải sẽ bỏ rơi mình không?" đây là điều cô lo lắng khi ông Chankimha đột ngột gọi Freen trở về, lòng cô như căng dây đàn, gật đầu ra hiệu cho Freen nói tiếp "Hôm nay, Nita và ba của cô ta đến cầu tình ba chị và ba chị muốn chị bỏ qua việc cô ta cướp đề án của em", Becky mím môi như muốn chắc chắn mà hỏi lại "Chỉ có như vậy thôi sao?"

Freen gật đầu với Becky "Chỉ có vậy thôi", Becky nhìn Freen cười nhẹ "Không sao, chỉ cần chị không phải khó xử", Freen nắm chặt tay Becky hơn mà an ủi "Chị xin lỗi, chị biết em sẽ rất buồn nhưng em yên tâm những đề án của em sẽ vẫn là của em, sau này cũng sẽ không ai có thể cướp nó", Becky ôm lấy Freen "Chỉ cần có chị là đủ rồi, với em nó không quan trọng", Freen cũng ôm lấy cô xoa xoa lưng cô mà an ủi "Ngoan, chị sẽ mãi bên cạnh em"

Vào buổi chiều trước khi Freen về tới nhà để gặp ông Chankimha, Becky đã nói chuyện điện thoại cùng ông Chankimha thông qua Thư Ký riêng của ông ấy, Becky cầm lấy điện thoại từ tay Thư Ký riêng "Hallo ạ", ông Chankimha đầu dây bên kia giọng trầm ổn "Cô là Rebecca Patricia Amrstrong", Becky "Dạ" một tiếng, đầu dây bên kia lại tiếp tục "Cô đang ở cùng con gái của tôi?" là câu hỏi nhưng bên trong chính là sự khẳng định, Becky lại "Dạ" một tiếng.

Ông Chankimha lại tiếp tục nói "Cô cùng con gái tôi có mối quan hệ vượt mức", ông bỏ lững câu nói của mình, Becky lại "Dạ" một tiếng, đầu dây bên kia cũng chỉ "Ừm" lại một tiếng không nghe rõ được thái độ của ông là như thế nào sau đó liền cúp máy. Nên sau đó khi Thư Ký riêng của ông Chankimha rời đi, Becky mới lo lắng trong lòng, cô cũng không dám gọi điện thoại cho Freen, chỉ biết thẩn thờ ngồi trong góc nhỏ phòng khách mà chờ đợi, đợi Freen trở về, Becky thật sự rất sợ, sợ Freen lại như năm năm trước bỏ đi mà không nói một lời nào, thế nên lúc Freen mở cửa bước vào nhà nhìn thấy cô, Becky mới vui sướиɠ mà chạy đến ôm chầm lấy cô