Chương 5

Edit: Uyển Nhi

"Thế nào? Có tìm được manh mối gì không?" Xông pha gió bụi mà đuổi kịp đến nước Giang Kiêu Long, Giang Kiêu Long đứng ở dưới chân rừng núi, đang tiến hành lục soát, hướng từng nhóm người dưới bang trầm thanh hỏi.

"Không có."

"Cậu?"

"Không có."

"Vậy còn cậu?"

"... Cũng không có."

"Các cậu làm ăn kiểu gì vậy?" Giang Kiêu Long tính tình nóng nảy tức đến xém chút chặt cái bàn ra hai nửa, "Sống phải gặp người, chết cũng phải thấy xác a! Các cậu một câu 'không có' là muốn thế nào? Nghĩ muốn lừa gạt Giang Kiêu Long tôi sao?"

Bị Giang đại đường chủ hách hách nổi danh trừng như thế, mọi người không khỏi sợ đến da như bị chà xát, "Đại ca, oan uổng a, chúng em mấy đêm không ngủ, tìm đến độ sắp chết, chỗ nào là đang lừa gạt anh a? Chúng em chính là mượn gan trời cũng không dám a."

"Hừ, vậy vì cái gì một chút tin tức của lão đại cùng Hoắc thiếu gia cũng không có?"

"Ngọn núi này rất lớn, đa số là rừng cây hoang dã chưa từng được khai phát, chúng ta mỗi ngày hừng đông lúc sáu giờ liền xuất phát tìm kiếm, mãi cho đến khi bầu trời tối đen mới thu đội, một ngày cũng chỉ có thể đi được phạm vi một km, tiến độ thực tại vốn không thể nào nhanh hơn nữa."

"Tôi không cần nghe lý do! Người vật không đủ tôi sẽ gia tăng, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, tìm thôn trưởng địa phương kiếm nhân công tới!"

"Trong vùng hẻo lánh này, thanh niên trong thôn đều đến thành phố làm việc, ở đâu còn có người vật gì. Những người phụ nữ cũng không chịu theo một đoàn đàn ông chúng ta lên núi, chúng ta đối với địa thế phụ cận vừa lại không quen, nói đến thực tại, chúng em cũng đang đau đầu đây."

"Bọn chính phủ đâu? Lẽ nào không phái nhân công tới giúp chúng ta?"

"Lão đại, bọn họ đối với thân phận xã hội đen của chúng ta hết sức kiên kỵ, không trông chừng chúng ta thì thôi, ở đâu còn quan tâm chúng ta chết sống a?"

"Chúng ta không phải có huynh đệ nằm vùng trong quân đội sao? Gọi bọn họ xuất động quân đội a?"

"Bọn họ cũng muốn phái người lại đây a, nhưng trưởng quan của họ hình như là bị thượng cấp ra lệnh, trì hoãn không chịu hành động..."

"Phế vật! Đều là một đám phế vật!" Giang Kiêu Long tức đến một cước đá bay cái ghế!

Giang Kiêu Long thật muốn ngửa mặt lên trời la hét.

Tại khoảnh khắc này, cậu không khỏi hết sức tưởng nhớ sắc mặt luôn đầy chủ ý quỷ quái của Hạ Vũ Thụy.

"Đại ca, tin tức tốt, tin tức tốt a!" Một chàng trai đầu đầy mồ hôi đột nhiên từ ngoài vội vã chạy vào.

"Cái gì tin tức tốt? Có phải tìm được lão đại rồi?" Giang Kiêu Long hưng phấn mà nắm chặt hắn.

"Uh... Không phải."

"Sất! Không phải mà còn lớn tiếng rêu rao cái gì?" Giang Kiêu Long tức đến đánh hắn một cái.

"Ô... Đại ca, anh nghe em nói xong đi..." Chàng trai ủy khuất mà vuốt vuốt đầu, "Tin tức tốt của em chính là chính phủ nước Giang Kiêu Long đồng ý giới thiệu một người tìm giúp lão đại ở nơi nào, nghe nói cả ngọn núi này, hắn đối rừng cây phụ cận mà nói rõ như lòng bàn tay, có hắn giúp việc, chúng ta tốn ít sức hơn nhiều."

"Được, tốt lắm, quả nhiên là tin tức tốt. Vậy người kia đâu?"

"Uh... Này..." Chàng trai đột nhiên bắt đầu ấp úng.

"Còn không mau nói? Muốn chết a!"

"Vâng, đại ca... Vốn là như vậy, tính khí người này rất lớn, không phải dễ mời, mấy người chúng em đi mời hắn tới một chuyến, kết quả đã ăn bế môn canh ngay tại cửa, em thuyết phục hắn, hắn vừa nghe danh hiệu Vân Dật Hội chúng ta, vừa lại nghe nói đại ca anh ở trong đây, liền nói... Liền nói..."

"Nói cái gì a? Con mẹ nó, ngươi có nói xong một lần không?" Giang Kiêu Long xém chút lại muốn xăn tay áo.

"Em nói, em nói, đại ca anh chớ tức giận. Hắn nói... Hắn nói muốn Giang Kiêu Long đại đường chủ tự mình đi mời hắn, hắn mới bằng lòng tới..."

"Con mẹ nó, hắn là ai chứ?" Mọi người nghe nói lập tức cảm thấy sôi gan, bắt đầu ầm ỹ.

"Yên lặng cho tôi!" Giang Kiêu Long hét to một tiếng! "Tôi đi."

"Đừng, đi như vậy tổn hại mặt mũi Vân Dật Hội chúng ta a."

Mọi người lại bắt đầu bảy miệng tám lưỡi mà phản đối.

"Toàn bộ câm miệng cho tôi!" Giang Kiêu Long hung hăng quét mắt liếc bọn họ một cái, "Mặt mũi quan trọng hay mạng của lão đại cùng Hoắc thiếu gia quan trọng? Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều, lão đại bọn họ còn đang đợi chúng ta cứu mạng đây. Đi, dẫn đường, tôi đây phải đi mời hắn."

Giang Kiêu Long nhảy lên xe, mười vạn hỏa tốc mà đua tới đích đến.

Đường núi bảy quanh tám khúc đến cuối cùng là một căn nhà gỗ nhỏ hết sức tao nhã.

Chung quanh nhà có một cái cây kỳ kỳ quái quái, Giang Kiêu Long cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.

Cậu đứng ở trước cây này nhìn thật lâu, trong lòng ẩn chứa suy nghĩ gì.

Nhưng trong lúc cậu còn chưa bắt được đầu đuôi, một bà già tóc trắng đột nhiên mở cửa đi ra.

"Là Giang đường chủ phải không?"

"Đúng vậy, là tôi."

"Ha hả, quả nhiên nhìn rất giống Hắc Bảo."

"Hắc Bảo?" Giang Kiêu Long không khỏi sửng sốt. Ai là Hắc Bảo a?

"Giang đường chủ mời vào trong, công tử nhà chúng tôi chờ cậu đã rất lâu." Tóc trắng bà bà đứng ở cạnh cửa, tươi cười mà bắt chuyện.

"Ồ, cám ơn bà bà." Giang Kiêu Long có chút cúi người, bước đi vào.

Người vừa vào thì cửa lớn kịch một tiếng khép lại ——

Bên trong phòng ánh sáng mờ mịt, cái gì cũng thấy không rõ, chỉ có trong không khí mơ hồ phiếm mùi thơm nhạt, Giang Kiêu Long thân kinh trăm chiến đi mấy bước về phía trước, không biết vì sao cả người đột nhiên nổi da gà, giác quan thứ sáu bồi dưỡng lâu năm phát ra cảnh báo mãnh liệt ——

Trong não đột nhiên lóe sáng, cái cây quái gở cùng loại mùi thơm kia...

"A!" Giang Kiêu Long đột nhiên nhớ tới một người còn đáng sợ hơn so với yêu quái, không khỏi kêu to một tiếng, liền xoay người vọt hướng cửa ——

"Ôi u, mấy ngày không thấy, không nghĩ đến cậu nhỏ nhớ cháu như thế a? Còn tự động đưa đầu nộp."

Tiếng cười chế nhạo bắt đầu vang lên bên tai, Giang Kiêu Long bị hai cánh tay hữu lực ôm trọn vào lòng ——

"A, thật sự là muốn chết rồi, muốn chết... cái mông nhỏ khả ái của cậu nhỏ khả ái của ta."

Tại trên giang hồ có tiếng tính khí nóng nảy Giang Kiêu Long bị người đàn ông hèn tiết vừa vân vê vừa niết tại cái mông, nhưng một câu nói cũng không dám thốt, nói ra ai tin a?

Nhưng Giang Kiêu Long thật sự không dám động.

Nhớ tới trước đó vài ngày bị tiểu quỷ chết tiệt này cưỡi lăn đến xấu hổ đầy rẫy, xém chút quỳ xuống cầu tha, cậu chỉ sợ chết. Nếu thêm một lần nữa, cậu chắc đi nhảy lầu tự sát cho xong, để tránh mất mặt!

"Cậu nhỏ, cậu thế nào không nói a? Có phải lẩn tránh nhiều ngày như thế, sợ cháu tức giận, đang hảo hảo kiểm điểm?"

Cử động của thiếu niên càng ngày càng hèn tiết, nói cũng nói đến ngày càng lộ liễu.

"Cậu nhỏ, chớ sợ, lần này cháu sẽ tiết chế, sẽ không thao cậu bất tỉnh. Ba lần, sau này một đêm thao ba lần có được không?"

Nghe đến, Giang Kiêu Long cho dù sợ hãi, cũng không nhịn được phát điên!

"Thao cái gì thao? Thao mẹ ngươi! Lão tử không nói, ngươi cho rằng ta sợ ngươi a?" Giang Kiêu Long giận đến đỉnh đầu bốc khói, một tay nắm lấy cổ áo thiếu niên.

"Thao mẹ cháu? Khụ khụ, cậu à, cho phép cháu thân ái của cậu nhắc nhở cậu, mẹ cháu chính là chị của cậu oh. Cậu xác định cậu muốn làm như thế?" Thiếu niên giả vờ khờ dại nháy mắt mấy cái.

"Ngươi —— ngươi ——" Giang Kiêu Long vĩnh viễn nói bằng miệng không lại tức đến sắc mặt ửng đỏ, lắp ba lắp bắp không nói được.

"Được rồi, tiểu Long Long, đừng giận, nhiều ngày không gặp như thế, lẽ nào cậu không nhớ cháu sao? Hôn một cái." Thiếu niên làm nũng mà cong miệng.

"Hôn cái mông!" Giang Kiêu Long xoay đi, "Ta đã nói không cho phép kêu ta tiểu Long Long, ngươi có bệnh mau quên à?"

"Cậu mới có bệnh mau quên, mấy ngày không thấy, tính khí càng ngày càng lớn a," thiếu niên mỉm cười, "Còn không phải nhờ vào thủ đoạn của cháu?"

Thấy nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên, đường chủ hắc bang nổi tiếng dũng mãnh cư nhiên nhanh chóng trở nên run rẩy, "Ngươi... Ngươi chắc không phải muốn làm một lần nữa..."

"Đang có ý này."

"Không... Không nên a —— cứu —— "

Cả người cao lớn trong nháy mắt bị đẩy ngã, tiếng cầu cứu của Giang Kiêu Long bị môi lưỡi của thiếu niên trong nháy mắt nuốt trọn, giống như chí lực yếu ớt của hắn, một chút cũng không còn, biến mất đến vô tăm vô tích...

Lúc Hoắc Phi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào.

Tối hôm qua bị anh rể điên cuồng làm mấy vòng, đến nỗi cậu bây giờ cảm giác thắt lưng dường như cũng sắp rã ra.

"A Phi... Em tỉnh rồi?"

Tiếng gọi nhỏ của người yêu làm cho Hoắc Phi cười vui vẻ, "Uh, sớm a, anh rể."

"Em thế nào còn cười đến nở rộ... Anh tối hôm qua lại... Ôi..." Trầm Quan Kiều thở dài một hơi thật sâu.

Kinh ngạc thấy chính mình không cẩn thận lộ ra đắc ý trong lòng, Hoắc Phi vội vàng "biến sắc mặt", "Lẽ nào anh bảo em khóc sao? Em đây buộc mặt cười vui, anh có hiểu không a?"

Trầm Quan Kiều nghe nói trong lòng thắt lại, "A Phi, xin lỗi, là anh rể nói không đúng, em... Có đau không?"

"Anh nói đi? Anh tối hôm qua căn bản không chịu buông tha em, một lần lại một lần đem em giày vò đến chết đi sống lại, tự anh nói, nếu như là anh, có đau không?"

Người gây chuyện đối mặt với em vợ, Trầm Quan Kiều xấu hổ mà mặt mày nhăn nhó, "Anh nhớ kỹ... Anh kêu em đi, em vì cái gì không đi?"

"Em đi, làm sao bỏ lại anh trong khi anh độc phát?" Hoắc Phi thống khổ mà nhìn anh, "Anh là người nhà còn sống duy nhất của em... Em không thể không có anh, anh rể."

Lần đầu tiên nghe A Phi bày tỏ chân thành như thế, Trầm Quan Kiều cảm động.

Anh kích động ôm cậu vào lòng, "Cám ơn em, A Phi."

Cảm thụ cái ôm chặt ấm áp của người yêu, Hoắc Phi cũng kích động mà nghẹn ngào, "Anh rể... Đáp ứng em, vĩnh viễn đừng rời khỏi em, có được không?"

"Ngốc, chúng ta vĩnh viễn đều là người một nhà, anh thế nào rời khỏi em?"

Mặc dù đây không phải là đáp án mà Hoắc Phi chính thức muốn nghe, nhưng không sao, cuộc sống sau này của bọn họ còn rất dài, cậu cuối cùng sẽ có một ngày, nhất định làm cho anh rể bày tỏ câu trả lời cậu muốn.

Hiện tại, trước hết tạm thời như vậy đi...

"Anh rể, lần này em thật sự cần tắm rửa." Hoắc Phi vùng vẫy muốn đứng lên.

"Em đừng động lung tung, hay anh rể đi lấy vải giúp em lau." Trầm Quan Kiều không biết tối hôm qua có lộng thương cậu không, vội vội vàng vàng kéo tay cậu.

"Không được, toàn thân em đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rể, lau thế nào sạch được?"

Em vợ một phen nói lộ liễu đến cực điểm làm cho Trầm Quan Kiều cả người ngây dại, sắc mặt luôn luôn thiếu hụt biểu tình lại nổi lên đỏ ửng.

"Em... Em..."

"Em cái gì em, còn không mau ôm em đi tắm rửa." Hoắc Phi sắc mặt không đỏ khí không suyễn mà sai khiến.

Luôn luôn chỉ có hắc bang lão đại anh phát hào thi lệnh, giờ phút này cũng chỉ bất đắc dĩ mà thở dài, "Vâng, Hoắc đại thiếu gia."

Dưới mệnh lệnh của "nữ vương", Trầm Quan Kiều liền ôm cậu tới ven suối.

Hai người trần trụi mà đứng trong nước, Hoắc Phi tinh nghịch mà sờ trên ngực anh rể, khıêυ khí©h mà nói, "Tiên sinh, có muốn tới thái quốc dục (thế giới tắm), kỹ thuật của em tốt lắm a."

"Tên nhóc em." Trầm Quan Kiều buồn cười mà ngắt mũi cậu.

"Thật sự, có muốn em giúp anh tẩy không?"

"Không cần, anh rể có thể tự mình tẩy."

"Được, là tự anh từ bỏ quyền lợi, đừng nói em không công bằng. Giúp em tẩy bộ phận kia đi. Xương sống thắt lưng em đau đớn, tự mình tẩy không được."

"Tên nhóc em da mặt thật là dày a." Trầm Quan Kiều cười khổ một chút.

"Cái gì da mặt em dày, rõ ràng chính là anh làm hại, còn có dũng khí trốn tránh trách nhiệm." Hoắc Phi giả vờ giận dỗi mà chọc chọc ngực anh.

"Vâng vâng, đều là lỗi anh rể. Anh giúp em tẩy là được."

Trầm Quan Kiều cong người xuống lấy tay bắt đầu vốc nước, nhẹ nhàng rưới lên cậu.

Tay to ấm áp ngay tại trên người mình du di, Hoắc Phi cường nhịn xuống vui sướиɠ trào dâng từ mỗi tế bào, giả vờ như không có gì thay đổi mà im lặng đứng.

"Nước có lạnh không?" Phát hiện làn da dưới tay có chút run rẩy, Trầm Quan Kiều quan tâm hỏi.

"Uh, hơi lạnh." Kỳ thật một điểm cũng không lạnh, nhưng Hoắc Phi lo lắng anh rể phát hiện cậu đang "lén lút sung sướиɠ", không thể khác hơn là thuận miệng lấy cớ.

"Vậy anh rể chà xát mạnh chút, như vậy sẽ không lạnh." Trầm Quan Kiều hảo tâm mà nói.

"A?" Ô... Không nên a, tiếp tục chà xát cậu mạnh như vậy, nếu như kê kê (...) cậu không cẩn thận đứng lên, mặt này có thể để đâu!

"Anh rể, không cần, vẫn tự em tẩy tốt hơn." Hoắc Phi vội vàng ngăn cản.

"Thế nào, đột nhiên thẹn thùng rồi?" Trầm Quan Kiều nhíu mày nói móc, hôm nay vẫn giữ vị thế bị đánh, hiện tại cần phải hảo hảo hòa nhau, "Có phải sợ vóc người không đẹp bị anh rể cười?"

"Nực cười, Hoắc đại thiếu gia ta vóc người không đẹp, cười chết người đi được!"

Hoắc Phi kiêu ngạo mà cố gắng ưỡn ngực, bày ra tư thái đàn ông khỏe đẹp, "Nhìn cơ ngực này của em, cũng không biết mê chết bao nhiêu người, còn có a, bắp tay này của em cũng xinh đẹp có tiếng —— "

Ngay lúc Hoắc Phi đắc ý dào dạt mà biểu diễn cơ thể của mình, chắc kể cả ông trời cũng nhìn không được, một con chim ngốc chỉ không sợ chết đột nhiên từ trên đỉnh bay qua, bịch một tiếng, một cục phân chim vô tư rơi lên đầu cậu ——

Hoắc Phi toàn thân cứng đờ, trên khuôn mặt nhanh chóng biến hóa theo bảy màu sắc.

Trầm Quan Kiều ngây người ba giây, đột nhiên tuôn ra một tiếng cười to.

"Ha ha ——" Trầm Quan Kiều chưa từng cười mở lòng như thế liền cười to dừng không được, ôm bụng cười đến cúi trước ngửa sau.

Nghĩ đến vẻ mặt em vợ luôn yêu xinh đẹp này của anh bị phân chim phá vỡ, Trầm Quan Kiều liền cười đến xém chút nghẹt thở.

Hoắc Phi thể diện trước sự vui đùa đẹp không thể chối cãi của người yêu, ảo não đến sắp nhảy sông tự vận, nhưng chứng kiến anh rể luôn luôn nói năng thận trọng hiếm khi mở lòng cười lớn, cũng không nhịn được bị cảm hóa, trở nên cười ha ha.

Hai người đàn ông tại thế giới văn minh luôn cao cao tại thượng, giờ phút này không mảnh vải che thân mà đứng vùng hoang dã ngoài ngoại ô cười như trẻ con...

"Được rồi, anh rể cười đủ rồi chưa? Cười đủ rồi nhanh tới giúp em gội đầu!" Hoắc Phi ngồi xổm ven suối, giả vờ tức giận mà nhìn anh.

"Vâng... Anh gội... Hoắc đại thiếu gia mê người..." Trầm Quan Kiều một bên vuốt bụng, một bên cười đi về hướng cậu.

Hai người bảy tay tám chân, thật vất vả gội sạch đầu tóc, Hoắc Phi lúc này mới cảm thấy toàn thân lấy lại sức lực, lập tức hung hăng mà đập hướng anh rể, một tay bóp chặt cổ anh.

"Cười, em cho anh tiếp tục cười."

"Ha ha, được được, anh rể không cười..." Trầm Quan Kiều ôm lấy cậu, ngượng ngùng giúp cậu làm ướt tóc sơ sơ.

"Kỳ thật anh rể cười rất đẹp mắt, anh nên hay cười mới đúng." Hoắc Phi mải mê nhìn.

"Em nói bậy cái gì, anh cũng không phải phụ nữ, phải cái gì đẹp mắt." Trầm Quan Kiều nhẹ nhàng gõ gõ cậu.

"Cười luôn hữu ích khỏe mạnh a."

"Nói anh, chính em không phải cũng không hay cười."

Hoắc Phi nghe nói trong lòng một trận khô đắng.

Đúng vậy, tình yêu đau khổ nhiều năm qua làm cho bản thân sắp điên rồi, nơi nào còn có tâm tình mở lòng cười to đây. Nhưng hôm nay có anh rể bên cạnh mình.

"Anh rể, chúng ta giao ước, từ nay trở đi, sau này chúng ta mỗi ngày đều phải vui vẻ như hôm nay, có được không?"

"Em muốn sau này mỗi ngày đều bị phân chim rơi vào đầu?" Trầm Quan Kiều hỏi móc.

"Anh rể!" Hoắc Phi tức đến nhéo anh một cái.

"Ha ha, được được, chỉ cần em sau này mỗi ngày đều ở bên cạnh anh rể, anh rể rất vui vẻ rồi."

Một câu nói của người yêu làm cho Hoắc Phi tâm tạng điên cuồng, không nhịn được miên man suy nghĩ, "Anh rể thích lưu em lại bên cạnh như thế sao?"

"Thích." Trầm Quan Kiều cười cười mà sờ sờ đầu cậu.

"Em cũng thích ở cùng anh rể. Toàn bộ thế giới chuyện em thích nhất, chính là ở cùng anh rể." Hoắc Phi cố lấy dũng khí bày tỏ như tuyên ngôn tỏ tình.

Đáng tiếc Trầm Quan Kiều nghe cậu nói cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hết sức cao hứng A Phi nguyện ý mở rộng lòng cùng anh rể anh sống bên nhau. "Anh rể thật sự là được sủng ái mà lo sợ, anh vẫn cho rằng A Phi rất ghét anh rể."

"Đâu chỉ ghét, em trước kia căn bản là hận anh chết đi được."

"Ách, vì cái gì?" Trầm Quan Kiều đầy hứng thú mà nhìn cậu, "Có phải hận anh rể cướp đi chị em?"

"Không phải."

Em là hận anh vì cái gì chưa bao giờ nhìn tới em, chưa bao giờ lưu tâm em một tí.

Hận anh vì cái gì luôn làm cho chị khổ sở, làm cho lòng em tan nát...

"Vậy hiện tại? Không hận anh rể?"

"Anh sau này mỗi ngày cũng bầu bạn với em như thế, mỗi ngày cũng đối em tốt như thế, em sẽ không hận anh." Hoắc Phi nhìn anh thật sâu.

"Này bạn tốt. Vậy bất quá sau này mỗi ngày em cũng phải vâng lời như thế, mỗi ngày cũng không làm cho anh rể tức giận mới được, em nói có được không?" Trầm Quan Kiều là cao thủ đàm phán, đương nhiên hiểu được phải mặc cả giá cả.

"Thành giao!" Hoắc Phi ngày xưa phản nghịch như thế đều là vì phát tiết khổ muộn bên trong trái tim, hiện tại có anh rể bầu bạn bên cạnh, vui vẻ còn không kịp, đâu có nhàn tình dật trí du hí đi chơi lang thang.

Trên chiếc giường thật to, hai thân ảnh dây dưa.

Chàng trai cao lớn toàn thân cơ bắp hoạt động rã rời hai chân mở rộng, bí động nho nhỏ giữa song mông từ đầu đến cuối bị thiếu niên trên người hung hăng áp, quất xuyên vào, phát ra tiếng nước ghê tởm...

"A a... Nhóc con chết tiệt... Dừng lại cho lão tử... A a..." Giang Kiêu Long bấu lấy bả vai thiếu niên, thống khổ mà thở dốc.

"Dừng lại? Hừ, đừng nằm mơ, cậu à, có dũng khí trốn cháu nhiều ngày như thế, xem cháu không thao chết cậu!" Thiếu niên lạnh lùng cười, càng thêm dùng sức mà đâm đâm tới nơi sâu nhất ——

"A a... Đừng... Đừng sâu như thế... Ruột muốn thủng rồi!" Giang Kiêu Long phát ra tiếng kêu sợ hãi!

"Sau này có nghe lời không?"

Phi, nghe lời cái mông mẹ ngươi! Giang Kiêu Long trong lòng lớn tiếng cười mắng!

Hung khí bất đắc dĩ tại cái mông tàn phá bừa bãi thực sự quá kinh khủng, vì không muốn mất thể diện mà chết ở trên giường đàn ông, cũng vì muốn lưu lại mạng già này đi cứu lão đại, Giang đại đường chủ tại giang hồ nói một thì không có hai, cũng đành phải phá lệ nói dối với lời trong tâm."Hừ a... Nghe lời... Cậu sẽ nghe lời... cháu mau... mau..."

Giang Kiêu Long còn chưa nói hết ba chữ "thả cậu ra", thiếu niên trên người đã cười tà ác, dùng sức nắm hai chân hắn mà ép chặt trước ngực, côn ŧᏂịŧ thật lớn như cây cọc mà đâm sâu hơn một chút, tàn nhẫn hơn một chút mà điên cuồng thao cán!

"Ô a a a —— Đừng a ——" Giang Kiêu Long bị thao đến mạng cũng sắp mất, không khỏi xoay động cơ thể, lớn tiếng tru lên.

"Đừng? Cậu nhỏ không phải bảo cháu phải nhanh một chút sao? Cháu của cậu đang cố gắng thỏa mãn nhu cầu của cậu a."

"Ngươi... Nhóc con chết tiệt ngươi, ta khi nào kêu ngươi nhanh một chút a? Ta là kêu ngươi nhanh thả ta ra!" Giang Kiêu Long xém chút tức đến bất tỉnh.

"Còn có dũng khí dữ tợn với cháu như thế? Lẽ nào cậu không sợ cháu không giúp cậu cứu lão đại?"

Oh, mình thế nào lại quên mình là tới tìm người cứu lão đại.

"Ngươi đồng ý giúp ta?"

"Như vậy phải xem cậu nhỏ làm thế nào, hắc hắc..."

Chứng kiến nụ cười hạ lưu đến cực điểm trên khuôn mặt của thiếu niên, Giang Kiêu Long liền hận không thể một cước đạp hắn bay đến chân trời.

Nhưng vì tánh mạng của lão đại, hắn cũng chỉ hảo nhẫn nại nhục nhã gánh chịu. Chỉ thấy hắn cắn răng, "Được, vì lão đại, lão đại trông cậy vào ngươi rồi!"

Thiếu niên chứng kiến cậu nhỏ tâm ái thế nhưng lại vì cái gì lão đại chết tiệt dũng cảm hi sinh như thế, lửa ghen không khỏi thiêu đốt.

"Vì lão đại cậu, cậu thật sự cái gì cũng chịu làm?"

"Đúng, vì lão đại, Giang Kiêu Long ta có thể nhị lặc dao đâm!"

"Vậy đâm vào cái mông?" Thiếu niên ánh mắt âm lạnh mà nhìn hắn, "Nếu như hắn muốn đâm vào cái mông dâʍ đãиɠ này của cậui, cậu cũng cho hắn đâm vào?"

"Câm miệng cho lão tử! Lão đại chúng ta nghĩa bạc vân thiên, anh ta không biếи ŧɦái giống ngươi thích đâm vào cái mông của đàn ông!" Trầm Quan Kiều tại trong lòng Vân Dật Hội mọi người địa vị cao quý, Giang Kiêu Long lại đối anh sùng bái vạn phần.

"Nghĩa bạc vân thiên? Ha ha, cười chết người đi được, hắn hiện tại chắc đang đâm vào cái mông của người đàn ông nào đó so với cháu còn sảng khoái hơn!"

"Ngươi nói xạo!"

"Có phải xạo hay không, chờ cháu thao cậu xong, liền đại phát từ bi mang cậu đi nhìn một cái."

Thiếu niên sau khi lạnh lùng cười, đột nhiên bắt đầu phát động công kích, dùng sức quất động hung khí cự đại, làm cho Giang Kiêu Long rất nhanh liền không có thời gian để hắn quan tâm gì nữa, kêu to lọt vào địa ngục bất luân thâm sâu...

Hết chương 5