Chương 4

Edit: Uyển Nhi

Ánh mặt trời chiếu rọi, Trầm Quan Kiều đột nhiên cảm thấy có chút không hiểu.

Ngẩng đầu nhìn trên ngọn cây.

Kỳ quái, không có gió a.

Trầm Quan Kiều sắc mặt ngưng trọng mà bắt đầu cau mày.

Không hiểu gì cả...

Chết tiệt hết thảy đều không hiểu gì cả!

Từ "Phá Vân Bang" quái lạ kia đến lục lục (ám chỉ con rắn) quái lạ nọ, rồi lại đến hành vi không bằng cầm thú quái lạ của mình làm ra...

Hồi tưởng hết thảy tất cả, như thể có một đôi tay vô hình đang âm thầm thao túng!

Đương nhiên điểm hiềm nghi nhất chính là nhân vật thần bí đang ẩn ở sau mọi chuyện!! Bang chủ Phá Vân Bang!

Một cỗ lửa giận trước nay chưa từng có tại trong lòng Trầm Quan Kiều hừng hực đốt cháy.

Có dũng khí tính kế với ta... Tính kế người nhà của ta... Ta tuyệt đối sẽ không tha ngươi!

Cho dù trời cao có sập xuống đất, ta cũng nhất định phải bắt được ngươi!

Chưa từng có một địch thủ nào làm cho anh hận đến nghiến răng nghiến lợi như thế. Bởi vì trong lòng Trầm Quan Kiều, Hoắc Phi vốn là con trai duy nhất của người cha vợ có ân lớn với anh lưu lại, là người nhà duy nhất còn sót lại của anh.

Mà chính mình... Lại theo con đường của địch thủ, làm ra chuyện thị phi vi nghịch thiên luân như thế!

Vậy anh phải giải thích như thế nào với cha vợ cùng người vợ đã mất dưới cửu tuyền?!?!

Anh từng đáp ứng bọn họ sẽ chăm sóc tốt A Phi, nhưng hôm nay... Nhìn anh chăm sóc cậu thế nào, đáng chết!

Trầm Quan Kiều mặc dù đang ở hắc đạo, nhưng nội tâm có quan niệm về gia đình hết sức truyền thống, thống khổ mà nhíu chặt mày.

Anh rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể chuộc lại lỗi lầm của anh?

Ôi, sự tình cho tới bây giờ trước tiên vẫn chăm sóc tốt A Phi, phải nghĩ biện pháp mang cậu thoát vây, sau này còn dài sẽ nghĩ cách tiếp.

Vết thương của cậu hình như rất nghiêm trọng.

Trầm Quan Kiều tại ven suối ngồi chồm hổm xuống, tẩy sạch áo sơ mi bị rách của mình bằng nước, bước nhanh để về kịp.

Hoắc Phi từ xa xa thấy anh rể trở về, vội vã bò lại chỗ trước đó nằm xuống.

"A Phi, anh về rồi, em thế nào? Có đau không?"

"Anh rể... Anh về rồi..." Hoắc Phi cố hết sức mà mở mắt, dùng thanh âm cực độ "hư nhược" nói.

"A Phi, có nước rồi, anh giúp em lau miệng vết thương."

"Đừng!" Kỳ thật trong bụng Hoắc Phi thầm muốn sự va chạm của anh rể muốn chết, nhưng chỉ cố ý 'nghĩa chính nghiêm từ' mà cự tuyệt.

"Nghe lời, miệng vết thương tại nơi đó chính em không lau tới được." Trầm Quan Kiều luôn luôn chỉ biết hạ mệnh lệnh, rất ít dùng khẩu khí thương lượng như thế để nói.

Hoắc Phi đương nhiên cũng biết điểm này, nội tâm đen tối, nhưng mặt ngoài vẫn mạnh miệng, "Chết cũng không muốn! Anh tránh ra!"

Trầm Quan Kiều lo lắng cho thương thế của cậu nhưng khi bị nói ngược lại, rất nhanh liền mất đi tính nhẫn nại, sắc mặt trầm xuống. "A Phi!"

"Anh làm dữ cái gì?" Hoắc Phi cũng không cam yếu thế mà phản kháng lại, "Em bị anh ăn sạch sẽ rồi, anh bây giờ lại hung hăng?"

Nghe đến mấy chữ "ăn sạch sẽ", Trầm Quan Kiều đột nhiên sắc mặt ửng hồng, khó khăn mà trở nên cà lăm, "Em... Em nói bậy cái gì... Anh rể thế nào lại..."

"Thế nào? Anh còn muốn phủ nhận? Lẽ nào tự em thoát y cầu anh thượng em?" Hoắc Phi đến lý không tha người từng bước khẩn bức.

"... Đương nhiên không phải." Trầm Quan Kiều bất đắc dĩ mà thở dài, "Xin lỗi, đều là anh rể không tốt, vừa nãy không nên đối em hung hăng như thế."

Hoắc Phi hiếm khi nghe người mình yêu xin lỗi, trong lòng đắc ý cười như hoa nở.

Bất quá cậu cũng biết đạo lý kiến hảo tựu thu (gặp điều tốt liền thu vào). "Không, là em không tốt. Không nên nói những lời như thế. Anh rể, anh sẽ không trách em chứ?"

"Em không trách anh có lỗi, anh thế nào trách em?" Trầm Quan Kiều cười khổ. "Được rồi, ngoan, cho anh rể lau giúp em?"

"Được." Hoắc Phi đối với ngữ khí ôn nhu của người yêu hết sức hài lòng, lập tức như con cừu nhỏ ngoan ngoãn nằm sấp xuống.

"Cái mông vểnh cao lên. Tốt, bây giờ anh rể sẽ nhẹ nhàng tách ra, có thể hơi đau, em nhẫn nại chút."

"Uh." Hoắc Phi cúi đầu xuống, khép mắt lại.

Trầm Quan Kiều đối với việc xử lý vết thương máu chảy cũng không xa lạ, nhưng lần này anh phải xem chính là cái mông của em vợ mình, hơn nữa là do anh đầu sỏ làm ra, không khỏi cảm thấy hơi hồi hộp.

Nhưng dù sao anh trời sinh tính trầm ổn, sau một hồi liền ép buộc bản thân trấn tĩnh xuống.

Hít vào thật sâu, Trầm Quan Kiều kỹ lưỡng mà kiểm tra miệng vết thương, lại dùng vải ẩm nhẹ tay nhẹ chân mà lau chùi.

"A..." Hoắc Phi phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

"Thế nào rồi?" Trầm Quan Kiều có chút cả kinh, "Rất đau sao?"

Mặc dù đau thì đau, nhưng kỳ thật Hoắc Phi là vì kɧoáı ©ảʍ tối qua quá cường mãnh, dư âm còn sót lại còn chưa hoàn toàn thối lui, cho nên vừa bị tiếp xúc liền nhạy cảm mà kêu ra.

Bất quá cậu không ngu đến tự tố cáo mình.

"Em là đàn ông, không sợ đau, anh cứ làm tiếp."

Trầm Quan Kiều biết em vợ này của anh cá tính cực kì ngang bướng, nghe cậu nói như thế, ngược lại nhận định cậu nhất định phi thường đau đớn, ngữ khí nói chuyện không khỏi càng thêm ôn nhu, "Anh rể sẽ làm rất nhanh thôi, em nhẫn nại nhẫn nại."

Bàn tay ôn nhu ngay tại cúc động mẫn cảm của mình xoay xoay, trong lòng Hoắc Phi một trận rung động, bắt đầu không nhịn được lớn tiếng rêи ɾỉ. Nhưng vì không được anh rể đâm vào, cậu không thể làm gì khác hơn là dùng sức cắn môi dưới của mình.

Kỹ lưỡng tẩy kỹ miệng vết thương, Trầm Quan Kiều phát hiện cơ thể A Phi có chút run rẩy, tưởng nhầm cậu đau vô cùng, lập tức không đành lòng mà mặc quần cho cậu, ôm lấy cậu đặt trên đùi mình, "Nằm trên mặt đất khẳng định rất đau, trước khi vết thương em ổn, an vị trên đùi anh rể đi."

Hoắc Phi luôn ước được cùng người trong lòng giờ giờ khắc khắc đính vào một khối, vừa nghe nói trái tim như muốn bay lên trời, trong lòng không nhịn được cười trộm, nhưng mặt ngoài vẫn muốn vờ mạnh mẽ, "Em cũng không phải con nít, cần anh ôm a?"

Chàng trai trong lòng khóe mắt hơi nhếch, trong lời nói đầy ý cười.

Trầm Quan Kiều thấy vậy không khỏi sửng sốt.

Bản thân nhất định đã phạm lỗi nơi nào rồi?

Em vợ này của hắn cặp mắt đặt trên đỉnh đầu, cũng không đặt ai trong mắt, là đang làm nũng với anh sao?

Cả ngày tiếp theo Hoắc Phi hạnh phúc như tiên.

Anh rể chỉ luôn bề bộn việc bang, rất ít có thời gian quan tâm cậu, lại tựa như đem cậu trở thành bảo vật, cả ngày ôm cậu ở trong lòng cùng anh nói chuyện phiếm, điều này cứ như là lễ vật rớt từ trên trời xuống.

"Anh rể, em vẫn muốn hỏi anh, lúc đó chị thể nhược nhiều bệnh, bác sĩ nói chị ấy căn bản không thể sinh con, anh vì cái gì còn muốn kết hôn với chị ấy hay là nói như vậy với chị để anh không thất lễ, "Trầm Quan Kiều nhẹ nhàng thở dài, "Nhưng anh lúc đó là vì báo ân mới lấy Hoắc Kỳ."

"Báo ân? Báo ân gì?"

"Mẹ anh vừa sinh anh thì qua đời, anh là một tay cha nuôi dưỡng lớn lên. Mười năm trước ông ấy bị bạn bè bày kế, nợ nần chồng chất, nếu không có lão bang chủ đã cứu cha anh một mạng, ông ấy đã sớm chết dưới sự đánh đập của bọn cho vay nặng lãi. Ông còn giúp cha anh hoàn trả tất cả nợ, sau khi cha anh u uất thành bệnh, ông vẫn mang gánh nặng tất cả dược phí, mãi đến khi cha anh qua đời mới thôi... Cha em là đại ân nhân của Trầm gia chúng tôi."

"Cho nên anh vì báo ân mới cưới chị?"

"Chỉ cần là chuyện lão bang chủ dặn dò, anh vạn lần chết không từ."

"Cho nên... Anh có yêu chị không?" Đây vốn là đáp án mà Hoắc Phi vẫn muốn biết.

"Hoắc Kỳ là một người vợ tốt." Trầm Quan Kiều cũng không trả lời trực tiếp vấn đề này.

Nhưng Hoắc Phi thông minh đã biết được đáp án từ trong câu trả lời của anh rể.

Tâm trạng một trận buồn bã.

Người đàn ông này biết cái gì gọi là "yêu" không?

Anh có biết được yêu không mong hồi báo có bao nhiêu khiến lòng người tan nát không?

Chị, em chỉ không muốn như chị, đến chết cũng không chiếm được trái tim của người đàn ông này.

Em phải có được anh ấy, cho dù dùng hết tất cả thủ đoạn hèn hạ, người của anh ấy, trái tim của anh ấy, trong tương lai không xa, tất cả đều sẽ là của em!

Bầu trời nổi lên mưa to.

Người đàn ông đang ngủ an tĩnh nằm trong lòng Trầm Quan Kiều.

Cứ lâu lâu anh lại sờ sờ trán của cậu, xác định cậu có bị sốt không.

Trầm Quan Kiều dường như đăm chiêu mà nhìn ngoài sơn động.

Kỳ quái, bọn họ đã mất tích một ngày một đêm, theo lý mà nói anh em phải biết và đã sớm tìm đến bọn họ mới đúng, thế nào đến hiện tại còn chưa thấy đội ngũ tìm kiếm?

Lẽ nào là địch thủ của anh cố ý giăng bẫy, làm cho bọn họ tìm sai phương hướng?

Trầm Quan Kiều có thể trở thành bang chủ của Á châu đệ nhất đại bang, quả nhiên không phải con người tầm thường.

Chuyện xác thực như anh sở liệu, thiếu niên thần bí lấy xe của bọn họ, đẩy vật xuống con sông cách hàng chục km, hắn tiếp đó xuống hạ du thả kiện quần áo của bọn họ, tạo thành hiện trường bọn họ rơi xuống sông, khiến "Vân Dật Hội" kinh hãi đến xém chút đảo lộn mọi thứ!!

"Hừ uh... Uh..."

"Thoải mái chứ? Cha, thoải mái hay không?"

"A a... Thật thoải mái... Thụy Thụy..."

"Hôm nay vốn là sinh nhật của cha, con mới học được một chiêu thức, bảo đảm làm cho cha sảng khoái lên trời..."

"A a... Thụy Thụy, con làm gì? Đừng liếʍ bên trong, chỗ đó dơ lắm..."

"Một điểm cũng không dơ a... Chỉ cần là cơ thể của cha, con đều cảm thấy rất tuyệt... Cho con liếʍ, con muốn liếʍ đến khi cha bắn ra..."

"A a... Thụy Thụy... Đầu lưỡi đừng ngọ nguậy nữa... Trời ạ... A a..."

Ling!!

Ngay tại thời khắc Hạ Vũ Thụy dùng đầu lưỡi làm cho cha của mình đạt cao trào, chiếc điện thoại phi thường phá hoại bầu không khí bắt đầu vang lên ——

Số kia chỉ có Vân Dật Hội cấp cao mới biết được.

Đáng chết!

Đúng là trăm thứ không như ý muốn, Hạ Vũ Thụy vẫn lập tức đứng dậy tiếp điện thoại.

"Ngươi nhất định có việc gấp, nếu không ta sẽ cho ngươi chết rất khó coi."

"Ô... Không tốt rồi, lão đại đã xảy ra chuyện! Đường chủ, anh nhanh trở về a!"

"Cái gì? Không được phép khóc! Nói rõ ràng!"

Hạ Vũ Thụy một bên gửi ánh mắt xin lỗi đến cha, một bên nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo vào.

"... Được, tôi biết rồi. Lập tức gọi 'quản lý Giang' trở về, tôi nội trong mười phút sẽ đến."

Ngắt điện thoại, Hạ Vũ Thụy phi thường áy náy mà xoay người lại hôn cha yêu dấu.

"Cha, xin lỗi, con phải đi công ty một chuyến."

"Công ty phát sinh việc gì gấp rồi?"

"Cũng không có gì, chính là có một lô hàng hóa xuất ra có chuyện, con phải về kịp xử lý. Cha cũng biết ông chủ này của con mấy ngày không có ở đây, nhân viên cấp dưới không dám quyết định, con tự mình đi một chuyến."

Cha kế của Hạ Vũ Thụy vốn là học giả nổi tiếng trong và ngoài nước, cuộc sống hết sức đơn thuần, cho nên cậu mới không cho cha kế cậu biết mình làm việc cho bang xã hội đen.

"Khổ cực con rồi, Thụy Thụy. Việc buôn bán chính là phải từng giây định tranh, con mau đi đi, không nên nghi ngại cha." Người đàn ông hiền từ mà vuốt ve mặt cậu.

"Xin lỗi, cha, hôm nay là sinh nhật cha a."

"Không sao, năm nào cũng có sinh nhật mà, con mau đi đi."

"Cha đối với con tốt nhất. Hôn một cái."

Mười vạn hỏa tốc tới kịp tòa tổng bộ, Hạ Vũ Thụy một bước tiến phòng làm việc, trên đường cậu một đống người lập tức vây tới.

"Đường chủ, anh cuối cùng tới rồi!"

Chứng kiến vẻ mặt của Tiểu Châu sắp khóc tới nơi, Hạ Vũ Thụy không tốt bụng mà đánh hắn một cái! "Khóc cái gì? Đồ ăn hại! Báo cáo tất cả chuyện xảy ra với tôi một lần."

"Vâng, Đường chủ." Tiểu Châu lau hai mắt, "Lão đại cùng Hoắc thiếu gia nguyên bản dự định lúc hai giờ chiều sẽ cùng anh em của nước Giang Kiêu Long hội hợp, không nghĩ đến bọn họ đợi đến trời tối đen vẫn không thấy bóng dáng bọn họ. Gọi điện cũng không thông, lúc này bọn họ mới kinh sợ cảm thấy xảy ra chuyện, lập tức phái một số đông người đi tìm, kết quả... Kết quả... Ô..."

"Kết quả cái gì, mau nói a!"

"Kết quả phát hiện xe của lão đại rơi xuống sông rồi!" Tiểu Châu nói đến chỗ này không nhịn được gào khóc lớn! "Ô... Lão đại, Hoắc thiếu gia, các anh bị chết thật oan uổng a!"

"Ầm ĩ muốn chết!" Hạ Vũ Thụy hung hăng vỗ xuống bàn, "Có tìm được thi thể bọn họ không?"

"Ô... Không có, chỉ có tại hạ lưu sông tìm được quần áo, nhưng người địa phương đó nói từ nơi cao như thế té xuống, không ngã chết cũng chết đuối rồi..."

"Câm miệng cho tôi! Lão đại là người nào a, anh là bang chủ của Á châu đệ nhất đại bang chúng ta! Là con nuôi của Quan Đế gia! Nào chết dễ dàng như thế? Lão đại chúng ta cùng Hoắc thiếu gia nhất định còn sống! Nghe rõ rồi chứ?"

"Nghe rõ!" Mọi người lớn tiếng đáp!

"Chuyện bang chủ mất tích không ai được phép nói ra, người vi phạm xử lý theo bang quy!

"Tuân mệnh!"

"Các cậu đi xuống đi, nên làm gì thì làm đi!"

"Vâng!"

Chờ mọi người đi hết rồi, một chàng trai cao lớn mới nhịp bước ngang nhiên từ một cửa khác đến.

"Còn may lão đại thông minh, trước đó phái cậu ngồi trận, nếu không thiên hạ đại loạn rồi."

Chàng trai làn da ngăm đen, rám nắng thô ráp, khí vũ hiên ngang, pha chút dáng vẻ hào hiệp cổ đại.

"Cậu còn biết trở về a, tôi còn cho rằng cậu trốn người nào đó đến sao Hỏa, đời này cũng không có ý định xuất hiện tại địa cầu nữa chứ, tiểu Long Long." Trầm Quan Kiều cười thô bỉ.

"Giang Kiêu Long tôi đi không đổi tính, ngồi không đổi tên, cậu không được kêu tôi tiểu Long Long gì đó có được hay không? Gớm muốn chết!"

Đúng vậy, chàng trai cao lớn uy phong mãnh mẽ trước mắt chính là một trong tả hữu hộ pháp nổi tiếng vang danh của Vân Dật Hội —— Giang Kiêu Long!

"Tôi gọi là ác chúa, tôi thấy từ khi tiểu quỷ kia gọi cậu nhỏ, cậu rất vui vẻ a." Hạ Vũ Thụy trêu chọc mà nói.

"Tôi... Tôi vui khi nào chứ? Con mắt nào của cậu chứng kiến?" Giang Kiêu Long không phục giận dỗi hỏi.

"Hừ, không chỉ hai con mắt tôi chứng kiến rồi, kể cả người mù không thấy đường cũng nghe ra chỉ cần có tiểu quỷ kia ở bên cạnh, cậu cũng có thể vui đến bay lên trời cao."

"Nói xạo! Tôi ghét tiểu quỷ kia muốn chết, ước gì đời này không gặp nó nữa, làm thế nào có thể vui vẻ bên nhau?"

"Ai yêu, cậu sao thiếu được cháu nhỏ thân ái của cậu, chuyện đại nghịch bất đạo như thế, cậu cũng nói ra được?"

"Tôi thế nào đại nghịch bất đạo? Nó đối lão tử tôi làm chuyện mới là đại nghịch bất đạo, nó —— "

Xém chết! Tại trước mặt Hạ Vũ Thụy so với quỷ ranh ma hơn, mình nhảm nhí cái gì a?

Giang Kiêu Long tức tối mà tát chính mình một cái.

"Ha ha, quả nhiên không ngoài tôi sở liệu, Giang đại đường chủ anh dũng cái thế của chúng ta quả thật bị ăn đến kể cả xương cũng không còn."

"Hạ Vũ Thụy!"

"Ha ha, yên tâm, sự kiện này tôi sẽ câm như hến, không cho lão đại biết."

"Nói nhảm, cậu nếu dám cho lão đại biết, tôi liền làm thịt cậu!"

Hạ Vũ Thụy nghe nói lập tức ôm bụng cười to.

Giang Kiêu Long trên khuôn mặt nhất thời đỏ một trận.

Trời ạ, mình... Mình không phải chưa đánh đã khai rồi sao?

Ô... Hạ Vũ Thụy cậu là tên khốn gian manh xảo trá!

"Lão tử không thèm nói với cậu!" Giang Kiêu Long từ thẹn thành giận mà rống to một tiếng! "Nói về chuyện lão đại, cậu hiện tại dự định làm sao?"

Hạ Vũ Thụy lau lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt, "Lương phan (salad với gia vị)."

"Cái gì... Ngươi nói lại lần nữa." Giang Kiêu Long đối với Trầm Quan Kiều hết sức tận trung bắt đầu xoa nắm đấm chà bàn tay.

"Nghe không hiểu a? Lương phan rán trứng gà."

"Hạ Vũ Thụy, gan cậu thật lớn!" Giang Kiêu Long vừa nghe không nhịn được hùng hổ tiến lên, nắm chặt cổ áo cậu ta, "Lão đại ở nơi nào không rõ, sống chết chưa biết, cậu còn ở trong này nói lời mỉa mai, lẽ nào cậu muốn soán vị?"

"Soán vị? Não tôi chưa bị hư!" Hạ Vũ Thụy không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.

Nếu không vì lão đại cần cậu, cậu đã sớm vỗ vỗ cái mông cùng cha đi tiêu diêu, ai muốn đảm đương cái gì bang chủ xã hội đen a, phiền chết người đi được!

"Cậu nếu như không muốn soán vị, vì cái gì bất ngờ như thế đối với chuyện lão đại?" Giang Kiêu Long hoài nghi mà nhìn cậu.

"Nói đến khi cậu hiểu, chắc râu cũng buộc được rồi." Hạ Vũ Thụy không tốt bụng mà nói. "Thả ra, nắm chặt như thế, muốn hôn tôi a?"

"Thần kinh!" Giang Kiêu Long nghe nói xém chút bị dọa chết, vội vàng buông tay, lùi ra ba bước.

Cậu thà đi hôn rắn đuôi chuông cũng không nguyện đi hôn Hạ Vũ Thụy so với quỷ còn ranh ma hơn, như vậy ít nhất cậu còn biết mình chết như thế nào.

"Bớt nói nhảm nhí, lão đại phái tôi ngồi trấn tổng bộ, tôi cũng không đi được nơi nào. Cho nên... Giang đại đường chủ, phiền cậu tự mình đi một chuyến rồi."

"Tôi đi? Được a được a, chính là hợp ý tôi." Giang Kiêu Long gật gật đầu. "Không tự mình tìm đến lão đại, tôi căn bản không an tâm."

"Khi cậu đi, không nên hướng sông tìm."

"Lão đại chính là rơi xuống sông mất tích, thế nào không hướng sông tìm?"

"Trong bang chúng ta, luận kế mưu là cậu thông minh hay là tôi thông minh?"

"Đương nhiên là cậu thông minh a."

"Vậy cậu còn trong đây dài dòng cái gì." Hạ Vũ Thụy lạnh lùng trừng mắt liếc cậu.

"Hắc hắc, vâng vâng, Hạ đại đường chủ mời anh nói tiếp."

"Hừ. Sau khi cậu tới, thuận theo tuyến đường lão đại dự định đi kỹ lưỡng tìm, tôi đoán rằng manh mối nhất định ẩn giấu tại nơi đó."

"Biết rồi, cứu người như cứu nữ, tôi liền chuẩn bị xuất phát." Giang Kiêu Long không thể chờ đợi được mà chạy ra ngoài.

Hạ Vũ Thụy như nghĩ tới cái gì mà nhìn ngoài cửa sổ.

Hoắc Phi, nếu như hết thảy chuyện đều có liên quan tới cậu, tôi đây thật phải bội phục dũng khí của cậu rồi.

Chỉ bất quá... Cậu cũng không nên xem thường trí tuệ cùng ngạnh khí của lão đại.

Chờ ngày nào đó chân tướng vạch trần, tai nạn của cậu cũng nhất định ập xuống...

Mưa vẫn rơi.

Trầm Quan Kiều càng không ngừng dùng vải ướt lau lau cơ thể của Hoắc Phi.

Chuyện đáng lo ngại đã phát sinh... A Phi bị sốt.

"Uh... Anh rể..."

"Thế nào rồi? A Phi."

"... Anh rể... Đừng đi..." Hai bàn tay Hoắc Phi ôm chặt lấy anh.

"Anh rể không đi, anh rể ở lại trong này." Trầm Quan Kiều an ủi mà vỗ vỗ lưng cậu.

"Anh lừa em... Em thường thường mơ thấy anh không để ý tới em... Anh luôn đối em lãnh đạm như thế... Em rất hận anh..."

Trầm Quan Kiều cười khổ một chút. "Là anh rể không tốt, anh rể bận quá rồi."

"Đều là cái cớ... Anh căn bản không quan tâm em..."

"Anh đương nhiên quan tâm em, anh là anh rể em a."

Hoắc Phi nghe rồi thống khổ như ngực bị châm.

Cậu chính là hy vọng thế nào nghe được anh rể nói vì yêu cậu mới quan tâm cậu, mà không phải vì thân phận của cậu...

"A Phi, có phải rất khó chịu không?" Trầm Quan Kiều thấy Hoắc Phi thống khổ cắn môi dưới.

"Uh, em rất khó chịu... Em đói bụng rồi, anh rể, anh đi kiếm thứ gì ăn được không?"

"Được, anh đi. Em chờ anh, anh sẽ lập tức trở về."

"Uh. Anh rể cẩn thận, trời mưa đường trơn."

"Yên tâm."

Đợi đến khi anh rể đi xa rồi, Hoắc Phi lập tức vùng vẫy bò tới nơi sâu nhất sơn động, tại một góc mắt không nhìn đến đào ra vài trái màu đỏ. "Thật tốt quá, may là chưa nát."

Hoắc Phi mừng rỡ mà nhìn quả cứu mạng của cậu.

Nguyên bản kế hoạch hôm nay sẽ cho anh rể ăn thêm một hồng quả, không nghĩ đến cậu tự nhiên bị sốt, thật sự là tính toán sai lầm.

Mặc kệ, ngày mai bất luận như thế nào phải làm cho anh rể ăn một quả! Thời gian của cậu không nhiều lắm, mặc dù địa phương này cậu tìm được rất ẩn mật, nhưng Hạ Vũ Thụy cũng không phải người hiền lành, dễ lừa như thế.

Cậu phỏng chừng còn nhiều nhất một tuần nữa, bọn cậu sẽ bị tìm thấy.

Trước tiên lúc này, cậu phải làm cho anh rể thật sâu trầm nịch trong cơ thể mình, không ly khai cậu...

Đã qua một đêm, mưa cuối cùng ngừng.

Cơn sốt của Hoắc Phi cũng lui.

Trầm Quan Kiều đặt bẫy bắt được trở về một con thỏ hoang.

Tay chân nhanh nhẹn mà nhóm lửa nướng thịt, chuẩn bị cho A Phi đã hai ngày đều dựa vào quả rừng để no bụng, hảo hảo ăn no nê.

"Tới, A Phi, chân này cho em."

"Cám ơn anh rể." Hoắc Phi một bên ăn thịt nướng, một bên động não.

Phải đợi thời cơ cho anh rể ăn tiếp một hồng quả mới được, phải làm thế nào đây...

A, cứ làm như thế.

"Anh rể, thịt này hình như là lạ." Hoắc Phi nhăn mày nhìn chân thỏ nướng đến thơm ngon mềm mềm trên tay.

"Là sao?" Trầm Quan Kiều tiếp lấy nhìn một chút, "Không có gì cả, thoạt nhìn chín rồi."

"Không tin anh ăn một cái xem sao."

"Uh." Trầm Quan Kiều không nghi ngờ gì, tiếp lấy ăn một cái.

Bingo! Hoắc Phi trong lòng cười thầm không thôi. "Thế nào? Có phải là lạ không?"

"Đúng thật có một vị ngọt ngọt... Kỳ quái, miếng anh ăn không có..."

"Em muốn ăn cái chân này. Anh rể, anh đổi miếng thịt cho em."

"Được."

Doanh hỏa cháy lên trong sơn động cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp, hai người vừa ăn vừa hàn huyên trò chuyện.

Có thể là vì rời xa chuyện phiền tạp trong bang, một thân vô sự nhẹ nhõm, Trầm Quan Kiều luôn luôn nghiêm túc cả vẻ mặt cũng dần dần dịu xuống, "A Phi, trung thực cho anh rể biết, ba năm trước đây em vì cái gì không báo một tiếng đã bỏ đi?"

"Bởi vì... Em đáp ứng cha." Hoắc Phi cầm lấy khúc cây khều khều doanh hỏa, "Em đáp ứng sau khi ông qua đời phải rời khỏi ba năm."

"Vì cái gì?" Trầm Quan Kiều khó hiểu mà nhíu mày.

Anh biết rõ cha vợ có bao nhiêu thương yêu đối với A Phi, vì lý do to lớn gì mà ông lại muốn con trai duy nhất này xa quê nhà ba năm?

Hoắc Phi cười khổ một chút, "Bởi vì ông cho rằng em bị điên rồi... Ông nhận ra em cần thời gian bình tâm, không bị bất cứ thứ gì quấy nhiễu mà thật tỉnh táo lại."

Hoắc Phi vĩnh viễn không cách nào quên vẻ mặt cha khi nghe chính miệng cậu thừa nhận yêu anh rể...

Nếu như có thể, cậu cũng không muốn tổn thương người thân yêu quý của cậu... Nhưng cậu không thể, không thể nói dối với một người già sắp chết...

"Nguyên lai là ý của cha vợ." Trầm Quan Kiều nghiêm túc mà gật gật đầu, "Em thế nào không nói sớm, nếu như anh rể sớm biết sẽ không trách tội em. Bất quá em cho dù cần tỉnh táo tự vấn, nhưng vẫn có nhiệm vụ bảo trì liên lạc với anh rể, em biết ba năm nay anh rể lo lắng cho em biết bao nhiêu?"

Anh rể, anh chính là người cha tuyệt đối cấm em liên lạc a! Hoắc Phi trong lòng thở dài. "Xin lỗi anh rể."

"Hứa lần sau đừng như vậy, em nếu như một lần nữa —— đừng ——" Trầm Quan Kiều đột nhiên nắm vội ngực, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.

"Anh rể!" Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng Hoắc Phi vẫn giật mình, vội vàng ôm lấy anh. "Anh rể, anh thế nào rồi?"

"Kỳ quái... Anh đột nhiên cảm thấy toàn thân thật nóng..."

"Anh rể, em đột nhiên cảm thấy toàn thân rất nóng..."

"Anh rể, có muốn uống nước không?"

"Được, A Phi... Đưa nước tới..."

"Tới đây." Hoắc Phi cầm lấy gáo nước làm bằng vỏ cây dừa trút cho anh một ngụm nước, "Thế nào? Anh rể, có ổn hơn chút nào không?"

"A a... Nóng quá... Hình như càng nóng..."

Đáng thương Trầm Quan Kiều thông minh một đời, nhưng vẫn lần nữa thua dưới tay của em vợ anh.

Hoắc Phi đương nhiên biết uống nước xong sẽ càng nóng.

Độc rắn qua hai ngày gần mất hết tác dụng, chỉ có ăn hồng quả sau đó uống nước, mới có thể lần nữa kích phát dư độc bên trong cơ thể.

Mà hồng quả kia... Vừa mới bị Hoắc Phi thừa dịp bóp nát, dùng chất lỏng len lén bôi lên thịt chân thỏ, ngay sau đó bị Trầm Quan Kiều ăn vào bụng.

Toàn thân nóng giống như có lửa thiêu, nhưng Trầm Quan Kiều bởi vì có kinh nghiệm lần trước, trong lòng đã có cảnh giác.

Lẽ nào là... độc rắn lại phát tác?

Trầm Quan Kiều trong lòng run sợ, vội vàng đẩy ra người ôm lấy mình. "A Phi, mau đi!"

"Anh rể, anh rốt cuộc thế nào rồi?" Hoắc Phi dùng vẻ mặt lo lắng nhìn anh.

"Độc của anh hình như lại phát tác rồi, mau đi... Trước khi anh tổn thương em, mau đi!" Trầm Quan Kiều toàn thân thiêu trong du͙© vọиɠ, một bên la hét, một bên khó có thể khống chế mà lột bỏ quần áo trên người.

"Không được, em không thể đi, em không thể bỏ anh một mình trong này!"

"Ngốc! Mau đi!" Trầm Quan Kiều một mực dùng hết lực ý chí, mới có thể nắm chặt nắm tay không cho chính mình đánh ngã người đàn ông trước mắt.

"Dù sao cũng làm qua một lần rồi... Làm thêm một lần nữa cũng không sao a. Chỉ cần có thể giải độc của anh rể, em thật sự không có gì."

Hoắc Phi đau lòng mà tiến lên ôm lấy người mình yêu.

Cơ thịt nóng như lửa vừa tiếp xúc nhục thể, du͙© vọиɠ lập tức như củi khô bị điểm liệt hỏa, lý trí của Trầm Quan Kiều ba một tiếng liền đứt đoạn, phát ra tiếng kêu gào đói khát, mạnh mẽ hôn chàng trai trong lòng!

"Đừng... Hừ uh..."

Đầu lưỡi nóng bỏng kịch liệt giao quấn, hai người không thèm để ý mà nuốt nước bọt của nhau, phát ra tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn...

"A a... Nóng quá... Anh muốn... Anh muốn..." Trầm Quan Kiều một bên điên cuồng mà hôn mặt và môi của người đàn ông, một bên kéo tính khí bộc phát của bản thân ra, kịch liệt mà sáo lộng...

Đầu nhũ mẫn cảm vừa bị người đàn ông mυ"ŧ cắn vừa không ngừng bị nhây nghiến, Hoắc Phi khóc đến ưỡn cong người, ôm lấy đầu tóc người đàn ông khóc hạnh phúc...

"A a... Anh rể... Anh rể của em..."

"Ha a a a.... Anh chịu không được rồi... Cho anh vào..."

Tính khí trướng đến mức như sắp nổ mạnh, Trầm Quan Kiều thống khổ mà mở rộng bắp đùi người đàn ông, gác lên vai mình, không hề cảnh báo mà đâm vào ——

"Ô a a!!" Hoắc Phi đau đến thảm gọi thất thanh, cơ thể như bị rút gân mà điên cuồng run rẩy.

Không có trải qua bất cứ chuẩn bị làm trơn nào lại lần nữa chịu sự xâm nhập, không hề có một tia thương xót mà cuồng loạn va chạm làm cho Hoắc Phi kêu đến sắp đứt hơi. "A a... Nhẹ chút... Anh rể... A a... Anh sắp đâm chết em rồi!"

Nội tạng như bị đau đớn đâm thủng đau đến khiến người ta phát điên, vì cái gì cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc đến khó diễn tả bằng lời?

Hoắc Phi tại thời khắc này lại lần nữa thấy rõ bản thân vốn yêu người đàn ông này điên cuồng thế nào!

Vươn đầu lưỡi liếʍ mồ hôi chảy xuống từ trán anh rể, Hoắc Phi chặt chẽ ôm lấy anh, kích động mà khóc hô, "Cũng chỉ có anh! Trừ anh ra, ai em cũng không muốn! Anh rể... Anh rể..."

Trầm Quan Kiều mất đi khống chế, nhưng khi chứng kiến cậu khóc đột nhiên đình chỉ luật động, anh nhíu mày, lau nước mắt trên khuôn mặt cậu, nghi hoặc mà hạ giọng, "Em khóc... Em khóc vì cái gì?"

Hoắc Phi khẽ cười, cầm tay anh, dùng gò má cọ xát vào, "Bởi vì em rất hạnh phúc... Rất hạnh phúc..."

"Anh không hiểu..."

"Anh không cần phải hiểu, chỉ cần yêu em, anh rể..." Hoắc Phi ôm chặt khuôn mặt của anh, thẳng tắp mà nhìn anh, như muốn xem thấu linh hồn anh, "Em đợi đến sắp chết rồi, nhanh yêu em, nhanh yêu em a! Anh rể."

Đôi mắt người đàn ông trong như bảo thạch màu hổ phách, mỹ lệ đến trái tim run động, trống ngực Trầm Quan Kiều đột nhiên lỗi nhịp, dòng nhiệt quen thuộc từ dưới bụng một hơi chảy dọc lên tâm tạng cả người, làm cho anh thở dốc một cách khó khăn, "Hừ uh... Anh rất khó chịu..."

"Đừng sợ, anh rể, em ở đây... Anh muốn cái gì thì lấy đi..." Hoắc Phi dùng hai đùi kẹp chặt thắt lưng của người đàn ông không buông nói, "Anh động đi, lộng rách em cũng không sao..."

Dũng đạo trơn mềm như tơ lụa bao vây chính mình đột nhiên dâʍ ɭσạи mà siết chặt, Trầm Quan Kiều a một tiếng kêu to, kɧoáı ©ảʍ cường liệt lần nữa xâm nhập toàn thân, anh vội nắm thắt lưng của người đàn ông, bắt đầu mất khống chế mà mãnh liệt quất xuyên vào!!" "

"A a ——" Hoắc Phi ngã đầu cuồng loạn mà hí hô, xoay động cái mông phối hợp tiết tấu của người đàn ông, "Ưm —— chính là như vậy!! Vì em điên cuồng —— tiếp tục thao tràng (ruột) em thao em!"

Trầm Quan Kiều bị tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи của người đàn ông kí©h thí©ɧ mà càng thêm điên cuồng, mỗi lần đều dùng kiếm thịt cự đại quất xuyên vào huyệt khẩu, rồi lại mạnh mẽ cắm vào nơi sâu nhất trong đường ruột!!

"Ô a a a —— "

Điểm yếu huyệt lần nữa bị hung khí của người đàn ông kích phá, Hoắc Phi thất thanh kêu to, hai con ngươi vừa trợn, một chút đã bắn tiết! Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày sệt phún đến dưới bụng người đàn ông một mảnh hoa râm ——

Qυყ đầυ bão trướng bị dũng đạo chấn động chặt chẽ hấp trụ, kɧoáı ©ảʍ như điện giật làm cho Trầm Quan Kiều tê rần sống lưng, rống to một tiếng, cũng theo phún ra một cỗ thanh dịch nóng như lửa...

Doanh hỏa mỹ lệ vẫn đốt cháy, đêm dâʍ ɭσạи, mới đang bắt đầu...

Hết chương 4