Chương 8: Ác mộng (3)

Đáng tiếc hắn vẫn không nhúc nhích, hắn đã không còn là thằng nhóc sáu tuổi bị cô bỏ lại nữa rồi.

Vương Kỷ Hoa đạp hắn mà hắn vẫn bất động, kéo hắn mà hắn vẫn không nhúc nhích: “Tại sao đọt nhiên cậu muốn cùng tôi cùng ngủ?” Rõ ràng mấy ngày hôm trước, hắn đều ngủ một mình.

“Tôi cảm giác, mọi thứ bây giờ rất không chân thật giống như mộng vậy.” Hắn yên lặng nhìn qua cô, “Cô thật sự quay lại bên cạnh tôi sao? Hay là tất cả cũng chỉ là tưởng tượng của tôi? Tôi rất sợ, sợ cô thoáng cái lại không thấy.”

Vương Kỷ Hoa hết chỗ nói rồi. Có lẽ việc cô đột nhiên biến mất năm đó để lại kí ức buồn cho hắn đi.

Chỉ là, bây giờ chính cô cũng không rõ ràng lắm cô đến tột cùng là vì sao tới đây , như thế nào để trở lại hiện đại đây.

“Kỷ Kỷ, tôi có thể ôm cô một cái không.” Hắn đến gần cô, vùi đầu vào vai của cô , “Giống như khi còn bé như vậy, tôi ôm cô, cô nhẹ nhàng xoa tóc của tôi, cùng tôi ngủ vậy.”

Tại sao tim cô lại ẩn ẩn đau đớn như vậy. Loại cảm giác này, có vẻ như đau long đi, hắn - - cuối cùng chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi mà thôi.

Giơ tay lên, Vương Kỷ Hoa vuốt vuốt tóc của Đỗ Quân Điển, giống như hắn khi còn bé vậy, “Cùng nhau ngủ liền ngủ chung đi, chỉ là tôi không có bảo đảm tôi có thể hay không nửa đêm đem cậu đá xuống giường.”

Nháy mắt mắt hắn liền trở lên vui vẻ.

“Tôi biết mà là Kỷ Kỷ tốt nhất!” Nói xong, hắn nhanh chóng bò lên trên giường, chui vào chăn, chớp cặp cặp mắt đen láy ngây thơ như cún con muốn được chủ nhân vuốt ve. ( Lin: =.=“chó nhỏ sao?)

Cô nhịn không được cười khẽ một tiếng, rốt cục cũng chui vào ổ chăn.

Tay của hắn ôm ngang hông của cô, đỉnh đầu thân mật tựa vào cổ của cô, sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng xẹt qua gò má của cô. Vương Kỷ Hoa liều mạng ở trong long cảnh báo cho chính mình, đối phương chỉ là một thiếu niên mà thôi, coi hắn là đứa bé đối đãi là được.

Chẳng qua... Thân thể thiếu niên đang phát triển dậy thì, mùi sữa tắm thoang thoảng khác xa với đứa bé của tám năm trước.

Thứ duy nhất giống trước kia có lẽ là sự than mật, ỷ lại của hắn vào cô.

Mỏi mệt từ từ kéo mí mắt cô lại, Vương Kỷ Hoa nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Linh!

Linh!

Chuông báo không ngừng vang lên.

Tiếng chuông này thật là ầm ĩ.

Vương Kỷ Hoa mơ mơ màng màng hô: “Quân Điển...mau tắt chuông đi.”

Chỉ là một lúc sau chuông báo cũng không có ngừng.

Vương Kỷ Hoa miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mi mắt , chính là trần căn phòng trọ của cô. Đầu khẽ chuyển động, hướng phía tiếng chuông phát ra, chính là chuông đồng hồ báo thức của cô.

Cô…???

Vốn cô còn chưa tỉnh ngủ, thoáng cái trợn mắt thật lớn. Vương Kỷ Hoa cả thân thể từ trên giường ngồi dậy, sững sờ vẫn nhìn chung quanh.

Đây là căn hộ của cô, mọi thứ đều rất quen thuộc.

Cầm di động trên đầu giường, xem đồng hồ.

Từ lúc cô đi ngủ đến khi tỉnh dậy mới chỉ có tám tiếng

Mà thời gian cô ở cùng với Đỗ Quân Điển lại là tám ngày.

Thẫn thờ mặc quần áo, Vương Kỷ Hoa đến phòng làm việc.

“Làm sao vậy, cậu có tâm sự, sẽ không phải vì nghĩ đến bản thiết kế quá mệt mỏi chứ?” Trương Tiểu Mẫn vỗ vai cô, “Kỷ Kỷ, đừng làm cho mình có áp lực quá lớn.”

“Vấn đề không phải áp lực.” Cô cầm lấy chén nước, đi đến máy đun nước chắt một chén nước, uống cạn sạch.

“Vậy vấn đề là ở đâu?”

“Nếu như tớ cho cậu biết, hai lần nằm mộng liên tục, đều gặp được cùng một người thiếu niên, cậu nghĩ như thế nào?”

“Cậu mơ mộng xuân .” Trương Tiểu Mẫn rút ra kết luận.

Vương Kỷ Hoa khóe miệng co giật, “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Vậy đó là gì?”

“Lần đầu tiên tớ gặp thiếu niên kia, là lúc hắn sáu tuổi, nhưng lần thứ hai gặp lại, hắn đã mười bốn tuổi . Hơn nữa mỗi lần đều là sau khi tớ ngủ thϊếp đi, mới gặp được hắn, mặt khác...”

Vương Kỷ Hoa đem chuyện về trung học Lam Sơn kể chi tiết cặn kẽ, Trương Tiểu Mẫn vừa nghe vừa nhíu mày.

Nói hết tất cả, Vương Kỷ Hoa nuốt nuốt nước miếng, nói: “Cho nên, tớ có cảm giác, tớ hẳn là xuyên qua thời không .”

Trương Tiểu Mẫn nghe như vậy liền trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy mọi chuyện cần thiết chính bất khả tư nghị.

“Nhưng mà... Xuyên qua thời không, không phải nếu xuyên qua liền không thể trở về được sao? Hoặc là trải qua trăm nghìn cay đắng mới có thể trở về, dáng vẻ này cảu cậu, ngủ một giấc liền xuyên qua, lại ngủ một giấc liền đã tỉnh.” Ít nhất, trong tiểu thuyết đều là như vậy viết .

“Cụ thể tớ cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tóm lại, tớ cảm thấy mọi việc rất kì lạ.” Vương Kỷ Hoa gãi gãi đầu. Bởi vì không biết, cho nên vừa cảm thấy kì lại và sợ hãi, cô thậm chí không biết mình tiếp theo còn có thể hay không lần nữa xuyên qua? Nếu như Tiểu Mẫn nói cô khi nào lại xuyên qua?

“Cậu sẽ không phải là...” Trương Tiểu Mẫn muốn nói lại thôi.

“Cậu muốn nói cái gì?”

“Cậu có chắc là cậu không có mắc chứng ảo tưởng gì đó chứ?” Trương Tiểu Mẫn dè dặt nói ra.

Vương Kỷ Hoa sững sờ, “Cậu thật là, chuyện tớ nói như thế nào là chính tớ tự ảo tưởng ra chứ.”

“Cũng không phải là không có khả năng này! Dù sao cậu nói những thứ kia cũng quá kì lại đi”

“Tớ thật sự gặp được thiếu niên tên Đỗ Quân Điển. Đúng rồi, hắn chơi piano rất khá, không bằng chúng ta điều tra xem có nghệ sĩ piano nào có tên như vậy không?” Vương Kỷ Hoa nói. Tính tuổi của Đỗ Quân Điển, lúc này, chính là 29 đi, nếu như trở thành nghệ sĩ piano, lấy thiên phú của hắn, ít nhất cũng là tài năng trẻ.

“Nếu như cậu thật sự kiên trì muốn kiểm tra, vậy thì điều tra thêm đi, bất quá...” Trương Tiểu Mẫn do dự một chút, “Cậu cũng nên đi gặp bác sĩ tâm lí, có phải hay không trong khoảng thời gian nghĩ bản thiết kế sinh ra ảo ảnh?”

Vương Kỷ Hoa rũ mắt.

Cô biết rõ, Tiểu Mẫn lo lắng không phải là không có lý, nếu đổi lại là những người khác, chỉ sợ cũng như vậy mà thôi.

Nhưng… thời gian kia thực sự rất chân thực.

Thật sự cô chính là cô đơn nên sinh ra ảo tưởng? Đỗ Quân Điển cũng chỉ là ảo giác do cô tưởng tượng ra sao?