Chương 7: Ác mộng (2)

Vương Kỷ Hoa âm thầm tán thưởng chính mình một phen.

Tiếng đàn đi theo đầu ngón tay của hắn tràn ra khắp phòng, làm cho tinh thần người ta được buông lỏng. mười ngón tay thon dài đẹp mắt, linh hoạt uyển chuyển trên phím đàn, thực sự hắn làm cô rất ghen tị.

Nhìn hắn, cô nhớ lại lúc nhỏ hắn đánh đàn cho cô nghe.

Ấm áp biết chừng nào!!!

Cô híp mắt, một tay chống cằm, hưởng thụ âm nhạc du dương, cô ghé qua bên kia nhạc phổ.

Cô biết rõ trí nhớ của hắn rất tốt, loại này nhạc phổ chỉ cần đọc qua một hai lần, có thể toàn bộ nhớ kỹ.

Cho nên, cô cũng không kinh ngạc khi hắn đánh đàn mà không cần nhạc phổ, mà làm cho cô kinh ngạc chính là trên cuốn nhạc phổ có ghi tên trường là Trung Học Lam Sơn.

Vương Kỷ Hoa con mắt trừng lớn, tên trường này có phải quá quen thuộc không

Trung học Lam Sơn, cái tên này tuyệt đối rất quen thuộc.

Đây là trường học tư nhân có tiếng là nghiêm khắc, mặc dù học phí đắt đỏ có thể hù doạ người, nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều gia đình cho con cái vào đây học. Có thể khẳng định đây là tinh anh của ngành giáo dục.

Trường Lam Sơn là trường tuyển từ tiểu học đến trung học, đầu vào rất khắc khe nên không thể có chuyện giữa chừng nhập học.

Vương Kỷ Hoa biết rõ như vậy, là do trước đây Trương Tiểu Mẫn cho cô đọc một bài báo viết về trường, trường này là trường quý tộc, học phí một năm có thể mua được một căn hộ.

Không trách được, cô nhìn thấy cảnh tượng trong trường quen mắt, bởi vì ngày đó trong bài báo có rất nhiều ảnh chụp về trường.

Cô đang nằm mộng!!! nằm mộng đến thời không nào đó sao.

Nhưng mà, cô tuyệt đối không thể tin cô lại có thể tới Trung học Lam Sơn.

Kết thúc khúc nhạc, Đỗ Quân Điển quay lại nhìn Vương Kỷ Hoa vẻ mặt khϊếp sợ “Tôi đánh đàn không hay sao?”

“Đây là... Sách nhạc của trường cậu” Tay của cô run run cầm bản nhạc phổ.

“Đúng vậy.”

“Vậy nơi này là Trung học Lam Sơn?” Để nói ra lời này, cô đã phải nuốt nước miếng nhiều lần.

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”

Vấn đề? Có vấn đề rất lớn, rất rất lớn!

Trở lại phòng Đỗ Quân Điển, cô mới chú ý trong phòng hắn có một cái tivi, từ khi đến đây bây giờ cô mới nghĩ muốn xem tivi.

Mở ti vi lên, cô xem các kênh truyền hình, tin tức.

Vương Kỷ Hoa sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, con mắt, từ lúc mới bắt đầu không ngừng phóng đại, đến cuối cùng không có tiêu cự.

Tất cả nghi vấn, hoang mang, cuối cùng đều hóa thành tiếng thở dài

Được rồi, cuối cùng cô cũng xác định được một sự kiện.

Chết tiệt, cô xuyên qua, cô thật sự xuyên qua!

Xuyên qua từ năm 2009 trở lại năm 1995.

Lần đầu tiên gặp Đỗ Quân Điển là 1987 khi cô quay lại hiện tai vẫn là 2009, lần thứ hai gặp hắn 1995 vậy khi quay lại là khi nào?

Xuyên qua như thế, đại biểu cho cái gì đây?

Có lẽ cô hiện tại nên đi xem mình lúc nhỏ như thế nào một chút.

Nếu như Đỗ Quân Điển ở 2009 có phải đã là người đàn ông 29 tuổi.

Vương Kỷ Hoa bị chính ý nghĩa của mình doạ cho hết hồn

“Vì sao các nữ sinh lại nhàm chán như vậy?” Đỗ Quân Điển trở lại phòng ngủ, trong tay cầm một xấp thư tình, cộng thêm một đống quà tặng.

“Woa, cậu bây giờ được các nữ sinh chào đón nhiệt tình quá vậy?” Vương Kỷ Hoa hưng trí bừng bừng nhìn đống quà trong tay hắn, chỉ cần nhìn đống quà này là biết mức độ được yêu mến của hắn.

Đỗ Quân Điển chán ghét hơi nhíu mày, “Tôi không thích như vậy.”

Vương Kỷ Hoa cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt. Mới 14 tuổi mà đẹp trai anh tuấn như vậy, sau này lớn lên càng tăng them sức quyến rũ hấp dẫn. Vẻ đẹp này của hắn sau này khi lớn lên chắc chắn là kẻ đẹp hại nước hại dân.

Một loại cảm giác kỳ quái từ từ xuất hiện, cứ tưởng Đỗ Quân Điển chỉ là mơ, không nghĩ tới hắn thực sự tồn tại trên thế giới này. Vương Kỷ Hoa thoát khỏi suy nghĩ của mình, nhìn qua Đỗ Quân Điển đang mang “chiến lợi phẩm” vứt vào thùng rác.

“Này, không phải cậu định đem đống đồ đó vứt đi chứ?” Cô kinh ngạc nói.

“Ừ.” Hắn ngược lại gật gật đầu.

Cô trợn mắt một cái, một cái cốc đầu giáng xuống đầu hắn

“Cô lại đánh tôi!” Hắn ủy khuất nháy mắt mấy cái.

“Không có người nói cho cậu biết phải tôn trọng phái nữ sao?” Vương Kỷ Hoa bày ra bộ dáng giáo dục trẻ nhỏ, “Những thứ này, đều là tâm ý của các nữ sinh cậu không biết quý trọng, lại còn đem tâm ý của họ tuỳ tiện vứt đi”.

“Nhưng mà họ thật phiền toái” Hắn lần nữa nhíu mày.

“Tiểu tử!” cô đột nhiên dung ngón ta chọc chọc vào trán hắn “cậu có biết tôi ghét nhất loại đàn ông gì không?”

Hắn không hiểu nhìn cô

“Chính là loại đàn ông đem tấm long người phụ nữ chà đạp, dù không thích người ta nhưng cũng không được tuỳ tiện chà đạp họ, gặp phải loại đàn ông này tôi thấy một lần, đánh một lần”.

Cô trừng lớn mắt, dăn dạy hắn.

Hắn nhìn cô hồi lâu, nhẹ nhàng cụp mắt xuống “Tôi hiểu rồi.”

Rất tốt, trẻ con là dễ dạy.

Vương Kỷ Hoa hài lòng thu tay về, nhìn Đỗ Quân Điển lần lượt mở từng bức thư.

Ngô, làm bảo mẫu của tên nhóc này rất dễ dàng, hắn rất biết nghe lời. Vương Kỷ Hoa hai tay chống cằm suy nghĩ.

Chỉ là khi di ngủ cô nhanh chóng đem ý nghĩ khen ngợi hắn vứt ra sau đâu.

Đỗ Kỷ Hoa trừng mắt, đạp cho eo Đỗ Quân Điển một phát “Không được, cậu quay lại giường của mình đi”.

“Vì sao, khi còn bé không phải cô đều ôm tôi ngủ sao?” Hắn cố chấp nằm lỳ trên giường.

“Hai việc hoàn toàn khác nhau khi đó cậu còn nhỏ, bây giờ cậu đã lớn rồi.” Hai người chiều cao không sai biệt lắm, cô chính là không thể coi hắn là trẻ con được.

Hắn hơi mím môi,” Nhưng tôi muốn ngủ cùng với Kỷ Kỷ như lúc nhỏ chúng ta ôm nhau ngủ”

“Tuyệt đối không được, cậu quay lại trên giường của mình đi!” Bởi vì phòng của hắn lớn nên cạnh phòng ngủ còn phòng nhỏ nữa mấy hôm nay hắn đều ngủ ở đó còn cô ngủ ở phòng hắn.

“Kỷ Kỷ!” Tay của hắn ôm lấy cánh tay của cô.

Cô đạp, cô đạp, cô nỗ lực đạp!